Trans: Xiêu Xiêu
Chiếc xe đặc chế đi vào khu vực nội thành, lái thẳng về phủ tổng thống.
Xuyên qua thảm cỏ rộng lớn và hoa viên Hoàng gia thanh nhã, từ xa có thể nhìn thấy phủ tổng thống của nước A, Hạ Cung. Tuy rằng không phải cực kỳ xa hoa, nhưng khí phái lại vô cùng bất phàm.
Trước cửa điện là quần thể thác nước, bảy mươi bảy tượng đắp hoàng kim, chín mươi chín bức điêu khắc, một trăm ba mươi bốn pho tượng, năm trăm hai mươi suối phun. Những con suối phun đang không ngừng phá ra những tia nước phun lên trời xanh, tạo ra thiên hình vạn trạng khiến người ta nhìn mà hoa mắt.
Xe đã đến trước chính môn, hai pho sư tử đá cao ba mét chắn lối vào.
Hạ Quyết hạ cửa sổ xuống nhìn ra bên ngoài, gật đầu với hai nghi trượng mặc tây phục đang đứng bên cạnh hai con sư tử một cái. Hai vị nghi trượng liền đưa tay ấn lên hai hàm trên dưới của Hùng Sư. Chỉ trong chốc lát nước suối từ trong miệng sư tử ào ạt chảy ra.
Chuyện như thế này chỉ có lễ tết đặc biệt mới diễn ra. Hạ Lâm nhìn vào cha mình. Cha đang muốn bày tỏ thiện chí với Dạ Tư Hàn sao?
Cho nên... Như nghĩ tới điều gì, Hạ Lâm quay đầu nhìn Dạ Tư Hàn đang ngồi bên cạnh. Anh ta... Anh ta là người kế thừa của Dạ Cận?
Dạ Tư Hàn cũng nhìn Hạ Lâm. Môi cô nhếch lên một nụ cười ma mị đáp lại ánh mắt của anh.
Dạ Tư Hàn đẩy cửa ra, xuống xe.
Hạ Lâm, "..." Tên này vừa rồi dám phớt lờ cô?
Hạ Lâm cắn môi, cố gắng duy trì sự tao nhã, vẻ mặt ung dung bình tĩnh.
Cô nhìn cha và Dạ tư lệnh xuống xe cũng theo sau bước xuống, đi vào phủ tổng thống. Xuyên qua đại sảnh, bước vào thang máy, trực tiếp lên Sảnh Quốc Yến trên tầng 3.
Sau khi an tọa, âm nhạc kết thúc, người điều khiển nghi thức bước lên trên bục đọc diễn văn, mời tổng thống lên phát biểu. Hạ Quyết nói đơn giản mấy câu, đặc biệt khen ngợi Dạ Tư Hàn, trao cho anh ta "Quân công hạng một".
Dạ Cận ngồi bên cạnh Dạ Tư Hàn, nhìn con trai, gương mặt ông toát lên sự kiêu ngạo. Có điều, sau hôm nay, vị hôn thê của Tư Hàn phải quyết định thôi.
Thực ra về phương diện này, ông không có chút lo lắng nào cả. Tư Hàn không phải đứa phong hoa tuyết nguyệt, người phụ nữ bình thường căn bản không thể lọt vào mắt của nó.
Ông bỗng nhớ đến ngày đó nhìn thấy trên cổ Tư Hàn có vết thương, lại cộng thêm lời của Tư Yên... Gương mặt cương nghị của Dạ Cận lúc này hơi hơi rúm lại. Là người phụ nữ thế nào khiến con trai của ông không biết tiết chế tầm hoan suốt đêm?
Nói ra, đến tận bây giờ ông vẫn chưa lần nào nhìn thấy dung mạo thực sự của cô gái đó! Chắc có lẽ đó là một cô gái rất đặc biệt? Lát nữa trở về ông nhất định phải làm rõ chuyện này.
Con gái có thể cường một chút, sẽ thú vị, nhưng tuyệt đối không thể lỗ mãng. Dù sao thì dựa vào tính cách của thằng Tứ, chuyện vị hôn thê, người làm cha như ông cũng không thể làm chủ hoàn toàn, còn phải đợi nó đồng ý mới được.
Cô gái này rõ ràng rất làm vừa ý nó.
Hạ Lâm ngồi dưới lắng nghe, mái tóc đen nhánh ngắn ngủn nghiêng sang một bên, vẻ mặt không rõ tâm trạng. Hôm nay, cô đã đắc tội với người kế thừa của Dạ gia, đắc tội với người sau này sẽ cùng cô nắm trong tay đất nước.
.......................
Bầu không khí nghi lễ vô cùng trang nghiêm, vô cùng giàu sức cảm hóa, duy trì tròn trĩnh hai tiếng mới kết thúc. Ký giả và truyền thông lục tục rời khỏi hội trường, yến hội dành cho những người thượng lưu nhất dần dần mở ra màn che trong Sảnh quốc yến.
Hạ Lâm, Đệ nhất công tử nước A trước giờ luôn trứ danh về dung mạo tuyệt thế, tự nhiên đã hấp dẫn không ít lực chú ý của các thiếu nữ danh viện. Nhưng hôm nay lại khác xa ngày trước. Bởi vì có người đã cướp mất một nửa phong quang của cô.
Hạ Lâm nhìn về phía Dạ Tư Hàn đang an tĩnh ngồi một bên, đột nhiên càng cảm thấy khó ưa tên đàn ông này.
Đúng lúc này, bên cạnh anh ta xuất hiện một tiểu mỹ nữ.
Nhìn bộ trang phục kia... Dạ Tư Yên!
Dạ Tư Yên lo sợ ngồi xuống bên cạnh Dạ Tư Hàn. Ngồi một lúc cũng không thấy anh Tư phản ứng gì, gan cũng theo đó to hơn một chút liền hỏi, "Anh Tư, đã tìm thấy chị dâu chưa?"
Dạ Tư Hàn ngẩng đầu nhìn Dạ Tư Yên, ánh mắt lạnh lùng, "Em gọi cô ta là chị dâu?"