Nữ Tổng Tài Lạnh Lùng Là Mẹ Đơn Thân

Chương 7: CÔ ẤY LÀ MỘT NGƯỜI TỐT




Sau nghe hết toàn bộ mọi chuyện thì bà Thời đã rất vô cùng sốc vừa thấy lòng đau quặn thắt khi nghe khoảng thời gian khó khăn vất vả của con gái, bà nghẹn ngào không nói nên lời, bà không nghĩ rằng con gái của bà sao có thể mạnh mẽ vượt qua khoảng thời gian khắt nghiệt đó. Thời Ngữ Yên nhẹ nhàng vỗ về bà, rồi an ủi đừng khóc không thôi thằng bé Thiên Kỳ lại nghĩ cô đang bắt nạt bà ngoại nó.

- Giờ thì con đã không sao rồi, bây giờ con có thể có mọi thứ không lo thiếu thốn gì nữa, với lại con còn có mẹ và Thiên Kỳ đã niềm hạnh phúc của con rồi mẹ à...

- Con gái của mẹ đã trưởng thành thật rồi

Bà Thời ánh mắt âu yếm nhìn con gái của mình thật lâu, nhìn thời gian vẫn còn sớm nên hai mẹ con Thời Ngữ Yên và Thiên Kỳ cùng nhau đi ra siêu thị mua một số đồ để làm lẩu ăn.

Thời Ngữ Yên đẩy xe Thiên Kỳ thì nghịch ngợm muốn đòi ngồi vào trong xe đẩy thế là cô cũng chiều, bà Thời cũng đi bên cạnh cô hai mẹ con lâu lâu nhìn nhau mỉm cười, đến lúc mua đồ cũng đã nhiều thì mới phát hiện thằng nhóc Thiên Kỳ đang nằm ngủ trên xe đẩy, cô bất lực khẽ lay người cậu nhóc dậy.

- Thiên Kỳ, mau dậy xuống giúp mẹ và bà ngoại xách đồ nào

-Umm...

Nhưng thằng bé vẫn muốn ham ngủ không chịu dậy, mọi người xung quanh ai cũng nhìn thằng bé bằng những ánh mắt long lanh và cũng khen lấy khen để, Thời Ngữ Yên hết cách chỉ đành bế thằng nhóc xuống nhưng có điều cậu vẫn đứng đó nhắm mắt ngủ, bà Thời vừa thương cháu muốn bế thằng bé nhưng bị cô cản lại.

- Mẹ, mẹ không được chiều thằng nhóc đó quá ai kêu hồi tối mê xem phim hoạt hình đến tận đêm khuya không chịu ngủ bây giờ thì ngủ ngang vậy đó...

Bà Thời thì xót cháu trai của bà lắm, bà thấy bên cạnh có quầy bán gấu bông thế là bà đi đến lấy một con gấu trúc nhồi bông đưa cho cậu ôm.

- Thiên Kỳ, con cầm lấy đi con

Bà vừa đưa ra thì thằng nhóc nhanh cầm lấy rồi đặt gấu nhồi bông xuống đất rồi cậu cũng cúi nằm xuống, Thời Ngữ Yên thật sự rất bất lực với thằng nhóc nghịch ngợm này.

- Đừng nằm ngủ ở đó chứ, Thiên Kỳ con đứng dậy cho mẹ



Nhưng thằng bé đã chìm vào giấc ngủ rồi thì làm sao nghe tiếng của cô, mà Thời Ngữ Yên hơi cáu đi đến giúp thằng bé đứng dậy bỗng thằng bé ôm chặt lấy cô không chịu buông, miệng nhỏ cứ lẩm bẩm kêu muốn cô ôm khiến lòng cô mềm nhũn hẳn ra.

- Mami ơi...ôm ôm...Thiên Kỳ muốn ôm ôm...

- Nhưng đồ rất nhiều mẹ không thể để cho bà ngoại cầm hết đồ được rất nặng, cả mẹ không có tay để ôm con nữa...

Đang trong không biết làm gì thì bất ngờ thấy Cố Thành và cô bé Tiêu Nhiên, nhưng anh hình như không thấy cô nhưng cô cũng không muốn nhờ vả anh nhưng phải làm sao bây giờ, Thời Ngữ Yên đành vậy.

- Cố Thành

Anh nhanh chóng dừng chân quay lại theo tiếng kêu mới thấy nhóc con Thiên Kỳ đang bám lấy cô, anh cùng cô bé Tiêu Nhiên đi đến.

- Có chuyện gì sao cô Thời ?

- Ờ anh có thể giúp tôi bế thằng nhóc này được không tại nay tôi mua đồ hơi nhiều, thật làm phiền anh Cố quá

- Không sao đâu, cô cứ bế thằng bé đi mấy thứ đồ này có vẻ rất nặng cứ để tui xách cho

Nghe vậy, cô cũng có chút e ngại tại nhờ vả Cố Thành hơi nhiều, thế là cô bế thằng nhóc này đi trước rồi để Cố Thành xách đồ còn bà Thời cũng nắm tay cô bé Tiêu Nhiên theo sau. Vì để cảm ơn anh nên cô cố tình mời anh ở lại dùng lẩu cùng mọi người, thế nhưng anh lại từ chối.

- Hay là anh Cố ở lại dùng bữa cùng với chúng tôi được không ?

- Không đâu, cô Thời và dì cứ ăn đi



Nhưng rồi bà Thời mới nhẹ nhàng lên tiếng.

- Cậu Cố cứ vào ngồi thoải mái đi, với lại chúng tôi mua hơi nhiều có vẻ sẽ ăn không hết đâu

- Vậy con xin phép

Thế là Cố Thành mới ở lại phụ giúp bà Thời một tay, còn cô đi kêu thằng nhóc Thiên Kỳ dậy đi tắm, vừa tắm xong là thằng bé tỉnh cả ngủ thế là loan toan chạy đến chơi với cô bé Tiêu Nhiên, cô cũng yên tâm đến phụ hai người nhưng bị bà Thời không cho.

- Con cứ qua đó chơi với tụi nhỏ đi, ở đây mẹ và cậu Cố cũng làm sắp xong rồi

- Vất vả cho mẹ và anh Cố rồi

Cố Thành phụ giúp bà rửa rau còn bà đang nấu nước lẩu, vừa bất ngờ bà khẽ lên tiếng hỏi anh.

- Cậu Cố, cậu thấy con gái của dì thế nào ?

Nghe đến câu hỏi này anh có khẽ khựng lại, vừa hay có chút khó xử nhưng rồi Cố Thành anh cũng thẳng thắn ngoài ý muốn.

- Thật ra con và cô ấy là hàng xóm của nhau không lâu nhưng rất giúp đỡ nhau, tuy nhìn bề ngoài trông cô ấy có phần lạnh nhạt nhưng cô ấy là một người mẹ ấm áp, nhìn nét mặt khá lạnh băng nhưng lại rất xinh đẹp, tuy không quen biết nhau chưa lâu nhưng con cảm thấy cô Thời là một người tốt...

Bà Thời vô cùng hài lòng với câu trả lời của Cố Thành, ngay từ đầu bà nhìn anh đã biết anh là một người đàn ông thành thật và tốt bụng, nhìn anh cao ráo đẹp trai vừa có thân hình thư sinh vừa có gương mặt trầm tĩnh ôn nhu rất phù hợp với con gái của bà, không hiểu sao bà muốn chấm anh làm con rể của bà nhỉ.

- Mà cậu có bạn gái chưa ?

- Con vẫn chưa