Trans: Xiêu Xiêu
Đến bây giờ sỹ quan Chu vẫn luôn cảm thấy Cổ là một thứ vô cùng khó tưởng tượng nổi. Nói thật lòng, có đáng tin hay không ông cũng không dám khẳng định!
Có điều, thứ Cổ này quả thực có tác dụng nhất định với người trúng Cổ, sáng sớm 6 giờ đến nửa đêm cùng ngày đều rơi vào hôn mê, rạng sáng hôm sau mới tỉnh lại.
Dạ Tư Lăng ánh mắt đăm đăm nhìn vế hướng Bạch Hán Cung, "Điều tra xem người phụ nữ kia rốt cuộc có phải Đường Uyển hay không. Nếu như không phải, lai lịch thế nào"
Sỹ quan Chu, "Tam thiếu, tôi vẫn luôn điều tra chuyện này"
Dạ Tư Hàn châm một điếu thuốc, anh ta luôn có cảm giác Hạ Lâm và chuyện Đường Uyển mất tích đều cùng nằm trong một bố cục. Anh ta cần phải làm rõ chuyện này.
Hiện tại nhìn Hạ Lâm vẫn đều đặn tham gia các hoạt động lớn nhỏ, vậy thì Cổ trên người chắc chắn đã phải được giải. Lẽ nào tên đó thực sự đã chơi xử nam? Thế mà cũng xuống tay được sao?
Chỉ là không biết được ký ức hiện tại của Hạ Lâm còn hay đã mất. Mẹ con Hạ Thù bên kia cũng đang rất hoang mang, cố thăm dò vài lần cũng chưa ra được thực hư.
Hồi lâu sau, anh ta nhìn sỹ quan Chu, "Sắp xếp đi, tôi muốn gặp Tổng thống đại nhân tương lai của chúng ta"
Sỹ quan hu nhìn Dạ Tư Lăng, "Tam thiếu, liệu có quá mạo hiểm không?"
Dạ Tư Lăng, "Không vào hang cọp sao bắt được cọp con"
......................
- -- -------- Phòng ngủ
Rạng sáng, khi Hạ Lâm tỉnh lại, bên cạnh Dạ Tư Hàn vẫn đang say giấc.
Cô lẳng lặng nhìn anh, cảnh tượng đêm qua dần dần rõ ràng trở lại. Liếc mắt qua vùng cánh tay, vết hằn đỏ đã nhạt đi rất nhiều, nơi bị tróc da cũng đã lên vẩy. Cô lại liếc xuống cổ chân, tình trạng cũng không khác là bao.
Hạ Lâm lật người định xuống giường, trên eo bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay to lớn.
Cô không lên tiếng, nhấc tay muốn gỡ bàn tay đó xuống. Trên eo bỗng bị một sức lực áp lên gắt gao, chưa đến một giây sau cô đã bị ném trở lại giường.
Dạ Tư Hàn nhìn Hạ Lâm, "Tỉnh rồi à?"
Cô không để ý đến anh.
Dạ Tư Hàn vẫn tiếp tục, "Đỡ chưa?"
Hạ Lâm, "Cái gì đỡ chưa?"
Dạ Tư Hàn yên lặng, một tay giữ chặt cô, một tay cởi chiếc bỉm ra nhìn, bên trên đã không còn nhiều vết máu nữa.
Hạ Lâm, "..." Cô lập tức hiểu ra anh ta muốn lắm gì. Hừ, lúc đầu van xin anh ta ngủ anh ta không ngủ, bây giờ đổi ý rồi sao?
Ngại quá, bà đây không nguyện phụng bồi.
Dạ Tư Hàn không cởi hẳn chiếc bỉm ra, trực tiếp bắt đầu lần mò từ cổ áo ngủ cởi ra, vứt trên mặt đất rồi ôm cô lên.
Hạ Lâm cười cười, "Anh muốn làm gì?"
"Những gì đêm qua nói quên hết rồi sao?"
Đôi chân thon dài của Dạ Tư Hàn vững vàng dẫm lên mặt thảm, ôm Hạ Lâm đi vào phòng tắm.
Hạ Lâm, "Anh nghĩ anh đủ khả năng không? Tôi muốn một đêm bảy lần. Nếu như anh không làm được..."
Dạ Tư Hàn cúi đầu, đôi đồng tử tối lại, "Yêu cầu của em cũng quá thấp rồi, chỉ bảy lần thôi sao?"
Hạ Lâm, "..."
Bảy lần mà còn "chỉ"? Anh ta có phải quá tự phụ rồi không?
Dạ Tư Hàn cắn lên môi cô, cẩn thận đặt cô dưới vòi hoa sen.
Hạ Lâm cực kỳ không phối hợp. Hai người anh tới tôi lui, bờ môi đã bị cắn bật cả máu.
Dạ Tư Hàn dừng lại nụ hôn, "Nếu như về sau còn dám giống như đêm qua, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em như thế nữa đâu"
Hạ Lâm xoay đầu, "Giống như đêm qua?"
Dạ Tư Hàn giữ lấy vai cô, đưa khuôn mặt cô trở lại đối diện với anh, "Cởi sạch để gã đàn ông khác nhìn thấy"
Hạ Lâm, "Liên quan đến anh chắc, cơ thể tôi tôi muốn cho ai xem thì cho người nấy xem..."
Bàn tay lớn của anh đột nhiên đan xen vào mái tóc cô, giữ thật chặt, đôi môi mỏng cắn lên môi cô, nặng nề gặm cắn.
Hạ Lâm, "..."
Cô trừng mắt giãy dụa, sức lực nam nữ quá chênh lệch, căn bản chẳng xi nhê gì với tên này chút nào.