Nữ Tướng Quân Cùng Trưởng Công Chúa

Nữ Tướng Quân Cùng Trưởng Công Chúa - Chương 87: Nhất biệt kinh niên ức tương phùng




Từ sau lần Lý Mộc ở trong đại trướng "Loạn điểm uyên ương phổ" một hồi, lại thêm mười ngày trôi qua, Lâm Vãn Nguyệt không tiếp tục đi đến đại trướng của Lý Mộc nữa, sợ Lý Mộc nhất thời hứng khởi, lại đề bút thượng tấu sự tình này lên bệ hạ.

Gần đây, Lâm Vãn Nguyệt cũng xác thật phi thường bận rộn. Cho dù đại quân đã dời về trong Dương Quan Thành, Lâm Vãn Nguyệt cũng đã ba ngày không có về nhà.

Ngoại trừ quân vụ, xây dựng tường thành mới cho Dương Quan Thành cùng sơn điền khai khẩn cũng từng bước bắt đầu. Các loại công văn xin chỉ thị như tuyết hoa bay tới trên án của Lâm Vãn Nguyệt, ba ngày này nàng thậm chí cơ hồ không có chợp mắt.

Nói lên tường thành mới của Dương Quan Thành, có thể nói là một phần "kinh hỉ" khác mà Lâm Phi Tinh làm cho mọi người ngoại trừ thiết lập "Khảo Hạch Tư".

Sau khi quân lệnh thứ ba được ban xuống, tất cả mọi người cho rằng Lâm Phi Tinh chỉ là muốn sửa chữa tường thành của Dương Quan Thành. Ngày đầu tiên khởi công Lâm Vãn Nguyệt cố ý đến trên tường thành thị sát, làm mọi người lập tức cuống lên.

Cầm bản vẽ của thợ thủ công, Lâm Vãn Nguyệt chán nản, nói: "Ta muốn xây tường thành mới này không đơn giản là sửa chữa, mà là kiến một tòa tân thành, ngươi đã hiểu sao?"

Thợ thủ công mở to hai mắt nhìn, một bộ dáng không thể tin được. Lâm Vãn Nguyệt đành phải nhẫn nại giải thích nói: "Đem Dương Quan Thành hiện tại biến thành nội thành, ở toàn bộ bên ngoài Dương Quan Thành xây một tòa Dương Quan Thành mới, tường thành phải cao, phải kiên cố. Nghe hiểu sao?"

"Nghe...... Nghe hiểu. Chỉ là tướng quân...... Tiểu nhân, tiểu nhân không biết ngài nói tân thành rốt cuộc có bao nhiêu lớn? Hơn nữa, những thợ thủ công ở đây như thế có đủ không?"

Trời của ta ơi, Lâm tướng quân này là điên rồi sao? Dương Quan Thành, địa phương lớn như vậy làm nội thành, cái ngoại thành kia muốn bao lớn nữa a. Quả thực tưởng cũng không dám tưởng.

"Cái này ngươi không cần phải xen vào, ngươi chỉ lo vẽ, tài liệu đã ở trên đường tới, trước làm nền cho tốt. Ai nói chỉ có mấy cái thợ thủ công các ngươi làm việc? Bắc Cảnh mấy chục vạn đại quân bao gồm ta, đều phải làm việc!"

......?!!

"Còn có, không biết phải lớn như thế nào đúng không, ta nói cho ngươi. Lấy cung tiễn tới!"

Lâm Vãn Nguyệt ra lệnh một tiếng, Biện Khải lúc này đã thân là thân binh lập tức dâng hắc cung của Lâm Vãn Nguyệt lên.

Lâm Vãn Nguyệt tiếp nhận cung tiễn, ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đứng ở trên tường thành Dương Quan Thành, hướng đông nam tây bắc mỗi phương bắn một mũi tên.

"Đi ước lượng đi. Tường thành mới của Dương Quan Thành, liền lấy tên ta bắn làm chuẩn."

Trước khi Lâm Vãn Nguyệt nảy ra ý định tu sửa Dương Quan Thành, kỳ thật sẽ thường xuyên nhớ tới hết thảy cảnh vật mà hai năm trước hộ tống Lý Nhàn hồi Thiên Đô Thành đã chứng kiến.

Đường phố ở Thiên Đô Thành kia nhìn không thấy cuối, tường thành lại cao lại hậu, đều làm Lâm Vãn Nguyệt chấn động không thôi, cũng đồng dạng cũng cung cấp một chút linh cảm cho Lâm Vãn Nguyệt.

Là ai nói trấn nhỏ biên thuỳ liền nhất định phải rách nát bất kham, thậm chí ngay cả quân đội đóng giữ đều không thể chứa nổi?

Nếu xây dựng tân Dương Quan Thành, mấy chục vạn đại quân Bắc Cảnh liền có chỗ an thân, về sau sách lược trị quân cũng sẽ có nhiều khả năng hơn.

Hơn nữa, Lâm Vãn Nguyệt đã từ trong sách cùng với trong đánh giá của Lâm Tử Đồ hiểu được đại khác quy mô của kinh thành.

Nàng bắn ra bốn mũi tên kia, sau khi xây dựng tường thành, tuyệt đối sẽ không đi quá giới hạn.

Thời điểm khi thợ thủ công cầm dây thừng đi đo lượng, ngạc nhiên phát hiện: Bốn mũi tên này, khoảng cách bắn ra cư nhiên hơn kém nhau bất quá chỉ có chút xíu. Trong phút chốc, vị trí của Lâm Phi Tinh ở trong lòng thợ thủ công, bay lên tới một mức độ phi thường cao. Thợ thủ công đem bốn mũi tên này trộm giữ lại.

Lâm Vãn Nguyệt đã ba ngày không chợp mắt, thật vất vả mới về tới Lâm phủ, liền lập tức đi vào khuê các đi xem khuê nữ nhà mình.

Tiểu Bạch Thủy nhìn "phụ thân" hồi lâu không thấy đặc biệt hưng phấn. Cơ hồ Lâm Vãn Nguyệt mới vừa bước vào cửa phòng, Tiểu Bạch Thủy liền hướng tới Lâm Vãn Nguyệt vươn cánh tay, trong miệng mềm mềm mại mại kêu "Cha."

Lâm Vãn Nguyệt vui vẻ ra mặt, một thân mỏi mệt phảng phất trở thành hư không, đi đến bên mép giường bế Tiểu Bạch Thủy nâng lên hạ xuống. Tiểu nha đầu cũng không sợ, phát ra tiếng cười "Ha ha ha" không ngừng.

Một chúng nha hoàn, bà tử trong phòng thấy thế, đều lộ ra nhu hòa ý cười. Cho dù một màn này thường xuyên diễn ra, nhưng mỗi một lần đều có thể mang đến cho các nàng một chút xúc động.

"Nha đầu, có nhớ cha không?"

"Cha."

"Ha ha ha."

"Ha ha ha."

"Lão gia...... Kinh thành có khách tới chơi."

Thanh âm Lâm Tử Đồ ở bên ngoài khuê các vang lên, Lâm Vãn Nguyệt sau khi nghe được đầu tiên là nhíu nhíu mày, kế tiếp lại lộ ra thần sắc kinh hỉ, đem Lâm Bạch Thủy giao cho bà vú, đi ra khỏi khuê các.

Từ lần trước đưa thư, trưởng công chúa Lý Nhàn không có phái người tới nữa, chẳng lẽ là......

Lâm Vãn Nguyệt đi vào phòng khách, nhìn thấy bên trong ngồi một vị trung niên nam tử trên mép có một chòm râu dê, phía sau có bốn vị tinh tráng nam tử mặc trang phục người hầu. Trên người hắn tuy rằng phong trần mệt mỏi, thế nhưng ăn mặc đều là thượng phẩm.

"Tiểu nhân Công Kiên Phồn, bái kiến Lâm tướng quân."

"Tiên sinh không cần đa lễ, chưa thỉnh giáo hôm nay ngài đến đây là có việc gì?"

Công Kiên Phồn nghe vậy, giương mắt đánh giá Lâm Phi Tinh.

Lúc trước hắn đã tiến hành điều tra tường tận Lâm Phi Tinh này. Biết Lâm Phi Tinh là bạch đinh xuất thân nông hộ. Mặc dù thanh danh gần đây dần dần lên cáo, thế nhưng bất quá cũng chỉ là thô bỉ vũ phu mà thôi.

Không nghĩ tới vừa mở miệng lại nho nhã lễ độ. Lại nhìn tướng mạo, tuy rằng có chút đen, thế nhưng cũng coi như là ngũ quan đoan chính. Trên người mang theo vẻ cường tráng của võ tướng lại dung hợp một chút nho nhã của văn nhân, trong hai mắt càng sáng ngời tinh quang, vừa thấy chính là dấu hiệu của người đọc sách.

Trong lòng Công Kiên Phồn không khỏi âm thầm hối hận: Lễ này có phải hay không chuẩn bị quá nhẹ?

Công Kiên Phồn không dám chậm trễ, hướng tới Lâm Phi Tinh hành một cái tôn lễ, mới mở miệng nói: "Tiểu nhân Công Kiên Phồn, là quản sự trong Ung Vương phủ. Hôm nay đặc phụng mệnh lệnh điện hạ nhà ta bái kiến tướng quân."

Lâm Vãn Nguyệt giật mình, Ung Vương?

Hồi ức nhanh chóng thoáng hiện, Lâm Vãn Nguyệt nhớ tới nhân vật Ung Vương này. Ở trên cung yến từng gặp mặt một lần. Người cao lớn uy mãnh, khổng võ hữu lực, đánh giá của dân gian đối với vị Ung Vương điện hạ này cũng cùng gần giống với ngoại hình.

"Nguyên lai lại là khách quý Ung Vương phủ. Đúng lúc gần đây quân vụ bận rộn, không có tiếp đón từ xa còn thỉnh tiên sinh chớ trách."

Công Kiên Phồn cười nói: "Tướng quân thật sự chiết sát tiểu nhân. Chiến tích của tướng quân những ngày gần đây đã truyền tới khắp cảnh nội. Ung Vương điện hạ thưởng thức nhất là võ tướng an bang định quốc. Tướng quân ngài bằng vào sức hèn lực mọn của bốn người liền khiến cho một phương bá chủ trên thảo nguyên Hung Nô như Đồ Khắc Đồ bộ gặp phải trí mạng đả kích. Ung Vương điện hạ nghe qua lúc sau đối với tướng quân ngài là đã phi thường thưởng thức cùng khâm phục. Đặc mệnh tiểu nhân đem chút lễ mọn tiến đến, muốn cùng tướng quân tương giao. Hôm nay tiểu nhân thân xem được phong thái của tướng quân, ngài không hổ là môn sinh Lý Mộc đại soái cực kỳ đắc ý, có phong thái nho tướng thật sự phong lưu vô song a."

Công Kiên Phồn này có thể làm quản sự Ung Vương phủ tự nhiên có thủ đoạn của hắn. Mà hắn có hai bản lĩnh lợi hại nhất, một là xem mặt đoán ý, hai là nịnh nọt.

Bất quá tam câu nói, hắn liền đội lên đỉnh đầu Lâm Phi Tinh một cái mũ cao cao, trong lời nói còn hết sức ca ngợi, nói xong còn âm thầm quan sát biểu tình Lâm Phi Tinh.

Lại không có nghĩ đến biểu tình của Lâm Phi Tinh từ đầu chí cuối đều là nhàn nhạt, tuy rằng mang theo lễ phép ý cười, trong ánh mắt lại một chút vẻ mừng thầm cũng không thấy.

Trong lòng Công Kiên Phồn trầm xuống: Hắn không nghĩ tới Lâm Phi Tinh xuất thân sơn dã, năm nay mới 18 tuổi, cư nhiên có tâm tính trầm ổn cẩn thận như vậy.

Công Kiên Phồn không biết chính là: lòng Lâm Vãn Nguyệt tràn đầy vui mừng nghĩ Lý Nhàn phái người tới xem chính mình, kết quả nghênh đón lại là một vị "Ung Vương" quăng tám sào cũng không tới, lại còn đánh gãy "Thiên luân thời gian" của nàng cùng Tiểu Bạch Thủy. Hơn nữa Lâm Vãn Nguyệt lúc này đã ba ngày không chợp mắt, thân thể đã cực độ mỏi mệt, căn bản không có tâm tư đi cẩn thận nghe Công Kiên Phồn nói gì đó. Trong đầu óc của Lâm Vãn Nguyệt hiện tại đều là như thế nào đem Công Kiên Phồn này đuổi đi......

Thấy Lâm Phi Tinh chỉ mỉm cười không nói lời nào, mặt Công Kiên Phồn lộ vẻ xấu hổ cười cười, hướng tới bốn tên tráng đinh phía sau vẫy vẫy tay. Người sau lập tức hiểu ý, từ phía sau dọn ra mấy cái đồ vật phủng ở trong tay, đi vào phòng khách bày ra ở giữa sảnh.

Công Kiên Phồn đối với Lâm Phi Tinh cười cười, đứng dậy đi tới bên người nhóm tráng đinh, mở ra cái rương thứ nhất, nói: "Tướng quân thỉnh xem. Cây đao này được sở tạo bởi một khối kỳ thạch được vớt lên từ đáy biển lên, vào tay lạnh lẽo, đao không nhiễm máu, thân đao chuôi đao tự thành nhất thể. Bảo đao này càng là thổi mao đoạn phát, chém sắt như chém bùn."

"Tướng quân lại xem......"

Vừa nói Công Kiên Phồn vừa đi tới bên cạnh hai người tráng đinh khác, duỗi tay mở một cái rương lớn được hai tráng đinh kia cùng nâng lên.

"Đây là một khối kim giáp được thợ thủ công thiên chuy bách luyện mà chế thành, cứng cỏi mà không dày nặng, vừa lúc thích hợp với tướng quân."

"Còn có cái cuối cùng này......"

"Lão gia! Người trong quân doanh tới nói đại soái lệnh ngài lập tức quay về quân doanh một chuyến!"

Công Kiên Phồn còn chưa nói xong, ngoài cửa vang lên thanh âm của Hổ Tử.

Mí mắt Lâm Vãn Nguyệt đã xém đan vào nhau, mơ màng sắp ngủ nghe được thanh âm kia, lập tức sốc dậy tinh thần từ ghế trên bắn lên, sải bước đi ra bên ngoài.

Đi tới cửa mới nhớ tới Công Kiên Phồn còn ở nơi đó, mạnh mẽ kiềm lại bước chân quay đầu đối với Công Kiên Phồn chắp tay thi lễ nói: "Phi Tinh cáo tội cùng tiên sinh, đại soái thông truyền, xin thứ lỗi không tiếp được!"

"Quân vụ quan trọng, tiểu nhân có thể chờ......"

Không chờ Công Kiên Phồn nói xong, Lâm Vãn Nguyệt đã rời khỏi phòng khách.

Một đường chạy như bay tới đến đại trướng của Lý Mộc, thấy sắc mặt Lý Mộc vẫn như mấy ngày trước, bất quá giữa mày phảng phất mang theo một chút vui mừng.

"Ngươi tới rất nhanh, đi thay lão phu đi một chuyến."

"Không biết đại soái muốn mạt tướng đi nơi nào?"

"Một canh giờ trước có khoái mã tới báo, Trưởng công chúa điện hạ cùng Bình Dương Hầu thế tử phụng chỉ tới Dương Quan Thành an quân, hiện tại đã mau tới rồi. Lão phu thân mình không dễ chịu, ngươi mang một đội nhân mã đi ra ngoài thành nghênh đón."

"Ong" một tiếng, phảng phất có một hồi chuông ở bên tai Lâm Vãn Nguyệt gõ vang. Lâm Vãn Nguyệt đã ba ngày chưa từng chợp mắt nghe được tin tức này, mỏi mệt trên mặt trở thành hư không.

"Rõ!" Lâm Vãn Nguyệt cường ngạnh ép nụ cười của mình xuống, đối với Lý Mộc hành quân lễ, nhanh chóng rời khỏi đại trướng.

Đi ra không được vài bước, miệng Lâm Vãn Nguyệt nứt ra, lộ một hàm răng trắng tinh.

Nàng tới.

500 kỵ binh chạy ra khỏi Dương Quan Thành, đi đến nơi nào bụi đất phi dương.

Lâm Vãn Nguyệt cưỡi trên lưng Long Nhiễm dẫn đầu 500 người chạy không ngừng vó. Mặc dù như vậy, nàng vẫn cảm thấy Long Nhiễm ngày đi nghìn dặm mà cước trình hôm nay phảng phất như có chút chậm.

Không nhịn được mà lại thúc giục.

Nàng tới rồi.

Nàng tới rồi!

Lúc này Lâm Vãn Nguyệt, toàn bộ trong đầu quanh quẩn đều là ba chữ này.

Hai năm, từ biệt hai năm.

Vốn tưởng rằng đời này kiếp này sẽ không thể gặp lại, thế nhưng nàng lại tới.

Ý cười lại một lần nở rộ ở trên mặt Lâm Vãn Nguyệt, một vị thiếu niên lang có làn da ngăm đen.

Cưỡi bảo mã, ăn mặc nhung trang, mang theo 500 kỵ binh phía sau, đi đến nơi nào cũng bụi đất phi dương.

Nhất kỵ đương tiên, đón gió mà đi, lại cười giống hài tử......