Nữ Tổng, Ngài Suy Tình Rồi

Chương 25: "..thích.."




Rốt cuộc gần 5 tiếng trôi qua đèn phòng cấp cứu cũng ngưng sáng, cánh cửa được đóng chặt ngăn cách bên trong và bên ngoài cuối cùng cũng mở, một bác sĩ trung niên khoác trên mình bộ blouse xanh lục bước ra hướng các vị bên ngoài gật đầu một cái.

" Các vị là người nhà của bệnh nhân phải không? "

Tề Thiên Vũ gật đầu hỏi, " Em gái tôi sao rồi bác sĩ? "

Năm tiếng đợi chờ mệt mỏi đối với hắn giờ phút này không quan trọng nữa, cái hắn quan tâm trước mắt chính là tình trạng của em gái hắn hiện giờ.

Bác sĩ nhìn ra được sự lo lắng trên mặt nam nhân tuấn tú, ngài gỡ khẩu trang và găng tay đưa cho y tá rồi mới hướng hắn trả lời câu hỏi. " Bệnh nhân đầu bị va đập mạnh dẫn đến mất máu quá nhiều nên mới bất tỉnh, hiện tại đã qua cơn nguy kịch, chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng hồi sức. "

Nghe thấy lời này của bác sĩ ai trong số những người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm, riêng Mặc Huyền Ca cuối cùng cũng bỏ được tảng đá trong lòng liền không kiềm chế nữa tiến lên hỏi bác sĩ.

" Bác sĩ, tôi có thể vào xem em ấy thế nào không? " Nàng không chịu được nữa, nàng muốn chính mắt nhìn thấy người nàng yêu không sao nàng mới yên lòng.

Vị bác sĩ gật đầu đáp, " Được, nhưng cô phải đợi chúng tôi chuyển bệnh nhân đến phòng hồi sức đã. "

Bác sĩ nói xong cũng không tiện ở lại lâu liền cùng y tá rời đi, Mặc Huyền Ca vì lo lắng quá độ đâm ra cơ thể có chút suy sụp, nàng quay sang nhìn Hàn Mộ Tịch.

" Tôi sẽ trở về một chuyến để tắm rửa, cô và Ninh Ca ở lại chú ý chăm sóc em ấy dùm tôi một lát. " Hàn Mộ Tịch gật đầu, ở đây dù gì cũng còn có Ninh Ca và Tề Thiên Vũ hai người sẽ trông nom cho cô, nàng chỉ sợ Mặc Huyền Ca trạng thái mệt mỏi đi đường một mình sẽ lại không an toàn.

" Hay là để tôi đưa cô về? Dù gì cô cũng không có xe ở đây. "

Mặc Huyền Ca định bảo 'không cần' nhưng nhớ lại vụ tai nạn vài tiếng trước khiến nàng có chút ớn lạnh trong người, Hàn Mộ Tịch nói đúng, nàng nên để nàng ấy đưa về sẽ tốt hơn. " Phiền cô rồi. "

Mặc Huyền Ca rời đi rồi, Tề Thiên Vũ cũng nhanh chóng đi đến phòng hồi sức, anh đẩy ra cánh cửa rồi tiến vào.

" Y tá, em gái tôi khi nào sẽ tỉnh? " Hắn nhìn nữ y tá đang giúp em gái hắn đắp lại góc chăn hỏi.



" Trễ nhất là ba ngày, có thể là ngày mai bệnh nhân sẽ tỉnh, người nhà nhớ đừng làm ồn bệnh nhân nghỉ ngơi. " Nữ y tá không có gì để giấu nói cho hắn biết, nàng đi ra tới cửa, nhìn thấy Ninh Ca cùng lúc đi vào liền gật đầu gọi một tiếng, " Ninh tiểu thư. "

Ninh Ca cũng gật đầu, nhường đường cho nữ y tá rời đi trước rồi mới tiến vào. " Em vừa đi làm giấy nhập viện cho cậu ấy, cũng đã cho người kê những loại thuốc tốt nhất và trang thiết bị hiện đại nhất đến phòng cậu ấy rồi. " Bệnh viện này là bệnh viện tư thuộc top bệnh viện tốt nhất do Ninh gia quản lý, những trang thiết bị hiện đại hay những y bác sĩ tốt nhất chỉ cần nàng nói một tiếng họ liền sẽ mang đến cho cô.

Tề Thiên Vũ gật đầu, hắn cởi ra vest ngoài để trên ghế rồi cầm tô trái cây có sẵn trong phòng mang đi rửa, hắn dùng dao cẩn thận gọt vỏ quả táo rồi tách thành từng miếng dễ ăn sắp ra đĩa đưa cho nàng.

" Vất vả cho em rồi, em ngồi nghỉ ăn chút trái cây đi, để anh đi mua chút thức ăn gì đó lại rồi anh với em cùng ăn trưa. " Ninh Ca là thanh mai với Tề Khuynh nên hắn đương cũng xem nàng như người một nhà mà chăm sóc.

Ninh Ca nhận đĩa trái cây từ tay Tề Thiên Vũ, nàng từ lúc có thể nhận thức đã biết hắn là một nam nhân rất tốt, rất chu đáo, tuy vẻ ngoài có chút lạnh lùng nhưng đối xử với nàng và Tề Khuynh lại rất ôn nhu khoang nhượng, nàng cũng từng nghĩ, sau này người như thế nào mới có thể được gả cho hắn, trong khi trong mắt hắn ngoài cô em gái ra thì chẳng lọt mắt nổi nữ nhân nào khác.

Tề Thiên Vũ rời đi được khoảng 10 phút thì Mặc Huyền Ca lại tới, nàng nhìn cơ thể yếu ớt của Tề Khuynh trên giường bệnh mà lòng đau xót không thôi, nếu không phải vì bảo vệ nàng cô cũng sẽ không nằm đây vật vã như thế.

Ninh Ca nhìn nữ nhân nổi tiếng là lãnh đạm xa cách trước mắt, trong lòng nổi lên đồng cảm, nàng có từng nghe Hàn Mộ Tịch nói qua, từ lúc quen biết Mặc Huyền Ca thì chưa bao giờ thấy nàng vì một ai đó đau lòng hoặc thậm chí một ánh nhìn thương xót cũng chưa từng. Vậy mà hôm nay khi người nằm trên giường bệnh là Tề Khuynh, nàng lại không tiếc mà rơi những giọt nước mắt hiếm hoi của mình, phải chăng sự tồn tại của cô chính là điều đặc biệt đối với nàng?

Ninh Ca rút ra khăn giấy đưa cho nàng, " Mặc tổng đừng quá đau lòng cùng tự trách, cậu ấy làm vậy hẳn là có lý do riêng của mình, có thể đối với cậu ấy cô rất quan trọng nên cậu ấy mới làm thế. "

Mặc Huyền Ca nhận lấy khăn giấy lau đi nước mắt, nghĩ đến cô không màng nguy hiểm lao xe lên chặn đầu xe mình khiến nàng vừa buồn nhưng cũng có chút vui. Mình đối với em ấy thật sự quan trọng sao?

Ngồi thêm một chút thì Tề Thiên Vũ quay về, hắn nhìn Mặc Huyền Ca nhíu mày. Nữ nhân này sao không về đi còn quay lại đây làm gì? Hắn đặt hai phần ăn trưa trên bàn rồi quay lại nói với nàng, " Mặc tổng cũng quá rảnh rỗi rồi đi, công ty cô chẳng phải nhiều việc lắm sao? "

Mặc Huyền Ca đương nhiên nghe ra ý tứ đuổi người của hắn, nàng cười khẽ. " Công ty của tôi có nhiều việc hay không còn cần đến Tề tiên sinh anh quản sao? Còn nữa, Tề Khuynh hiện tại là nhân viên của tôi, tôi thân là sếp thì cũng nên chăm sóc để ý nhân viên của mình một chút chứ. "

Tề Thiên Vũ nhếch môi, đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo quét qua nàng, " Nhận được sự ưu ái của Mặc tổng như thế cũng không phải dễ, người làm anh trai như tôi cũng nên thay mặt em gái mình gửi lời cảm ơn đến cô mới phải. "

Mặc Huyền Ca đứng thẳng lưng eo, nàng nhẹ xoay đầu tiếp nối ánh mắt của hắn bằng ánh nhìn lạnh lùng của mình, nhấn mạnh một câu phân rõ khoảng cách cả hai. " Tề tiên sinh khách sáo rồi. "

Ninh Ca ngồi một bên cảm giác không khí giảm xuống đáng kể, hai người này tuy chỉ dùng lời nói nhưng qua ánh mắt của họ nàng lại gửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc, chỉ là chăm sóc một bệnh nhân thôi mà, có cần phải khẩu chiến như vậy không.

___



Ngày hôm sau,

Tề Khuynh đúng như dự đoán của bác sĩ đã tỉnh lại, cô nhìn phòng bệnh quen thuộc trước mắt liền biết bản thân vì sao lại nằm đây, cô ngó ngang ngó dọc, cố gắng tìm kiếm một bóng dáng ai đó.

" Em tỉnh rồi. " Tiếng nói của Mặc Huyền Ca đột nhiên vang vọng, nàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô đã tỉnh liền mừng rỡ không thôi, ngày hôm qua dằn co mãi với Tề Thiên Vũ hắn mới mặt mày cau có đồng ý để nàng ở lại qua đêm chăm sóc cô.

" Nước.." Mặc Huyền Ca nhanh chóng rót một ly nước ấm đưa đến cho cô, nàng đỡ cô dậy, giúp cô uống từng ngụm nước vào miệng.

Cái khô trong miệng dần biến đi, Tề Khuynh lúc này mới chậm rãi cất tiếng. " Vụ tai nạn ngày hôm qua..chị có bị thương ở đâu không Mặc tổng? "

Mặc Huyền Ca lắc đầu, nàng không hiểu cô giờ này còn lo hỏi chuyện này làm gì, chẳng phải người nằm viện ở đây là cô sao mà cô còn hỏi. " Em lo lắng cho tôi sao? Em nhìn xem em có lành lặn không mà đi hỏi tôi vậy? "

Tề Khuynh thanh âm đều đặn trả lời, " Vết thương không đáng ngại, tôi chỉ lo lắng chị bị thương thôi, còn không sao là tốt. "

Mặc Huyền Ca nghe rõ từng lời cô nói, nàng cắn môi cố xua đi cảm giác áy náy trong lòng, " Tại sao em lại mạo hiểm cứu tôi như vậy? Tôi đối với em có quan trọng sao? "

" Có quan trọng. " Tề Khuynh không chần chừ cho nàng một đáp án, không phải chỉ mới đây mà đã từ rất lâu rồi, cô nhận ra rằng nàng trong lòng mình không chỉ đơn thuần là nữ nhân mình muốn tránh xa nữa, nàng bây giờ chính là người mà cô muốn tiếp cận nhất, tiếp cận đến cả đời.

Mặc Huyền Ca tựa hồ cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường, mặt đột nhiên cũng nóng lên, cảm giác trong lòng vui sướng dâng lên, nàng nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt ấy không còn đối nàng hờ hững như lúc đầu nữa, nàng có thể cảm nhận rõ sự ôn nhu qua từng cái nhìn của cô đối với nàng, nàng muốn cùng cô tiến xa hơn.

" Tề Khuynh, em đối với tôi..là gì? "Một cảm giác chờ mong khó tả.

Tề Khuynh đương nhiên biết ý tứ câu hỏi của nàng, mà vừa hay đó cũng là ý cô đang muốn nói.

" Tôi đối với chị chính là..thích. "

***