Tiết đông, thời tiết mát lạnh hanh khô, người người nhà nhà ra đường đều là lớp dày quần áo, tuy là thành phố trung tâm không thiếu sinh động, nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác bí bách trong mắt, đưa tay nhấc chân đều bị sức nặng của quần áo níu lại, cảm giác có chút chật vật.
Sáng nay trước khi ra đường Tề Khuynh đã dặn Mặc Huyền Ca mặc thêm áo khoát dài, tuy không đến mức quấn khăn len nhưng qua bộ quần áo vẫn thấy được nét phụ nữ thành thục của nàng, điều này làm trái tim cô mãnh liệt không thôi.
Tề Khuynh không dám chắc mình thích phụ nữ trưởng thành, nhưng cô dám chắc bản thân chính là thích kiểu người như Mặc Huyền Ca, là kiểu phụ nữ mạnh mẽ độc lập, thành thục, mang đến cho người ta cảm giác xa không với tới, nhưng ở khía cạnh khác thì lại mềm mại, ngoan ngoãn như vợ người ta.
Nhẹ nhàng vén những sợi tóc tán loạn trước trán ra sau tai cho nàng, Tề Khuynh ngữ điệu ôn nhu cất tiếng, " Ăn sáng xong còn muốn đi đâu nữa không? Em thật sự rất rảnh rỗi. "
Ở bên người phụ nữ này, dường như Tề Khuynh đã quên mất mục đích mình đến đây.
Bởi vì thường xuyên mang giày cao nên đã tạo thành thói quen, thành thử khi ra đường chiều cao của Mặc Huyền Ca cũng xấp xỉ Tề Khuynh, do đó nàng có thể trực tiếp cùng cô mắt đối mắt, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt đối phương, trái tim cũng một lúc lún sâu không thể nắm.
" Có, muốn cùng em đến rất nhiều nơi. "
Tề Khuynh cười cười, cảm giác đáy lòng ngứa ngáy vô cùng, cô gật đầu, tính toán một chút những địa điểm hôm nay sẽ đến rồi tiếp tục nắm tay nàng đi về hướng xe đang đỗ.
Chiếc xe lăn bánh, đi về phía Tây cách trung tâm thành phố 60 km, mất gần hai tiếng, cuối cùng chiếc Roll Royce dừng lại trước một cái trấn, đây là ' cổ trấn Chu Gia Giác ' 1.700 năm tuổi của Trung Hoa với nhiều nét đặc trưng kiến trúc của triều đại nhà Minh - Thanh. Tề Khuynh đã từng được nghe nhắc tới, nhưng đây là dịp đầu tiên mà cô được tới đây, và Mặc Huyền Ca cũng thế, tuy từ nhỏ sống ở Thượng Hải nhưng nàng cũng rất ít khi được đến những nơi như này, đây là lần đầu tiên nàng đến, cũng là lần đầu đến cùng người yêu.
Tề Khuynh cho xe chạy vào trong trấn, tìm nơi đậu xe thích hợp liền quay sang nói với nàng.
" Lái xe trong trấn rất bất tiện, chị có thể đi bộ không? " Đây cũng xem như một địa điểm du lịch thu hút nhiều du khách nên đường xá khá đông đúc, một phần nữa là cổ trấn cho nên các lối đi cũng tương đối cũ hẹp, trừ những phương tiện như xe máy hoặc xe thô sơ ra thì còn lại ô tô đều để ở bãi giữ.
Tề Khuynh cũng rất lo thể lực Mặc Huyền Ca không tốt, nếu để nàng đi bộ đường dài cô cũng không cam lòng, cô tính toán một chút, lát nữa nếu nàng có biểu hiện mệt mỏi cô sẽ lập tức dừng lại và thuê một chiếc xe thô sơ để nàng ngồi, chẳng hạn như xe đạp, còn cô sẽ đèo nàng tiếp tục đi.
" Chỉ là đi bộ mà thôi, cần gì hỏi có thể hay không thể? Nếu em đi được thì tôi cũng đi được. "
Mặc Huyền Ca đương nhiên nhìn thấy sự không nỡ trong mắt Tề Khuynh, nàng rất vui vẻ hưởng thụ nó, đưa tay vuốt dọc theo sóng mũi của cô, cặp mắt mê li dính chặt lên dung nhan thiếu nữ.
Tề Khuynh gật đầu, cả hai xuống xe đi vào trong trấn. Lối đi bộ trong trấn khá rộng, đường lát đá có chút nhấp nhô, hai bên đường là những ngôi nhà, hàng quán mang đậm phong cách cổ kính tạo hơi thở cũ xưa, Tề Khuynh nắm tay Mặc Huyền Ca, dẫn nàng đi vào một con hẻm nhỏ, hai bên nhà gỗ đều có treo lồng đèn giấy đỏ, trên lồng đèn còn viết to một chữ ' Phúc ' bằng mực nước mà đến bây giờ cô mới được nhìn thấy.
" Rất giống trên phim phải không? "
" Ừm, quả thật không khác trên phim là mấy, làm tôi có cảm giác như đang đi giữa lòng Trung Hoa thời xưa vậy. "
Bỗng nhiên Mặc Huyền Ca nghĩ, có thể bộ sưu tập trang sức năm sau công ty nàng sẽ hướng đến phong cách cổ đại này, mặc dù trang sức cổ không phải lần xuất hiện đầu tiên, nhưng nàng chắc chắn nó sẽ là điểm nhấn quan trọng cho dự án năm sau.
" Tề Khuynh, em có muốn ăn cái kia không? "
Cô nhìn theo hướng nàng chỉ, là một quán nhỏ bán kẹo đường, trong đó có cả kẹo hồ lô tròn tròn đỏ rực, mà tụi trẻ con vây xung quanh để chờ mua cũng rất nhiều.
" Muốn. "
Mặc Huyền Ca lập tức kéo cô đi về phía trước.
" Ông chủ, cho tôi hai cây. " Nàng chỉ vào xâu hồ lô đỏ rực được áo một lớp đường.
Gì chứ đây là lần đầu tiên nàng đến đây, nhưng kẹo hồ lô lại không phải là lần đầu tiên ăn, lúc nhỏ nàng đã từng được bố mua cho một lần, hương vị ngọt ngào của đường quyện cùng vị chua chua của táo gai thật sự mang đến cho nàng vị giác rất lạ, cho nên lúc vừa nhìn thấy nó nàng liền nghĩ đến lúc nhỏ, cũng muốn mua cho Tề Khuynh ăn thử.
Nhận lấy hai xâu kẹo từ người bán, Mặc Huyền Ca liền đưa cho Tề Khuynh một xâu, theo kinh nghiệm của bản thân chỉ cô cách ăn. " Cắn nửa viên thôi, hơi cứng một tý nhưng rất nhanh sẽ mềm. "
Tề Khuynh gật đầu, nhìn lớp đường óng ánh cũng có chút thèm thuồng, cô đưa lên miệng cắn nửa viên, quả nhiên rất ngọt vì áo đường, còn có chút chua chua ở hậu vị, táo gai nhai trong miệng cũng lập tức ỉu đi.
" Ăn cái này cũng vui miệng đấy. " Không nhịn được lại cắn thêm nửa viên còn lại.
Nữ nhân rất vui vì cô cũng giống mình cảm thấy thích nó, trong ánh mắt đã không kịp giấu đi tia lửa, nếu không phải vì ở nơi công cộng hạn chế hành động thì nàng đã nhào tới cắn cùng một viên kẹo với cô rồi.
" Hừm...chúng ta ngồi thuyền dạo sông đi. "
Đi ra đường lớn, Tề Khuynh nhìn thấy những chiếc thuyền trôi nổi trên dòng sông xanh, thuyền không to không nhỏ, vừa đủ cho bốn người ngồi, mà ở đây cô và nàng chỉ có hai người, cộng người lái nữa là ba, thích hợp thuê một chiếc để trôi dạo trên sông.
Mặc Huyền Ca nhìn cây cầu đá ngắn bắt ngang đường bên này với bên kia, dưới cầu là một dòng sông xanh được men theo cấu trúc của trấn cổ, nếu cô và nàng ngồi trên thuyền thì có thể vừa thả trôi đi hết con trấn vừa ngắm nhìn nhà cổ hai bên đường.
Không do dự liền đồng ý, cả hai đi đến chỗ một người đàn ông mặc đồ truyền thống xưa của người Trung Quốc, đầu đội mũ vải, tay cầm gậy tre, bên dưới sông có một chiếc thuyền, chắc là của người đàn ông này đang đợi đón khách.
Thấy hai người đi tới, người đàn ông liền vội vã hỏi: " Hai vị có muốn ngồi thuyền dạo sông không? Cảnh sắc khi ngồi trên thuyền chắc chắn không thua kém gì khi các vị đi bộ ngắm nhìn, sẽ lãng mạn vô cùng. "
Tề Khuynh gật đầu, " Ừm, chúng tôi muốn ngồi thuyền. "
" Đây đây đây, vậy mời hai vị qua bên này, bên này có lối đi xuống. "
Hai người đi theo gã đàn ông xuống nơi neo thuyền, Tề Khuynh vững chân bước lên thuyền trước, sau đó quay lại đưa tay đỡ lấy Mặc Huyền Ca cũng bước lên thuyền, có lẽ vì có người mà thuyền lắc lư, Mặc Huyền Ca lúc bước được lên thuyền cũng đứng không vững, toàn bộ cơ thể đều ngã vào lòng Tề Khuynh.
" Cẩn thận một chút, nếu đứng không vững có thể tựa vào em. "
Tề Khuynh một tay giữ tay Mặc Huyền Ca, tay còn lại thì ôm ngang vai nàng, cũng không biết có phải vì có kinh nghiệm hay không mà Tề Khuynh đứng rất vững, cơ thể cô lúc này chính là điểm tựa của nàng.
" Ừm. "
Mặc dù đã nhìn nhiều những cảnh ôm ôm ấp ấp của các cặp đôi khi đi du lịch, nhưng phần nhiều đều là các cặp trai gái, mà gã đàn ông cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy một cặp đồng tính thân mật, nhưng quả thật lúc nhìn thấy hai người như vậy trong lòng hắn vẫn cảm thấy là lạ, hắn không kì thị trái lại còn rất ủng hộ, chỉ là hắn nhìn các nàng như một món ăn lạ, đem lại cho hắn một vị giác thật sự mới mẻ.
Gã đàn ông cũng nhanh chóng lên thuyền, hắn dùng cây tre dài cắm xuống sông để đầy thuyền di chuyển, theo lực đẩy của gã, con thuyền từ một chỗ đã bắt đầu chuyển động ra xa bờ, đi xuôi theo dòng sông.
Có lẽ bởi vì tháng 11 mà thời tiết mát mẻ, dù đã là buổi trưa nhưng ánh nắng vẫn rất dịu nhẹ không ngắt ngao, thoang thoảng còn cảm nhận được một vài cơn gió nhẹ lay động lên mặt, hai bên bờ thì cành liễu xanh ngát rũ dài xuống dòng sông, làm cho bức tranh thủy mặc nơi cổ trấn càng thêm phần sính động.
Nếu không phải vì nó xuất hiện ở một thành phố xa hoa, thì Tề Khuynh đã tin mình đang đứng ở nơi bồng lai tiên cảnh mà chỉ có những quyển tiểu thuyết, bộ phim ảnh dựng nên.
" Tôi ước gì mình có thể sống ở đây. "
Mặc Huyền Ca ngồi dựa vào lòng Tề Khuynh, mắt nàng nhìn xa xăm về phía cuối dòng sông, nơi này vừa yên bình cũng vừa sinh động, tạo cho nàng cảm giác rất thoải mái, nếu như có thể bỏ xuống hết công việc, nàng chắc chắn sẽ bỏ xuống và tìm một nơi giống như thế này để sinh sống, mà trong ' sinh sống ' đó của nàng có bao gồm cả Tề Khuynh.
" Khuynh nhi, nếu có thể, em có muốn cùng tôi đến một nơi như thế này để sống không? " Nữ nhân ngẩng đầu, ánh mắt hàm chứa một điều không xác định nhìn cô.
Gió thổi qua làm lay động mái tóc mỏng manh của Tề Khuynh, cô nhìn vào mắt nàng, rất rõ ràng cảm nhận được sự mong chờ từ một câu trả lời lọt tai, cô khẽ cười, búng nhẹ lên trán nàng.
" Không quan trọng sống ở đâu, chỉ cần nơi đó có em và chị thì dù có là đồi hoang hoang vu cũng sẽ biến thành một bức tranh đẹp đẽ, nhưng nếu mất đi một trong hai thì dù có là thiên đường cũng sẽ lập tức biến thành địa ngục. "
Mặc Huyền Ca khẽ lườm cô rồi xoa xoa chỗ bị búng, miệng lẩm bẩm mắng cô " Không biết lớn nhỏ. "
" Nói đi, em lại xem phim gì rồi học lỏm mấy câu này phải không? Thật sến súa. " Nói là nói vậy nhưng Mặc Huyền Ca đã sớm nghe lọt tai, khóe môi không chút nào hạ xuống nụ cười.
" Học là một chuyện, thực hành lại là một chuyện khác. Có người coi rồi nhớ nhưng chưa chắc gì đã nói được trước mặt cô gái của mình, em thì khác, học được nói được. " Tề Khuynh nắm lấy bàn tay nữ nhân, vuốt ve từng ngón tay xinh đẹp của nàng, lúc này cô mới phát hiện chiều dài móng tay ngón trỏ của nàng so với các ngón còn lại không đều, nó có phần ngắn hơn.
" Em nói được vậy em có làm được không? " Mặc Huyền Ca cũng nhìn vào móng tay của mình, nàng biết nguyên nhân vì sao móng tay ngón trỏ ngắn hơn các ngón còn lại, là do lần đó nhìn Tề Khuynh cùng một mẫu ảnh nữ chụp hình cho bộ sưu tập của Kỷ Tư Hàn nàng đã ghen nên đã liên tục gõ mạnh móng tay xuống bàn khiến nó gãy đôi, bây giờ nó đã mọc dài lại nhưng so với những móng kia sẽ có phần ngắn hơn.
" Muốn biết em có làm được không thì chị phải ở bên em mà quan sát, nếu không dục tốc bất đạt. " Tề Khuynh thuận đà theo đó mà hôn lên lòng bàn tay nàng, cả hai liên tục bày ra những hành động thân mật để trêu ghẹo đối phương mà chẳng mảy may đến trên thuyền vẫn còn một người khác.
Có lẽ đây chính là cái gọi 'thời kì mặn nồng' của các cặp tình nhân yêu đương, trong 'thời kì' này, vô vàn những bức tranh tình yêu đẹp đẽ được dệt lên, chúng có thể là màu xanh của bầu trời đại diện cho một tình yêu tự do không ràng buộc, hay một màu hồng với ý nghĩa tình yêu chân thành và mộng mơ, tất cả chúng, những màu sắc tinh túy nhất của tình yêu đều được phát họa lên một bức tranh, mà bức tranh này chính do ' người ' và ' ta ' tạo ra.
***