Trans: Xiêu Xiêu
Ánh mắt Dạ Tư Hàn trở nên thâm thúy, “Tôi có gì đáng nhìn?”
Hạ Lâm mắt sáng lên nhìn anh, hơi thở khẽ phả lên gương mặt cương nghị, ngón tay không an phận lướt qua từng đường nét cơ thể rắn chắc, “Toàn thân trên dưới, chỗ nào cũng rất đáng nhìn. Nhìn không đủ phải làm sao bây giờ?”
Giọng nói ngọt ngào, Ngô nông nhuyễn ngữ*, ánh mắt mông lung mơ hồ như vừa thức giấc của thiếu nữ, mang theo sự quyến rũ mà bất kỳ người đàn ông nào đều khó mà cự tuyệt.
*Ngô nông nhuyễn ngữ: chỉ giọng địa phương vùng Giang Nam ngữ điệu uyển chuyển dễ nghe.
Dạ Tư Hàn nhìn Hạ Lâm, không lên tiếng.
Cô nghiêm túc nhìn anh. Thực ra những gì cô nói đều là sự thật cả. Anh là người đàn ông đẹp nhất cô từng gặp trên đời. Cả người mỗi một bộ phận, mỗi một đường nét đều vô cùng hài hòa tinh tế, không chút tì vết, là người đàn ông mà từ xa gần cao thấp, trước sau trái phải nhìn lại đều hoàn mỹ không một góc chết.
Chỉ bằng một vóc dáng này, nhan sắc này, đã có vô vàn phụ nữ muốn bổ nhào vào một cách điên cuồng, bởi vì thực sự quá có cảm giác thành tựu.
Dạ Tư Hàn vẫn nhìn Hạ Lâm chắm chú. Anh không thể phân biệt được thực thực giả giả trong mắt cô.
Hạ Lâm khẽ hôn lên bờ môi mỏng của anh, “Nếu như vào ngày anh đi, kỳ sinh lý của người ta còn chưa kết thúc phải làm thế nào đây?”
Dạ Tư Hàn nhẹ giọng, “Sốt ruột lắm rồi?”
Hạ Lâm, “Sốt ruột? Hừ, còn hơn thế nữa. Phải nói là lòng như lửa đốt!”
Đây cũng là lời thật lòng, một chút giả dối cũng không có! Lúc nói lời này, ngón tay cô cũng đồng thời khẽ vuốt ve lồng ngực của Dạ Tư Hàn, móng tay cào nhẹ lên từng vùng da thịt.
Dạ Tư Hàn bắt lấy tay cô, hơi thở trĩu nặng, “Có biết nhìn em bây giờ giống thứ gì không?”
Hạ Lâm, “Giống yêu tinh, yêu tinh sinh ra để quyến rũ anh” Cô chạm môi lên vùng cằm góc cạnh của anh, lướt qua một cách điêu luyện.
Dạ Tư Hàn, “Em hoàn toàn không giống lần đầu”
Hạ Lâm vừa hôn vừa cất tiếng, “Bảo rồi mà, lý thuyết của người ta phong phú lắm. Tuy chưa thực chiến bao giờ, nhưng nhìn thấy lại không ít lần đâu nha”
Dạ Tư Hàn, “…” Anh đột nhiên nhớ đến câu nói kia của Tư Yên “Trên đời làm gì có phụ nữ nào như thế!”
Trước đây đúng là không có, nhưng giờ thì có rồi, còn bị anh gặp được.
Dạ Tư Hàn giữ cổ tay Hạ Lâm rồi nặng nề hất cô sang bên cạnh, giọng nói rất không vui, “Em đói khát đến mức đó?”
Hạ Lâm nằm trên giường nhìn anh. Lúc trước mục đích của cô chỉ đơn giản là muốn giải Cổ. Nhưng thân phận anh quá không bình thường, hiện giờ trong lòng cô đã nhiều hơn vài tâm tư không thuần khiết.
Dạ Tư Hàn lườm cô một trận rồi đi vào thư phòng. Anh cầm sách nhưng không vào đầu được nổi một chữ. Rõ ràng bản thân biết cô cố ý làm thế, nhưng người phụ nữ này vẫn có thể khơi dậy phản ứng sinh lý của anh một cách dễ dàng.
…………
Hạ Lâm không ngờ cô có thể thành công ép anh ra khỏi phòng ngủ. Cô bật cười, rời giường muốn bước ra ban công nhìn một vòng địa hình ở Bạch Hán Cung, sợ rằng bản thân đêm đó ngồi xe ra ngoài mà nhìn không rõ.
Cô động não nhớ lại những con đường đi qua ngày hôm đó, nếu như không có người yểm trợ, cơ bản sẽ không thể trốn ra được.
Dạ Tư Hàn đã nói cô và Đường Uyển có quan hệ huyết thống, mà Dạ Tư Yên còn thích “ông chồng quốc dân” là cô đây. Có lẽ cô có thể nghĩ ra cách thông qua cô ta.
Theo cách nói của thủ hạ của Dạ Tư Lăng ngày đó, thì cho dù cô có giải được Cổ, nhưng cũng sẽ mất đi trí nhớ. Không biết chỉ những ký ức liên quan đến Cổ mất đi hay sẽ mất đi toàn bộ?
Mặc kệ là loại nào, cô cũng phải chuẩn bị vẹn cả đôi đường.
Sau khi mất trí nhớ phải làm thế nào, nên tìm ai, từng chuyện một đều phải vạch ra hoàn hảo. Nhưng phải làm sao mới không để Dạ Tư Hàn phát hiện, mà lại có thể tự nhắc nhở bản thân?
Một cơn gió lạnh thổi qua. Hạ Lâm ôm chặt hai tay đứng trên ban công, mắt trông thấy phía hành lang bên kia đang sáng đèn, cô nhấc chân lên đi từng bước về hướng đó.