Nữ Tướng Quân Trọng Sinh: Nam Thần Toàn Năng

Chương 22: Không Phải Do Tôi Còn Chưa Đến Sao?




Chủ của quán bar tên Lục Minh, không tính là đẹp trai, nhưng cả người rất có tinh thần.

Ban đầu con nhóc kia chạy vào kêu quát quát rằng có đại soái ca đến, hắn còn chưa tin, cảm thấy rằng đã nói quá khoa trương.

Bất quá khi Lục Minh nhìn thấy thiếu niên ngồi ở quầy bar, liền biết là hắn đã nghĩ sai.

……

Xác thật rất soái, hơn nữa không thua gì những tiểu thịt tươi đang hot.

Thiếu niên mặc sơ mi trắng, quần jean đơn giản nhưng lại mang theo một phong vị khác.

Nếu phải dùng một câu để hình dung ——

Vậy hẳn là mối tình đầu.

Tuy Lục Minh không phải phụ nữ, nhưng cũng biết mỗi một cô gái đều cất giữ trong lòng mình một hình bóng như vậy, một thiếu niên mặc sơ mi trắng, ngây ngô tốt đẹp.

Một người như vậy, các cô gái vô pháp cự tuyệt.

Mà thực tế cũng là như thế, trong một thời gian ngắn, bên cạnh thiếu niên đã xuất hiện không ít cô gái, càng nhiều người phía xa cũng nóng lòng muốn đến gần.

Lục Minh thậm chí có thể cảm nhận được quán bar hôm nay phá lệ xôn xao, hormone tràn đầy dị thường.

Đánh giá một chút, Lục Minh đã có ý muốn hợp tác, lập tức lộ ra nụ cười đi về phía Vân Diệp.

“Xin chào, nghe nói cậu đến đây muốn tìm việc? Tôi là chủ của quán bar này, gọi tôi là Lục ca là được.”

“Lục ca.”

Vân Diệp cười cười xin lỗi với cô gái bên cạnh, sau đó xoay người vươn tay với Lục Minh, “Tôi là, Tiểu Diệp.”

Thanh âm thanh triệt, như vang đỏ tinh khiết.

Lục Minh không khỏi có chút kinh diễm, trong lòng thầm nghĩ, thiếu niên này thật đúng là đem tất cả những thứ tốt đẹp đều đắp lên người.

Hai người câu được câu không trò chuyện, thông thường đều là Lục Minh hỏi, Vân Diệp trả lời.

Từ địa chỉ cho đến tuổi, Lục Minh muốn nhận người đương nhiên muốn thăm dò bối cảnh rõ ràng, bất quá cũng may Vân Diệp đã sớm có chuẩn bị, bởi vậy trả lời cũng không có sơ hở gì.

Càng giao lưu thời gian dài, Lục Minh càng vừa lòng, khi thuận theo tự nhiên sắp nói đến chuyện tiền lương thì ở cửa lại có một trận xôn xao.

……

“Mặc thiếu, nếu đã tới Đồng thị thì phải hưởng thụ một phen.”

“Đúng vậy, quán bar này ở chỗ chúng tôi cũng rất có tiếng tăm, hôm nay chúng ta cứ ở chỗ này chơi đi.”

Trong tiếng nhạc ầm ĩ, một nhóm nam nữ ăn mặc bất phàm tiến vào.

Vừa tới đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.

Đi trước là một người đàn ông dung mạo xuất chúng, cả nhóm người vây quanh anh ta, như chúng tinh phủng nguyệt.

Lục Minh tất nhiên cũng chú ý, nói với Vân Diệp một tiếng, liền đi qua đó, không tự giác lấy lòng.

“Người đàn ông đi phía trước cũng thật là đẹp, đi bên cạnh là Thái tử gia của bách hoá Đại Kế, vậy hẳn là tiểu bá vương nổi tiếng ở đế đô rồi.”

Vân Diệp nghe được người bên cạnh vô thức thì thầm.



“Bất quá…… Đương nhiên không thể so với Tiểu Diệp.”

Lúc này cô gái mới nhớ tới bên cạnh còn có một người, mặt đỏ bừng bổ sung, ngữ khí không thể lại chân thành hơn.

Chỉ trong thời gian ngắn, cô ấy đã thành fan não tàn của Vân Diệp.

Vân Diệp nâng nâng mí mắt, theo lời nói, nhìn người kia.

……

Thật sự nói, người đàn ông ở trung tâm kia luận bề ngoài thật là không tệ.

Mắt phượng, khóe môi khẽ cong, dù mặt không chút biểu cảm cũng như là đang cười.

Nhưng người này lại không coi ai ra gì, bộ dáng cà lơ phất phơ, ở trong mắt Vân Diệp chính là một cái gối thêu hoa.

Kiếp trước Vân Diệp gặp qua không ít người như vậy, ỷ vào túi da đẹp một chút, cùng gia thế không tồi, hoành hành ngang ngược, ăn chơi trác táng, trong bụng một giọt mực cũng không có, gặp phải đại sự liền co ro khúm núm.

Cậu ấm, bại gia tử, nhị thế tổ, đều toàn là thứ báo cha báo mẹ.

Vân Diệp coi thường nhất chính là loại người này.

Cũng chính vì thế nên liếc mắt một cái, Vân Diệp đã không có hứng thú gì, thu hồi ánh mắt.

Đến nỗi lời vừa rồi của cô gái, cũng không đáp lại.

Quan tâm loại người ăn chơi trác táng này thật sự là hạ thấp giá trị con người của cô.

……

Chung Mặc vẻ mặt kiêu ngạo đột nhiên thấy lạnh gáy, hắt xì một cái.

Xoa xoa cái mũi, ánh mắt âm u tuần tra xung quanh.

Lại là kẻ xấu xí nào ghen ghét hắn * như gà chửi bới sau lưng hắn?

“Mặc thiếu, không có việc gì chứ?”

Khi Chung Mặc định tìm ra người kia thì một đạo thanh âm kiều mị vang lên, ngay sau đó một người phụ nữ mềm như bông nhích lại gần.

“Cái gì thế này.”

Chung Mặc giật mình, sau khi đụng vào người phụ nữ, như là chạm phải virus, lập tức tránh ra xa.

Hắn cau mày, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, vừa tỉ mỉ chà lau cánh tay, vừa không chút biểu tình quát, “Cách tôi xa một chút, đồ xấu xí.”

Người phụ nữ:?

Người phụ nữ này cũng khá xinh đẹp, dáng người phập phồng quyến rũ, mắt to mũi cao, vô cùng nóng bỏng, như một mèo hoang nhỏ, là loại mà đàn ông thường thích.

Nghe câu đó, mọi người đều sửng sốt, Thái Tử gia Diệp Cần Vũ cũng cười.

“Mặc thiếu, tiểu Địch cũng khá xinh đẹp, cậu như vậy có hơi nặng lời rồi……”

“Đẹp?”

Chung Mặc nhìn Diệp Cần Vũ như bảo “Cậu mù à”, “Đẹp cái rắm, còn không đẹp bằng lão tử!”

Chung Mặc thấy người phụ nữ gọi là tiểu Địch không phục, lại nói, “Lão tử sờ cô còn không bằng tự sờ mình, không phải đồ xấu xí thì là cái gì?”

Vừa độc miệng lại không ngừng tự luyến.



Tiểu Địch tự nhận xinh đẹp, chưa từng bị chê thậm tệ như vậy, khóc lóc chạy đi.

“Được rồi, Mặc thiếu, chúng ta tới đây chơi, đừng mất hứng.”

Cuối cùng vẫn là Diệp Cần Vũ hoà giải, đám phú nhị đại bên cạnh cũng khuyên can mãi, Chung Mặc mới bỏ qua.

……

Lục Minh sắp xếp cho đám công tử này xong, cũng tốn không ít thời gian.

Vốn cho rằng Vân Diệp nhiều ít cũng sẽ có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng đối phương ngay cả độ cong khoé môi cũng không đổi.

“Vừa rồi……”

“Lục ca giải quyết xong rồi sao, chúng ta có thể nói tiếp rồi đúng không.”

Vân Diệp đánh gãy Lục Minh giải thích, cô căn bản không hứng thú với những chuyện không liên quan.

“Nga nga nga, được.”

Lục Minh sờ sờ trán, không biết vì cái gì hắn lại cảm nhận được từ trên người thiếu niên có vẻ dễ nói chuyện này vài tia uy áp.

Vân Diệp nói cho Lục Minh một chút tình huống của mình.

Ví dụ như chỉ có thể làm vào buối tối, hơn nữa sẽ không làm quá ba tiếng, nếu có thể thì tiền lương tốt nhất nên tính vào cuối ngày làm việc……

Bởi vì điều kiện bên ngoài của Vân Diệp thật sự là không chê vào đâu được, những chuyện này Lục Minh nhiều lắm chỉ là nhíu nhíu mày một chút đã thỏa hiệp, bất quá có một chuyện, vẫn do dự một chút.

“Cậu nói trong thời gian cậu làm việc muốn 10% lợi nhuận buôn bán?”

Ánh mắt Lục Minh chợt lóe, “Tiểu tử, khẩu vị cũng không nhỏ.”

Mắt thấy sắc mặt Lục Minh không tốt, Vân Diệp cũng không hoảng loạn.

“Tôi đáng giá.”

Loại miệng lưỡi tự tin này, hiển nhiên thật sự rất hợp khẩu vị của Lục Minh, lời vừa rồi của hắn là không đồng ý, nhưng càng muốn thử thái độ của Vân Diệp nhiều hơn.

Chỉ là……

Lục Minh cười khổ một tiếng, hạ giọng.

“Tôi cũng không nói vòng vo với cậu, thứ tôi nói thẳng, nếu là mấy tháng trước cậu muốn 10% lợi nhuận buôn bán có lẽ sẽ là con số lớn, nhưng hiện tại chúng tôi bị bán quar bên cạnh dồn ép đến……”

“Sau khi trừ đi các chi phí, còn lại năm, sáu vạn đã không tồi rồi, cậu muốn 10% lợi nhuận còn không bằng tôi trả lương cao cho cậu.”

Mức lương ban đầu Lục Minh định ra khi nhận người là 5000, sau khi gặp Vân Diệp đã tăng lên tới 8000.

Thấy Vân Diệp không có phản ứng, hắn thở dài, “Không lừa cậu đâu, đừng nghi ngờ.”

Vân Diệp không phải không tin, cô nhìn người rất chuẩn, bộ dáng Lục Minh không giống như nói dối.

Cô gập ngón tay, gõ gõ mặt bàn, thong thả ung dung nói, “Đó là do lúc ấy tôi còn chưa tới đây không phải sao?”

Mắt đẹp lưu chuyển, tùy ý lại bừa bãi.

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

21/07/2022 (11h04)—Do_oi96