Nữ Tử Tranh Hùng
Mạc Hình Nhiên mặc chiếc áo choàng màu xanh đen đứng ở bên cạnh xe, gió thổi dữ dội.
Người đánh xe bị đuổi trên mặt đất, run rẩy quỳ ở đó.
“Vương gia.”
Thị vệ của Mạc Hình Nhiên chấp tay chờ đợi mệnh lệnh.
Mạc Hình Nhiên hờ hững liếc nhìn người đánh xe: “Người này làm việc không tốt, làm hại thái tử phi tương lai bị đụng vào đầu.”
Thị vệ vội vàng nói: “Thuộc hạ mang xuống đây, dùng roi đánh chết.”
Lúc Mạc Hình Nhiên trở lại lần nữa, trên xe đã vô cùng yên tĩnh.
Mạc Hình Nhiên thản nhiên nói: “Phu xe lúc nãy không làm việc tận lực, bổn vương đã dùng roi đánh chết hắn ta rồi, Tô tiểu thư có thể yên tâm ngồi xe?”
Sự lãnh khốc tàn nhẫn của Mạc Hình Nhiên, Tô Hạ Y đã biết từ xưa rồi.
Bây giờ nghe nói như vậy, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì mà nói: “Đa tạ điện hạ, điện hạ nhọc lòng rồi.”
Tô Hạ Y nói chuyện như mây trôi nước chảy, làm Mạc Hình Nhiên bất ngờ nhíu mày, Tô Thị Hạ Y này trông có vẻ không giống với những nữ tử yếu đuối nũng nịu trong kinh thành.
Chỉ cần phần trầm ổn và khí phách cũng đủ để Mạc Hình Nhiên coi trọng một chút.
Ban đầu nghe nói đích nữ của đại tướng quân yếu đuối xấu xí, muốn đến đây gặp để quan sát một chút, rửa sạch bè phái với thái tử.
Lại không ngờ đến Tô Hạ Y trong tưởng tượng cùng với Tô Hạ Y ngồi ở đây chênh lệch lớn như thế.
Loại lạnh lùng và lạnh nhạt lúc nãy của nàng tuyệt đối không thể nào là giả vờ.
Nữ tử này thật là thú vị cực kỳ.
“Ở phía trước chính là phủ đại tướng quân.” Mạc Hình Nhiên giống như tùy ý mà nói.
Tô Hạ Y gần như là nhìn cũng không thèm nhìn Mạc Hình Nhiên một cái nào, giọng nói vẫn bình thản như nước, y chang lúc nãy: “Đa tạ điện hạ đã hộ tống một đường.”
Mạc Hình Nhiên chơi đùa với chiếc khăn tay được thêu hình hoa mẫu đơn ở trong tay, khóe môi cong lên: “Vậy chiếc khăn tay này xem như là tạ lễ.”
“Nếu như điện hạ thấy thích thì cứ tùy ý.”. Truyện Điền Văn
Tô Hạ Y khẽ nâng mắt nhìn lên, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh nhạt, loại cảm giác này dường như là cho dù Mạc Hình Nhiên cầm trong tay cái gì thì cũng không có liên quan gì tới nàng.
Mạc Hình Nhiên không cam lòng mà nói: “Khăn tay trao tình? Hạ Y muốn ám chỉ với bổn vương cái gì à?”
“Nếu như là trao tình thì chuyện đó cần song túc song phi mới đúng, chỉ tiếc là trên cái khăn tay đó chỉ có một đóa hoa trơ trọi, ngay cả phiến lá cùng với cánh hoa đều là số lẻ, không phù hợp với mong chờ của điện hạ đâu.”
Ánh mắt cảm động của Mạc Hình Nhiên nhìn trong đôi mắt của Tô Hạ Y có ý cười không đạt đến đáy mắt, không hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt đó có mấy phần lạnh rét thấu xương.
Thú vị, thật sự thú vị!
Từ trước đến nay trong kinh thành chưa từng xuất hiện nữ tử thú vị như thế.
Chỉ tiếc là nữ nhân này lại là vị hôn thê của thái tử...
Chỉ trong một cái chớp mắt, nụ cười ở trên mặt của Mạc Hình Nhiên đã trở nên càng thêm sáng lạn, cái khăn tay đó quấn quanh ở trên đầu ngón tay giống như là một đóa hoa mẫu đơn chói lọi, nở rộ ở trên ngón tay: “Vậy sau này Hạ Y lại thêu cho bổn vương một cái khăn nữa, như thế nào?”
Tô Hạ Y hơi nghiêng đầu qua: “Không biết là điện hạ thích hoa gì?”
“Nghịch nước uyên ương, Hạ Y biết thêu không?”
“Đương nhiên là biết thêu.” Sắc mặt của Tô Hạ Y vẫn bình thản như lúc ban đầu: “Trước tiên điện hạ trả lại chiếc khăn này cho ta đi.”
Mạc Hình Nhiên nhìn dáng vẻ đâu ra đấy của Tô Hạ Y, nhẹ giọng cười, cái khăn đang quấn ở trong đầu ngón tay trực tiếp xoay tròn rơi vào trong lòng bàn tay của Tô Hạ Y: “Hạ Y, cần phải nhớ là bổn vương thích màu sắc lộng lẫy một chút.”
Tô Hạ Y nhanh chóng rút cây trâm vàng ở trên đầu ra hung hăng đâm vào cái khăn tay, chỉ là hai ba cái liền có thể làm rách chiếc khăn tay.
Sắc mặt của Mạc Hình Nhiên thay đổi, lúc này mới ý thức được mình bị đùa nghịch: “Tô Hạ Y, ngươi thật lớn gan!”
- ---------------------------