Trans: Xiêu Xiêu
Dạ Tư Hàn nhìn một hồi lâu mới dời đi ánh mắt.
Hạ Lâm lại liếc nhìn anh một lần nữa, cô quay đầu khép mắt lại, hàng mi dài cong vút khẽ khàng rung động theo tiếng đàn. Cơ thể đung đưa theo từng tiết tấu, phảng phất như đã hòa làm một.
Một khúc kết thúc, dư âm còn chưa tan.
Hạ Lâm thỏa mãn phủ lại tấm vải nhung thiên nga đen lên trên chiếc dương cầm. Cô nhớ lại lúc còn bé được mẹ dạy chơi dương cầm, lòng chợt trĩu xuống.
Hạ Lâm trở về giường, lại rúc vào lòng Dạ Tư Hàn, cô ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đã khép lại của anh, lặng lẽ ghé sát vào tai anh, âm lượng đột nhiên đề cao, “Này, Dạ Tư Hàn”
Dạ Tư Hàn mở mắt, “Không cần lớn tiếng thế tôi cũng nghe được lời em nói”
Cô nhìn anh bật cười. Dạ Tư Hàn thấy cô lúc này dường như đã cởi bỏ hết tất cả lớp ngụy trang, đôi mắt sáng rỡ, trong vẹo tựa viên ngọc lam không nhiễm chút tạp chất.
Hạ Lâm nhìn anh thật lâu mới khép mi lại, cô dựa vào lòng anh, áp má lên lồng ngực vững chắc. Hai tay Hạ Lâm hồn nhiên quấn lên người anh như bạch tuộc, “Bao giờ anh về?”
Dạ Tư Hàn, “Vẫn chưa biết. Lâu nhất là hai tháng, quay về còn chuẩn bị cho lễ trưởng thành”
Lễ trưởng thành! Thế có nghĩa là hai tháng nữa anh mới tròn hai mươi?
Ở nước A, người cha sẽ luôn luôn đưa cho con trai mình một chiếc bao cao su trong ngày lễ trưởng thành, vào ngày này người con có thể hợp pháp mua dâm. Đúng là thói hư tật xấu tồn tại từ xưa!
Nghĩ đến việc Dạ Tư Hàn cũng sẽ được nhận bao cao su, mà lúc đó cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cô cũng sẽ không thể còn ở Dạ gia, ở Bạch Hàn Cung. Còn anh chắc có lẽ sẽ ở trên chiếc giường này, nhận lấy “lễ vật” người ta tặng cho, một người phụ nữ xinh đẹp sẽ hoàn thành ngày lễ trưởng thành của anh. Cô đột nhiên cảm thấy không vui!
Hạ Lâm mở mắt nhìn lên chiếc cằm quen thuộc, cô bỗng nhào lên, hai tay quấn lấy cổ anh, chủ động khiêu khích bờ môi mỏng, hôn thật sâu.
Dạ Tư Hàn bắt lấy gương mặt cô, “Định làm gì?”
Hạ Lâm, “Hôn anh, thế còn phải hỏi?”
Dạ Tư Hàn, “Ngoan ngoãn ngủ đi”
Hạ Lâm còn muốn lộn xộn, nhưng Dạ Tư Hàn đã tách hai tay cô ra ấn lên trên giường, đôi mắt gắt gao khóa chặt lấy cô.
Hạ Lâm, “Nhưng tôi không buồn ngủ”
Dạ Tư Hàn, “Tôi buồn ngủ”
Đôi chân thon dài của Hạ Lâm quấn lên đùi Dạ Tư Hàn. Anh một tay túm đôi chân cùng đôi tay đang không an phận đè xuống.
Hạ Lâm, “…”
Tứ chi đều bị giữ lấy, sự trói buộc lại quá mãnh liệt, cô dường như không có cách nào động đậy được, “Dạ Tư Hàn!”
Dạ Tư Hàn giọng nói lạnh băng, “Em có tin, nếu còn lộn xộn nữa tôi sẽ ném em ra ngoài cửa sổ không?”
Hạ Lâm câm nín.
Anh đưa tay lên tắt đèn tường, hai người đều nhắm mắt lại, nhưng không ai ngủ được. Hơi thở Hạ Lâm hơi nặng nề, toàn bộ phả lên lồng ngực rộng rãi. Chẳng mấy chốc anh đã đẩy cô ra, chuyển người quay lưng lại phía cô.
Hạ Lâm, “...”
Cô trèo lên lưng anh, “Nếu như vào ngày lễ trưởng thành, Dạ Tư Lệnh tặng anh cái bao cao su, thì anh tính làm gì?”
Dạ Tư Hàn, “Ngủ với em!”
Hạ Lâm hơi ngoài ý muốn, “Vậy nếu tôi muốn giúp anh trưởng thành trước thì sao?”
Dạ Tư Hàn đưa tay đẩy cô ra, “Em bây giờ được à?”
Hạ Lâm, “Mấy ngày nữa là được”
Anh nhấc người dậy bật đèn tường lên, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Lâm. Dạ Tư Hàn dời giường mở tủ áo, lấy ra hai chiếc cà vạt. Anh liếc cô một cái rồi nắm lấy hai cánh tay cô.
Hạ Lâm, “Dạ Tư Hàn, tên khốn nhà anh!”
Dạ Tư Hàn, “...”
Hạ Lâm, “Anh muốn làm gì?”
Giọng nói anh trầm thấp, “Ồ, khiến em thất vọng rồi, tôi không muốn làm em”