Nữ Tổng Tài Lạnh Lùng Là Mẹ Đơn Thân

Chương 27: KHÔNG CÓ CỬA




- Mẹ đến đây làm gì vậy ?

Cố Thành một lần nữa hỏi mẹ mình, Cố phu nhân khi nghe con trai hỏi liền nhăn mặt không vui một chút nào.

- Con nghỉ ngơi đủ chưa, mau quay về lãnh đạo tập đoàn của con đi út cưng của mẹ gánh không nổi nữa

Nghe thế anh chỉ biết nhếch môi cười, út cưng mà bà nói chính là em trai út của anh mà nhà Cố gia có ba người con trai, Cố Thành là anh trai lớn còn một người vì tai nạn nên đã mất cách đây cũng không lâu.

- Được rồi, mẹ cho con thêm vài ngày đi con sẽ quay về không để út cưng của mẹ phải chịu thiệt thòi

Cố phu nhân cũng gật đầu đồng ý với anh, nhưng bà còn một chuyện phải nói.

- Phải rồi, mẹ thấy con và cục cưng này rất thân thiết có phải thằng bé chính là con riêng của con không A Thành ? Tại sao con không nói cho ba mẹ và bà nội và mọi người trong gia đình biết chứ, con giấu để làm gì chứ ???

Càng nghe mà Cố Thành càng khó hiểu những lời mà bà nói, cái gì mà con riêng ? rồi giấu tùm lum ? Từ đó giờ bên cạnh anh làm gì có phụ nữ thì làm sao có con riêng ? Anh nghĩ chắc bà ấy đang hiểu lầm thằng nhóc Thiên Kỳ là con trai của anh nhưng đó đâu phải sự thật chỉ là anh thấy thằng bé lại có cảm giác muốn yêu thương mà thôi.

- Mẹ à, mẹ đừng nói những lời gây hiểu nhầm có được không, thằng bé là con của hàng xóm bên cạnh nhà con, con và thằng nhóc con này thân thiết là điều diễn nhiên rồi mẹ..

- Ò vậy hả

Không hiểu sao bà có một chút gì đó rất thất vọng nhìn thấy thằng bé thôi đã muốn cưng nựng yêu chiều, bỗng bà lại hỏi khiến cho anh bất động luôn.

- Vậy mẹ thằng bé có chồng hay chưa hay là làm mẹ đơn thân vậy ?

- Thưa bà, mẹ con vẫn đang độc thân ấy ạ



Bỗng dưng nhóc con Thiên Kỳ hứng hở trả lời thay anh, mà vốn dĩ ngay từ đầu cậu đã chấm Cố Thành là người đàn ông của mẹ vậy nên cậu lúc nào cũng muốn anh và cô kề kề bên nhau, cậu chính là muốn hai người có cơ hội gần nhau hơn. Cố phu nhân càng hứng hở hơn khi lời nói của cậu nói ra, hai mắt bà sáng rực quay sang nhìn thằng con trai của mình.

- Cơ hội đến rồi con ơi, con mau chóng chớp thời cơ đi con...không những có được một hoa mà còn kèm theo một cục cưng đáng yêu như thế này nữa...

Nghe thế, Thiên Kỳ càng thêm phấn khích hơn cậu bắt đầu luyên thuyên kể về cô.

- Bà không biết đâu ạ, mẹ con vô cùng xinh đẹp mà không những xinh đẹp mà còn rất giỏi mọi việc, biết nấu ăn biết chăm sóc mọi thứ. Xung quanh mẹ có rất nhiều đàn ông vây quanh nhưng mẹ không thích bọn họ, nói chung là mẹ của con có vẻ đẹp bách bản nan miêu ấy ạ

Bách bản nan miêu: vẻ đẹp khó có thể miêu tả

Cố phu nhân nghe hết một loạt liền suy ngẩm, con gái nhà người hoàn hảo như thế này làm sao thằng con trai lớn của bà có cửa với cô gái đó, mà đúng lúc này Thời Ngữ Yên đi ra ngoài đổ rác nên không chú ý đến bọn họ cũng đi vào nhà, Thiên Kỳ vui vẻ chỉ tay về phía cô.

- Bà ơi, đó là mẹ của con đấy ạ

- Người đó chính là mẹ của cháu thật sao ?

Vừa thấy cô, không hiểu sao Cố phu nhân lại cảm thấy thằng con trai của mình càng không có cửa với cô gái khi nãy, bà có chút buồn rầu.

- Mẹ làm sao đấy ? được rồi mẹ mau quay về Cố gia đi, chờ con vài ngày nữa con sẽ trở về

- Hầy, cũng được vậy mẹ về đây

Trước khi đi Cố phu nhân còn không quên quay sang Thiên Kỳ cười nói.



- Bà về đây, bye cục cưng nào khi rảnh bà sẽ quay lại nói chuyện với cục cưng

- Dạ, bái bai bà Cố

...

Những ngày sau đó, công việc gần đây khá nhiều khiến cho Thời Ngữ Yên không có thời gian nào dành cho Thiên Kỳ con trai bé bỏng của mình, phải nói là công việc vô cùng dày đặc và phải đi công tác khắp nước, vậy xa nên mẹ quá lâu mà cũng vì nhớ mẹ nên cậu nhóc lúc nào cũng khóc đòi mẹ cũng không chịu ăn uống đầy đủ khiến cho cô và bà Thời vô cùng lo lắng, chỉ có Cố Thành mới khiến thằng bé không thôi nháo nhào nhưng giờ anh cũng có công việc nên cũng chuyển đi.

Thiên Kỳ vừa ăn cơm vừa khóc thút thít trước màn hình điện thoại, trước màn hình là đang gọi video với cô, nhìn thằng nhóc vừa ăn khóc khiến cô cảm thấy vừa thương vừa bất lực ngao ngán.

- Hứccc...chừng nào mẹ về ạ ? Kỳ Kỳ nhớ mẹ lắm...hicc mẹ lúc nào cũng đi công tác không chịu đưa con đi cùng...hứccc

Nhìn thằng bé nức nghẹn Thời Ngữ Yên thấy thương gì đâu, mà cái khoảnh khắc này khiến cho cô thương cục cưng nhiều hơn nhìn thằng bé đang kẹp tóc con vịt vàng nhún nhảy trông đáng yêu vô cùng, nhưng cứ thấy con nức nghẹn cô cũng xót.

- Ngoan nào ha, nào mẹ về mua nhiều quà cho con có chịu không ? sau khi chuyến công tác bên này xong mẹ sẽ nhiều thời gian bên con, có chịu không nào ?

- Dạa..hứcc

Bỗng bên ngoài nghe tiếng chuông cửa, bà Thời nhìn hai mẹ con đang nổi chuyện rồi lặng lẽ đi ra mở cửa.

- Ủa cậu Cố, cậu đến thăm Thiên Kỳ sao ?

Hai mắt Thiên Kỳ sáng rực, cậu vội mau chóng lau nước mắt nước mũi cho thiệt sạch sẽ mà trong quá trình này đều bị Thời Ngữ Yên nhìn thấy hết.

- Mẹ ơi, con bận ăn cơm rồi ạ con sẽ tắt máy nhé, yêu mẹ