Nữ Tướng Trọng Kĩ Nam

Chương 28




*Mạt chược là một môn chơi cờ có nguồn gốc từ Trung Hoa.

Cách chơi: Để chơi Mạt chược phải có từ 4 đến 6 người. Nếu có sáu người thì 4 người chơi, 2 người ngồi ngoài dự bị nhận gió Trung và gió Phát, hết gió Đông, 2 người này vô và 2 người cửa Đông và cửa Tây ra, còn nếu 5 người thì người thứ 5 gió Trung sẽ thế người gió Đông khi hết vòng gió.

Bắt đầu chơi, một người gieo ba con xúc xắc để chọn chỗ (2 con 1 màu và một con khác màu). Người được cửa Đông sẽ gieo xúc xắc để bắt đầu, một con để chỉ tụ bài nằm cửa nào, tổng số sẽ chỉ bắt bài từ hàng thứ mấy đếm từ phải qua trái. Nếu chỉ có bốn người chơi thì lần đầu tiên gieo xúc xắc trúng cửa nào, người ở cửa đó sẽ là cửa Đông, còn từ 5 người thì ai được cửa Đông sẽ giữ cái, gọi là nhà cái, những người còn lại là nhà con.

Lấy bài hay bắt bài mỗi người 13 quân, cửa cái 14 quân và sẽ đánh ra 1 quân đầu tiên. Khi tới hay ù thì sẽ có 14 quân.

14 quân bài khi tới được chia ra là 4 phu, mỗi phu 3 quân và 1 cặp mắt. Có hai loại phu là phu ngang và phu dọc, dù ngang hay dọc tất cả các phu đều phải cùng một loại, một hàng. Ví dụ sách ăn theo sách, văn theo văn, vạn theo vạn, tài phao theo tài phao. Phu ngang là ba con giống nhau, nếu có hai con mà người khác đánh ra bất kỳ từ cửa nào cũng có quyền ăn, khi đó phải xướng lên "phỗng" hoặc "đôi", phu dọc là theo thứ tự, ví dụ 234, 345…và chỉ được ăn khi người trên đánh xuống, khi tới thì bất kỳ cửa nào đánh cũng được. Tất cả tài phao đều là phu ngang.

Cửa cái, sau khi bắt bài nếu có hoa hoặc khung thì dựng, trường hợp chỉ có 1 hoa có quyền đánh hoặc dựng, nhưng từ 2 hoa bắt buộc phải dựng. Hoa đúng cửa thì được tính phán và không được đánh khung nữa, còn nếu không có hoa cửa vẫn được quyền đánh khung (nhiều nơi không cho). Dựng xuống bao nhiêu hoa hoặc khung thì được bắt lại bấy nhiêu quân bài ở chồng ngược lại gọi là đầu coong. Nếu đủ 14 con bài mà tròn, nhà cái sẽ ù gọi là Thiên Ù.

Sau khi cả làng đã lấy hoa xong thì nhà cái sẽ đánh ra một con bài rác, người kế tiếp nếu ăn không được và không bị ai phỗng (lấy vào hay ăn bài) thì sẽ được bắt một con vào bài từ chồng bài thuận, và sau đó sẽ phải đánh đi một con.

Cứ đánh và bắt bài như vậy cho tới khi bài tròn, nghĩa là khi đủ 4 phu và 1 mắt thì được ù. Nếu bắt lấy mà ù thì gọi là ù cái và cả làng phải chung cái, còn nếu người khác đánh cho ù thì ai đánh phải chung cái, 2 người kia sẽ chung con. Thông thường chung cái sẽ gấp đôi chung con (không kể điểm thưởng), vì thế tránh chung cái cũng là một cách đánh để đỡ phải thua nhiều, và đây là một nghệ thuật cũng như chiến thuật căn bản của người chơi Mạt chược: Ăn lớn, chung nhỏ.

Trong lúc bay lượn những viên ngọc lưu ly va chạm vào nhau phát ra tiếng rất dễ nghe, phảng phất như tiên âm từ trời cao vọng xuống.

Các tiểu thư cao quý không ngờ Tôn Diệu lại làm ra chuyện điên cuồng như thế, ai nấy đều trợn mắt ngoác mồm mà nhìn.

Trên không gió lớn, có một ít viên ngọc lưu ly nhẹ nhàng rơi xuống mặt cỏ, trên tảng đá, bên dòng suối, thậm chí còn rơi vào trong nước chìm mất. Các ca cơ và nam kỹ đều không thể kềm chế được, dồn dập đứng dậy đi nhặt, bọn họ không để ý hình tượng mà nằm rạp trên đất, có người bước xuống suối mò ngọc, tranh giành cướp đoạt, dữ dằn lôi kéo nhau.

Nhìn xuống khung cảnh hoảng loạn đó, Tôn Diệu đứng trên đỉnh tháp cười ha hả, tiếng cười cực kỳ đắc ý, càn rỡ.

Không thể nghi ngờ, ả thắng rồi, đại đại thắng. Thắng một cách điên cuồng, thắng một cách hoành tráng.

Cảnh tượng xa hoa như thế, người người đều chấn động, chỉ có Ngô Tử Âm chú ý nét mặt Phương Tư Ninh.

Hắn chỉ mỉm cười đứng nhìn, như đang thưởng thức hoa tuyết.

Đẹp đẽ giống như bức tượng tỉ mỉ điêu khắc, không chút thể hiện một tia kinh ngạc hoặc hâm mộ.

Dị thường bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức khác thường.

Chờ đến khi Tôn Diệu từ tháp cao đi xuống, không nói hai lời đã cười nhạo:

"Thẩm tiểu thư, lễ vật của ta so với ngươi thì thế nào?"

Sắc mặt Thẩm An Bình hết sức khó coi, vừa muốn mở miệng lại bị Ngô Tử Âm đứng bên cạnh ngăn cản.

Tôn Diệu sỉ nhục Thẩm An Bình đến mức không còn chốn dung thân, đúng lúc đang dương dương tự đắc, lại nhìn thấy Phương Tư Ninh đi tới, rõ ràng là muốn nói chuyện với ả đây mà, Tôn Diệu vui vẻ tiến lên hai bước: 

"Tư Ninh..."

Đứng một chỗ không nhúc nhích, sắc mặt Thẩm An Bình đỏ bừng, rõ ràng vì đấu thua mà thấy rất mất mặt. Ai ngờ Phương Tư Ninh lại nhẹ nhàng nói: 

"Bây giờ vẫn còn sớm, Thẩm tiểu thư trở về Hương Xuân lầu đánh một ván cờ với Tư Ninh được không?"

Phương Tư Ninh mời Thẩm An Bình đánh cờ? Hắn chủ động mời người khác đánh cờ sao? Tất cả mọi người đều ngây ra, thậm chỉ ngay cả bản thân Thẩm An Bình cũng ngẩn ngơ suốt nửa ngày, đến khi xác định đối phương không phải nói đùa, nàng ta vô cùng mừng rỡ vỗ vai Ngô Tử Âm, luôn miệng nói: 

"Được, được, được."

Không riêng gì Thẩm An Bình, những người khác cũng theo bọn họ chen chúc nhau rời đi, từ đầu tới cuối Phương Tư Ninh đều không nhìn Tôn Diệu dù chỉ một cái.

Tôn Diệu đứng ở đó, vẻ vui mừng đắc ý vì ngỡ rằng đã khiến mỹ nhân rung động từ từ biến mất, chỉ còn sự ghen tị phẫn nộ không thôi. 

Một ca cơ và nam kỹ bên kia vẫn còn điên cuồng tranh nhau cướp đoạt những viên ngọc lưu ly, đó là rương ngọc lưu ly mà phụ thân chuẩn bị để tặng cho đại ca Tôn Hàm của ả vào ngày sinh thần một tháng sau. Quăng đi hơn năm ngàn lượng nhưng lại không đổi được một cái nhìn của mỹ nhân.

Thật sự là châm chọc.

Trong phòng, mấy nam kỹ nổi tiếng của Hương Xuân lầu đều đang ngồi đó, ngay cả Tình Vân Ca cũng có mặt, quả thật trăm hương khoe sắc, mê hoặc lòng người. Tôn Diệu tìm kiếm Phương Tư Ninh trong số các nam kỹ xinh đẹp đó, sau đó khi thấy người, đôi mắt ả liền dính chặt lên người hắn, không chớp mắt một cái.

Phương Tư Ninh ngồi bên cạnh người Thẩm An Bình, vẫn một thân y phục đỏ rực. Tôn Diệu từng nhìn thấy hắn ngồi gảy cổ cầm trên sân khấu, ả cảm thấy, cho dù là hắn đang ở đâu, cho dù hắn không làm gì, vẫn khiến ả cảm thấy mê mẩn không thôi. Nhưng nếu ánh mắt ấy chỉ có một mình Tôn Diệu ả thì càng hoàn mỹ. 

Những tiểu thư đang ngồi đây đều xuất thân hào môn, vung tiền như rác, Thẩm An Bình nhìn thấy Tôn Diệu, trên mặt lập tức nở nụ cười: 

"Tôn tiểu thư cũng đến chơi một ván đi."

Lần trước Tôn Diệu vì muốn hả giận, xài hết hơn năm ngàn lượng bạc, rương ngọc lưu ly này không phải của ả, nếu như bị đại ca hung dữ biết được, chỉ sợ là… Theo bản năng, ả quyết định rút lui, không ngờ Ngô Tử Âm dường như nhìn thấu được đáy lòng ả nên cười khẽ: 

"Tôn tiểu thư, ngươi đừng mắc lừa nàng ta. Hôm nay họ Thẩm này như gặp vận vậy, thắng liên tiếp không ngừng, ta khuyên ngươi đừng chơi thì tốt hơn."

Tiếng con bài xào xào trên bàn lại vang lên ào ào, sau đó đã được sắp chỉnh tề, Mạn Chu là tiểu thư của phủ Binh Bộ thượng thư ngồi đối diện cũng cười ha hả: 

"Đúng rồi, còn thua nữa ta cũng phải cởi quần ra giao cho Thẩm tiểu thư mất."

Ba người bọn họ vốn có giao tình rất tốt, giờ khắc này một đáp một xướng rõ ràng là đang sỉ nhục ả. 

Tôn Diệu hầm hầm mặt lập tức đi tới, liếc xéo Ngô Tử Âm: 

"Vậy thì mời ngươi nhường chỗ đi."

Ngô Tử Âm đứng dậy ngồi vào chỗ bên cạnh Thẩm An Bình, chỉ có đôi mắt vẫn để ý đến Phương Tư Ninh.

Tiểu Cảnh lập tức cung kính cầm một hộp thẻ bài đi đến, tới trước mặt Tôn Diệu, nở nụ cười xinh đẹp: 

"Tôn tiểu thư là muốn…"

Ánh mắt Tôn Diệu nhìn về phía Phương Tư Ninh, chỉ thấy hắn đang nghiêng người nói chuyện với Thẩm An Bình, không hề chú ý đến bên này, nhất thời không khỏi tức giận, ả lớn tiếng quát: 

"Năm trăm lượng."

Phương Tư Ninh hơi đưa mắt nhìn qua, khoé môi mỉm cười không nói gì.

Hai viên xúc xắc màu trắng đặt ở khoảng trống giữa bàn.

Ngoài dự đoán của mọi người chính là, Tôn Diệu lại là cao thủ đánh mạt chược, sau khi ngồi xuống đã chém giết khắp nơi, trận thứ thất toàn thắng, trên mặt ả khó nén được vẻ đắc ý. Trận thứ hai, Tôn Diệu lại thắng, nụ cười trên mặt liền vô cùng ngạo mạn, vừa cười vừa không tự chủ được nhìn chằm chằm Phương Tư Ninh.

Thẩm An Bình bị thua liên tục sắc mặt không khỏi trở nên khó coi. Phương Tư Ninh lại cười nói: 

"Xem ra thần tài đổi vị trí rồi, chi bằng Tư Ninh thay Thẩm tiểu thư chơi vài ván."

Thẩm An Bình nghe vậy, lập tức nở nụ cười: 

"Được, thắng là của Tư Ninh, thua thì ta chịu."

Tôn Diệu cười gằn, Thẩm An Bình này bất quá chỉ đang tìm bậc thang để đi xuống mà thôi. Sau khi Phương Tư Ninh ngồi thay chỗ, trận thứ ba tiếp theo Tôn Diệu lại thắng, trong lòng không khỏi cảm thấy tự mãn. Nhưng mà từ ván thứ tư, ả chỉ mới đánh có một nửa số bài đã bị đánh một gậy, không có bài chống đỡ. Ván thứ năm, thứ sáu, Tôn Diệu thua liền ba ván, không nhiều không ít, thua đúng một ngàn lượng.