Trans: Xiêu Xiêu
Dạ Tư Hàn trở về phòng ngủ, đẩy cửa, nhưng không bật đèn. Anh thành thục cởi bỏ áo quân trang, thuận tay móc lên giá treo bên cửa.
Đi đến bên giường, Dạ Tư Hàn đưa tay rút thắt lưng, lột bỏ chiếc quần quân và áo trong. Dù cho là trong bóng tối, nhưng bộ đồ vẫn được ném chính xác lên chiếc sofa đối diện.
Anh lên giường, vừa định nằm xuống, lòng bàn tay bỗng chạm vào thứ gì đó nóng hổi. Ánh mắt Dạ Tư Hàn chợt lạnh, anh ngồi dậy bật đèn tường lên.
Chiếc chăn tơ lụa trên giường dồn thành một đống, mơ hồ lộ ra một gương mặt trái xoan tuyệt mỹ. Trong bóng đêm hiện ra dưới ánh đèn chẳng khác nào câu hồn động phách. Đặc biệt là hai cánh tay mảnh khảnh khoát lên trên tấm chăn trắng bóng nõn nà.
Cứ nhìn như vậy, ánh mắt anh bỗng tối lại, "Tư Đồ không thỏa mãn được cô?"
"..."
"Đi xuống"
"..."
"Vẫn còn giả vờ?"
"..."
Đáp lại anh vẫn là tiếng thở đều đặn.
Dạ Tư Hàn nhìn Hạ Lâm đang nhắm mắt trên giường, nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm xuống rõ rệt.
Một lúc lâu sau, anh vươn tay túm lấy cổ tay cô kéo về phía mình. Vốn còn tưởng cô sẽ phản kháng nhưng lại không ngờ cả người cô lại mềm oặt va vào lòng anh, đỉnh đầu nặng nề đụng phải chiếc cằm cương nghị.
Vùng cằm hơi đau, Dạ Tư Hàn còn chưa kịp lên tiếng, cô đã mềm nhũn ngã ra sau.
Dạ Tư Hàn, "Diễn xuất xuất thần thật đấy, so với hôm qua còn tốt hơn"
Lời vừa dứt, tay anh liền buông lỏng.
Thân thể Hạ Lâm nặng nề ngã xuống giường, vì độ đàn hồi của nệm giường quá tốt nên thân thể cô rung lên mấy cái, sau đó căn phòng lại rơi vào trạng thái yên ắng.
Dạ Tư Hàn u ám đứng đó. Nhìn một lúc lâu, anh mới nhấc điện thoại lên gọi cho Tư Đồ, "Chuyện gì xảy ra?"
Tư Đồ vờ ngu ngơ, "Tứ thiếu, chuyện gì là chuyện gì cơ?"
Dạ Tư Hàn, "Tôi cho cậu 1 phút để lên đây đứng trước mặt tôi"
Tư Đồ, "Rõ, Tứ thiếu"
1 phút sau, tiếng gõ cửa vang lên. Dạ Tư Hàn bước ra mở cửa.
Tư Đồ bước vào, da đầu cậu tê rần, "Tứ thiếu, thảm của huynh đệ đã giặt sạch rồi. Giặt tay đấy ạ, sạch sẽ lắm"
Dạ Tư Hàn lườm Tư Đồ, ánh mắt đã thấm lạnh, "Cô ta, xảy ra chuyện gì?"
Tư Đồ nghĩ đến việc chính bản thân cậu ta đã đánh thức yêu tinh này vào sáng sớm, rồi đích thân đưa cô lên lầu, muốn thấy Tứ thiếu bị đè...
Cậu ta chột dạ, "Cô ấy,... không phải cô ấy ngủ dưới lầu sao? Sao bây giờ lại nằm trong phòng Tứ thiếu thế này?”
Ánh mắt Dạ Tư Hàn phát lạnh. Cả người Tư Đồ run bần bật, "Tứ thiếu, đệ không biết vì sao cô ta lại ở đây, thật đấy"
Dạ Tư Hàn, "Gọi bác sĩ đến đây"
"Bác... bác sĩ ấy ạ?" Tư Đồ không hiểu gì hết.
Dạ Tư Hàn cũng không định nghe giải thích, anh nhìn chăm chú vào thiếu nữ đang nằm trên giường.
Tư Đồ, "..." Đừng bảo do Tứ thiếu đánh ngất cô ta đấy nhớ! Nhưng nếu là như thế sao Tứ thiếu còn gọi bác sĩ đến?
Dạ Tư Hàn, "Tai điếc sao, có cần tôi cắt đi giùm cậu không?"
Tư Đồ, "Đệ đi gọi bác sĩ ngay!"
Mười lăm phút sau, Tư Đồ đã dẫn vị bác sĩ chuyên dụng của Tứ thiếu đến. Bác sĩ Phong nhìn Hạ Lâm đang nằm trên giường. Sau khi kiểm tra một hồi, vẻ mặt cứng đờ nhìn Dạ Tư Hàn, "Tứ thiếu, tình trạng cơ thể cô gái này rất lạ"
Dạ Tư Hàn nhìn bác sĩ Phong, "Kỳ lạ thế nào?"
Bác sĩ Phong, "Giống như không mắc bệnh gì cả, nhịp tim ổn định, tựa như ngủ say"
Dạ Tư Hàn đứng đó, ánh mắt rơi trên người Hạ Lâm, lúc lâu sau mới lên tiếng, "Tư Đồ, thân phận cô ta đã điều tra ra chưa?"
Tư Đồ, "Tứ... Tứ thiếu, chưa ạ"
Dạ Tư Hàn quay người nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ, "Đệ đi tra ngay đây!"