Nữ Tổng, Ngài Suy Tình Rồi

Chương 57: Sinh nhật (2)




" Chị đến rồi à. "

Tiếng nói vang vọng từ cánh cửa sau lưng, thiếu nữ với mái tóc đen dài, ngũ quan xán lạn bước vào với bó hồng đỏ rực trong lòng, trên tay còn cầm theo hộp vuông nhỏ,  khuôn mặt tươi tắn kèm theo nụ cười vui vẻ tiến về phía nàng.

" Hoa giao hơi trễ so với dự tính nên em phải đi lấy. Đây, tặng chị. " Tề Khuynh đưa bó hoa hồng đến trước mặt nàng. Cô cũng hiểu nôm na vài cái ý nghĩa về hoa trong cuộc sống, nhưng suy đi tính lại vẫn thấy trong thời kì này tặng một bó hoa hồng vẫn là tốt nhất nên quyết định chọn nó, còn cái hộp nhỏ trên tay cô không cần đoán cũng biết là bánh kem.

Mặc Huyền Ca bất ngờ nhận lấy bó hoa hồng từ tay Tề Khuynh, nàng đoán được cô muốn tạo bất ngờ cho mình, chỉ là không đoán được cô vì cái gì mà tạo ra cái bất ngờ này, nàng nhìn xuống cái hộp trong tay cô, thích thú hỏi. " Trong hộp là bánh sao? Bánh kem? "

Tề Khuynh bị sự phán đoán của nàng làm cho kinh ngạc, cô không nghĩ là nàng lại tinh ý phát hiện ra dễ dàng như thế.

" Là bánh kem, hôm nay là sinh nhật của chị. "

Thiếu nữ ngại ngùng nhìn xuống đất, đây là lần đầu tiên cô tổ chức sinh cùng người yêu, có phần hơi thiếu sót cũng có phần hơi bại lộ.

Mặc Huyền Ca ' Ồ ' một tiếng không ngắn không dài, nàng bất ngờ là thật, kinh ngạc vui vẻ đan xen cũng không phải giả, nhưng nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Tề Khuynh không khỏi khiến nàng buồn cười  mà muốn trêu chọc cô.

" Cả một ngày không xem cũng không trả lời tin nhắn của tôi chính là vì chuẩn bị cái này sao? Em cũng thật là kì công nha. " Nàng vuốt ve má thiếu nữ.

" Về chuyện đó thì..." Tề Khuynh không biết nên trả lời nữ nhân thế nào.

" Đem bánh để lên bàn đi, tôi muốn thổi nến. " Mặc Huyền Ca đưa thang cho Tề Khuynh leo xuống.

Tề Khuynh nhận được thang lập tức gật đầu, cô ngồi vào ở phía đối diện nàng, mở hộp đem bánh để lên bàn rồi dùng quẹt lửa đốt cây nến số 31 tương ứng với số tuổi của nàng lên, ánh sáng vàng cam ngay lập tức chiếu sáng một phần của chiếc bánh kem thiên nga đen.

" Chị nhắm mắt lại rồi ước đi. "

" Ước? " Nàng thật ra cũng không biết mình còn thiếu cái gì để mà ước.

" Đúng rồi, ước điều gì chị muốn có hoặc mong đạt được vào một tương lai gần chẳng hạn. " Tề Khuynh lấy tay chắn gió tránh cho nến bị thổi tắt.

" Được rồi. " Nữ nhân khép mi mắt, ba mươi giây yên tĩnh trôi qua, nàng mở mắt, nhìn chằm chằm con thiên nga đen trên bánh một hồi thì cũng thổi một phát tắt nến.

" Chị đã ước gì thế? "

Nàng chọt một cái vào trán cô.

" Em bị ngốc sao, có ai lại nói điều ước của mình ra bao giờ? Thế còn gì là hiệu nghiệm. "

Tề Khuynh bĩu môi tỏ ý không muốn biết nữa, cô nhấc lên bầu rượu rót vào chén cho mình và cho nàng.

" Rượu gì đây? " Không phải là mấy loại rượu truyền thống ủ lâu năm đấy chứ!?

" Là vang trắng, em không uống được loại rượu truyền thống kia, mà dùng vang đỏ thì không hợp với bầu rượu lắm nên em dùng vang trắng, chủ yếu là tạo hiệu ứng hình ảnh thôi. " Vì để hợp với khuôn viên Mặc gia trang nhất mà Tề Khuynh đã phải đầu tư cả một bầu rượu trông giống thời xưa nhất có thể, chỉ có điều rượu rót ra nếu là màu đỏ thì có hơi lạc quẻ nên cô đã đổi sang vang trắng để có màu tương tự như loại rượu truyền thống.

Nghe đến bốn chữ ' hiệu ứng hình ảnh ' Mặc Huyền Ca không khỏi buồn cười, thì ra Khuynh nhi nhà nàng cũng rất chú trọng hình thức nha.

Sau khi nhấp rượu chính là thưởng thức món ăn, Tề Khuynh chủ động gắp trước miếng đầu tiên cho nàng. " Chị thử món này trước đi, món này được làm kỹ nhất. "

" Đây là món gì? " Nàng nhìn miếng thịt màu sắc nâu sẫm óng ánh trong chén, động đũa gấp lên cho vào miệng.

" Món này là gà cung bảo xào cùng ớt khô và đậu phộng rang. "

" Vậy món này là đậu phụ Tứ Xuyên nhỉ? " Nàng gấp một miếng đậu phụ non cho vào miệng, vị béo cùng vị ngọt của nấm hương lập tức lan tràn trong miệng.

" Còn đây là mì trường thọ, đĩa này là vịt quay Bắc Kinh. " Tề Khuynh lần lượt gấp mỗi món một miếng cho vào bát của nàng.

Mặc Huyền Ca lần lượt ăn những món cô gắp cho mình, nàng biết đây đều là những món ăn truyền thống của người Trung Hoa, có điều những món ăn này đối với nàng cũng không có gì đặc sắc lắm, nhưng hình như Tề Khuynh lại rất chú trọng vào nó.

" Khuynh nhi, nhìn em sốt ruột nhìn tôi ăn như vậy như thể mấy món này là do em nấu vậy, chắc không phải là do em nấu thật đấy chứ? " Nàng nói xong liền nhấp một ngụm rượu.

Ngoài dự đoán, Tề Khuynh gật đầu.

" Là em nấu. "

'Phụt!' Rượu vào tới miệng lập tức bị sặc ra ngoài.

Mặc Huyền Ca nhìn chằm chằm cô với vẻ không tin, mới mấy hôm trước cả hai còn cùng nhau làm bánh tại nơi này, khi đó cả nàng và cả Tề Khuynh đều không dám tới gần chảo dầu, bây giờ đùng một cái cô lại biết nấu ăn, còn nấu một lúc ba bốn món như vậy, nói nàng muốn tin liền cũng khó.

" Làm sao mà em học nấu ăn nhanh như vậy được? "

Nói tới đây nữ nhân như phát giác ra gì đó, nàng kêu lên một tiếng. " Khoan đã! "

" Cả ngày hôm nay không thấy tăm hơi em đâu, em đã đi đâu, làm gì? "

Tề Khuynh dùng tay cọ cọ sóng mũi, ngập ngừng rồi cũng nói. " Mấy hôm trước sau khi làm bánh thất bại em đã lên mạng tìm xem một số chỗ dạy nấu ăn cấp tốc cho người mới, đúng lúc thì có một chỗ cũng nằm trong khu vực này nên em đã đăng kí học, hôm nay là buổi đầu tiên, em đã nhờ người ở đó dạy mình cách nấu mấy món đơn giản như đậu phụ với gà cung bảo, còn mì trường thọ là em lên mạng học làm theo. "

Tề Khuynh nhìn đĩa gà quay Bắc Kinh, chỉ có duy nhất món này là cô đặt người ta làm mang đến.

" Đây là lý do cả ngày hôm nay em không trả lời tin nhắn của tôi sao? "

Mặc Huyền Ca thật sự đã bị thiếu nữ trước mặt làm cho thụ sủng nhược kinh, chỉ là một buổi tiệc sinh nhật nhỏ mà người này đã tâm huyết như vậy, thật biết cách khiến nàng vừa cảm động vừa vui vẻ.

Tề Khuynh như vậy, làm nàng còn cách nào có thể buông bỏ sao!?

" Xin lỗi chị, là do em quá chú tâm vào việc nấu ăn nên đã không chú ý đến điện thoại. " Cô không dám kể trong quá trình mình làm đã làm hư hao bao nhiêu là nguyên liệu, dù gì con người ta nhìn vào cũng chỉ là kết quả, trừ khi đi thi mới thật sự chú trọng vào cách trình bày.

" Khuynh nhi, cảm ơn em, đây là lần đón sinh nhật đầu tiên mà tôi cảm thấy có ý nghĩa nhất từ khi tròn 20 tuổi. Tôi đã ước những năm sinh nhật tiếp theo của mình đều có em bên cạnh, không cần xa hoa, phô trương, chỉ cần có em là đủ. "

Mặc Huyền Ca thốt lên những lời sâu tận tâm can của mình, đời người con gái không mong cầu gì hơn, chỉ mong cầu một người yêu mình và mình cũng yêu người đó là đã mãn nguyện rồi.

Dường như nghe có chút giống một lời tỏ tình, Tề Khuynh hơi hơi đỏ mặt, cầm bầu rượu rót liền mấy ly lên uống, Mặc Huyền Ca cũng uống theo, cả hai người qua kẻ lại đến khi rượu và đồ ăn trên bàn đều vơi đi hết mới ngừng, Mặc Huyền Ca mở điện thoại, gọi cho người đến đưa cả hai về khách sạn.

" Làm phiền anh rồi, tôi có thể đưa chị ấy lên phòng. " Tề Khuynh không có ý cho người đàn ông đỡ nàng, cô ôm nàng vào lòng, dựa vào chút sức lực dư thừa của mình đưa nàng vào thang máy, trở về phòng.

Sau khi quẹt thẻ, cửa mở, Tề Khuynh nâng đỡ nữ nhân đang ý thức mơ hồ để lên giường rồi đi lại đóng cửa. Cô giúp nàng tháo giày, tẩy trang, dùng nước ấm lau mặt cho nàng thật sạch rồi mới tới phiên mình, cô ngồi lên giường, hạ nhiệt độ máy lạnh xuống một chút rồi đứng dậy, chỉ là lúc đứng dậy, một góc áo của cô đã bị giữ lại.

" Khuynh nhi..."

Nữ nhân mơ màng gọi tên Tề Khuynh, sau đó nàng ngồi dậy, mày đẹp nhíu chặt vì đau đầu, nhìn cô. " Khuynh nhi, tôi muốn đi tắm. "

" Tắm sao? Nhưng tắm trong tình trạng này rất dễ nhiễm bệnh, hay là đợi sáng mai hẳn tắm, em lau người cho chị. " Tề Khuynh không ý thức được trong câu nói của mình kỳ lạ cỡ nào, cô chỉ một lòng lo lắng cho nàng.

Mặc Huyền Ca lắc đầu, " Không, tôi muốn đi tắm. "

Haizz, khó bảo thật..

" Được rồi, vậy tắm một chút thôi rồi lên ngay nhé? "

Nàng gật đầu nhẹ.

Thế là Tề Khuynh đành đỡ nàng đi tắm, cô đi vào nhà tắm trước, mở nước đo nhiệt độ vừa phải xả vào trong bồn rồi mới đi ra nói với nàng. " Nước vừa rồi chị vào đi, em ở ngoài lấy đồ cho chị. " Ở chung mấy ngày, đồ ngủ của Tề Khuynh đã sớm biến thành đồ ngủ của nàng.

Mặc Huyền Ca dường như cũng ý thức được tình trạng của bản thân nên chỉ ngâm mình một lúc rồi quấn khăn đi ra, do hơi men còn sót lại trong người mà bước đi của nàng có phần lảo đảo, nếu không nhờ có Tề Khuynh kịp thời đến đỡ thì e là nàng đã té vì trượt nước.

" Khuynh nhi, em thật thơm. " Nữ nhân bị mùi hương trên cơ thể của Tề Khuynh làm cho cuốn hút, nàng không ngừng lần theo mùi hương đó lên tới trên cổ của cô.

" Hôm nay em vừa đổi nước hoa, này khoan đã, chị trên mặc đồ vào trước đi, đừng để cảm lạnh. "

Cô không có ý đẩy nàng ra, chỉ là sự 'dính sát' này của nàng khiến lòng cô sinh ra cảm giác gì đó rất lạ, mà cảm giác này đã lâu rồi cô chưa có lại, thành ra cô rất mẫn cảm với sự đụng chạm này của nàng.

" Nước hoa tốt đó, sau này cứ dùng loại này đi. " Mặc Huyền Ca nửa tỉnh nửa mê ghé vào bên cổ Tề Khuynh thì thầm, hơi nóng từ miệng nàng thổi ra khiến cô không ngừng ngứa ngáy.

" Huyền Ca, chị nên...mặt đồ vào trước..ây! " Tề Khuynh bỗng cảm nhận được cái gì đó ươn ướt trên cổ mình, cô giật mình, là nàng đã liếm cổ cô!

" Không đúng không đúng, như vậy quá trớn rồi. " Tề Khuynh ngay lập tức tách nàng ra, để nàng ngồi xuống giường. Cô dùng tay sờ sờ chỗ bị ướt, cảm giác tê rần nhảy lên tới gáy.

Cô không phải không muốn nàng thân mật, nhưng tình trạng đang say này của nàng khiến cô nhớ lại đêm hôm đó, cô cũng đã nhân lúc nàng say như vậy mà làm chuyện có lỗi với nàng, cô không thể lại đi vào vết xe đổ nhân lúc nàng say mà làm chuyện không có đạo đức như vậy.

Trái với suy nghĩ đứng đắn của Tề Khuynh thì Mặc Huyền Ca sau khi bị đẩy ra liền cảm thấy mất mát không thôi. Trong suy nghĩ của nàng thì hành động của Tề Khuynh chính là ghét bỏ nàng, ghét bỏ thân thể của nàng nên mới ra sức vùng vẫy như thế, còn câu " quá trớn rồi " kia lại không khác gì một lời cảnh báo cô tự đặt ra cho bản thân mình để ngăn cô không đi quá giới hạn với nàng.

" Khuynh nhi, tôi không có say, mau tới đây. " Nữ nhân dùng ánh mắt đã nhiễm mười phần quyến khí nhìn Tề Khuynh. Dường như nàng không có ý định buông tha cho cô, cô càng vùng vẫy chỉ khiến lòng chiếm hữu của nàng càng trổi dậy, nàng vẫn còn sót lại một tia lí trí, nàng biết đêm nay nàng cần biến cả hai thuộc về nhau, chỉ khi trên người nàng có vết tích của cô nàng mới chân chính vượt qua quá khứ, giữ cô bên cạnh mình.

Tề Khuynh nuốt nước bọt nhấc chân chậm rãi đi về phía giường, chiếc áo sơ mi đỏ của cô cũng đã bị nàng kéo vụt hai cúc, cô cảm thấy trong người mình như có một lò lửa, nó đang không ngừng thiêu cháy lí trí cô, dù tiềm thức đã ngăn bản thân không nên bước tới nhưng khi ánh mắt đụng phải khe ngực thì bước chân không tự chủ cũng phải bước đi.

Tề Khuynh ngoan ngoan quỳ dưới chân nàng.

" Huyền Ca chị đang.. "

" Tôi không có. " Nàng lập tức dùng ngón trỏ chặn miệng cô lại.

" Khuynh nhi, tôi đẹp không? " Nữ nhân dáng vẻ yêu kiều như một con hồ ly đang không ngừng hút cạn sinh khí của Tề Khuynh, nàng dùng đôi bàn chân mềm mại, đạp lên đùi cô rồi từ từ di chuyển lên phía bụng.

" Có, chị rất đẹp. " Trả lời như một bản năng.

Tề Khuynh bắt lấy bàn chân đang làm loạn kia, khẽ cúi đầu hôn lên nó.

Chỉ là một cái hôn nhẹ cũng khiến cả người Mặc Huyền Ca tê dại, nàng nắm lấy cổ áo cô kéo lên, mạnh mẽ thả xuống đôi môi kia một nụ hôn, môi lưỡi giao nhau lập tức tạo ra những âm thanh mê muội.

Dường như giới hạn đặt ra cũng không ngăn được con ác thú trong lòng, bàn tay Tề Khuynh nhanh chóng chuyển từ chân lên tới mông và sau đó là luồng vào sau khăn tắm, khăn tắm lập tức rớt xuống, cảnh xuân không một chút khuyết thiếu điều bại lộ.

" Tề Khuynh, mau đến đánh dấu tôi. "

***