Mặc Huyền Ca bất ngờ trước lời đề nghị của Tề Khuynh, nàng không biết cô vì cái gì lại muốn mình mang theo cô đi bàn việc làm ăn, nhưng có là lý do gì đi nữa nàng cũng không có ý định từ chối.
" Vậy chiều mai đến nhà đón tôi. " Mặc Huyền Ca nhớ Lâm Anh đã có nói qua với nàng về lịch trình chiều mai, nàng sẽ gặp mặt Cao tổng bên đối tác để bàn về chuyện quỹ đầu tư cho dự án khách sạn năm nay của Cao thị, và nàng cũng có dự tính sẽ mang theo Tề Khuynh đi cùng thay vì Lâm Anh như mọi khi.
Thấy Mặc Huyền Ca đồng ý nhanh như thế khiến Tề Khuynh có chút hoài nghi, nàng đáng ra nên đề phòng cô có tâm tư khác mới đúng chứ? Sao lại dễ dàng chấp nhận như thế được?
Mặc kệ nàng nghĩ gì nghĩ, Tề Khuynh căn bản cũng không có ý xấu, cô sau khi thấy nàng nhanh như vậy liền đồng ý cũng muốn mừng ra mặt.
" Chiều mai tôi có thể. "
Mặc Huyền Ca không nói gì ăn hết phần cơm cuối cùng rồi đứng dậy thu dọn đi vào nhà vệ sinh rửa tay, nàng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương mà trầm ngâm suy nghĩ. Lúc nãy nàng cố tình để Tề Khuynh cùng nàng ngồi một cái ghế nhưng cô lại rất chừng mực ngồi cách nàng một khoảng hai người, tuy vậy nàng vẫn có thể ngửi thấy mùi hoa cam thoang thoảng trên người cô, nó khiến nàng ngồi ăn nhưng tâm trí đã trở về cái đêm cô bế nàng đi dưới mưa đó. Đêm đó mùi hoa cam dịu nhẹ ấy đã quẫn quanh khắp người nàng giúp nàng trong cơm mưa lạnh giá cảm thấy phần nào ấm áp dễ chịu hơn, đến bây giờ mỗi khi ở gần cô nàng luôn có thể ngay lập tức ngửi thấy mùi hương này.
Mặc Huyền Ca hết nhìn trong gương lại chuyển xuống nhìn thùng rác khô đặt bên dưới bồn rửa tay, nhớ lại Tề Khuynh vẫn còn đang ở ngoài liền nhanh chóng lau khô tay rồi đi ra.
" Mặc tổng! " Tề Khuynh sau khi thấy nàng quay trở lại liền đứng lên nói. " Điện đã có lại rồi, giờ nghỉ trưa cũng đã hết, vậy tôi xin phép quay lại làm việc. "
Mặc Huyền Ca nhìn lên trần, quả nhiên điện đã có lại, Tề Khuynh cũng đã ngay lập tức muốn rời đi rồi.
" Ừ đi đi. "
Tề Khuynh nhận được sự đồng ý liền nhanh chóng rời đi, và sau khi cô rời đi chính là Lâm Anh xuất hiện, chị nhìn cô đi ra từ phòng nàng cũng không nghĩ gì liền đi vào gặp nàng để thông báo.
" Mặc tổng, điện đã được thợ sửa xong rồi. "
Trái với những gì chị tưởng tượng, Mặc Huyền Ca sau khi nghe xong liền lườm chị một cách không hài lòng, như thể chị vừa phá hỏng thứ gì đó của nàng vậy.
Người ta hay nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Lâm Anh cũng là một trong số đó. Chị nhớ lại trước lúc mất điện và sau khi có điện, hai lần chị đều đến gặp nàng để thông báo nhưng trùng hợp là cả hai lần chị đều bắt gặp Tề Khuynh ở đó, và có vẻ như cô đã ở trong phòng nàng cho đến lúc có điện lại rồi mới rời đi. Nhưng chị nhớ rất rõ là nàng đối với cô rất đề phòng thì cớ gì nàng lại để cô trong phòng làm việc của mình lâu như thế?
Chắc chắn là có ẩn tình gì đâu đây! Lâm Anh không tự chủ được hành động gật gật đầu. Với kinh nghiệm mười năm nhìn mặt đoán ý của mình, chị có thể chắn chắn rằng việc nàng khó chịu ít nhiều gì cũng có liên quan đến Tề Khuynh.
" Tôi biết rồi, cô mau trở về làm việc của mình đi. " Mặc Huyền Ca xoay người đi về bàn làm việc, nàng tuy có chút tiếc khoảng thời gian ít ỏi được cùng cô một chỗ nhưng đối với nàng công việc vẫn là trên hết.
Lâm Anh rời khỏi phòng làm việc Mặc Huyền Ca liền đi đến chỗ Tề Khuynh đang ngồi làm việc, chị nhớ lại trước khi mất điện cô có cầm theo hộp cơm vào phòng nàng, chắc không phải là mua cho nàng đi.
" Hộp cơm ban nãy em mua là cho Mặc tổng sao? "
Tề Khuynh không nhìn chị, gật đầu.
" Vậy cô ấy có ăn không? " Chị thăm dò.
Tề Khuynh lại gật đầu.
OMG! Lâm Anh suýt tý thì hét lên.
Theo trí nhớ của chị, trừ những người quen thuộc và đối tác thì Mặc Huyền Ca chưa bao giờ cùng ai đó xa lạ ăn trưa, chí ít là nhân viên chung công ty nàng cũng chưa bao giờ như thế, vậy mà với một người mới tiếp xúc như Tề Khuynh nàng lại dung túng như vậy, rõ là có sự khác biệt mà.
___
Đúng như đã nói hôm qua, chiều hôm nay Tề Khuynh đúng giờ liền có mặt trước nhà Mặc Huyền Ca để đưa nàng đi bàn chuyện làm ăn. Cô ăn mặc ngọn ngàng áo sơ mi trắng vải lụa và quần ống suông cùng màu, để lịch sự hơn cô còn thắt nới chiếc cà vạt nhỏ màu đen trước ngực và khoác ngoài chiếc blazer trắng ngang hông. Tuy màu không quá nổi bật nhưng lại rất tôn lên nước da trắng ngần của cô và cô cũng rất biết cách biến những thứ không sặc sỡ trở nên nổi bật ở trên người mình.
Mặc Huyền Ca bước từ trong nhà ra đã xa xa nhìn thấy bóng hình Tề Khuynh đứng dựa lưng ở xe đợi mình trước cổng, nàng khẽ cong môi rồi bước thật nhanh đi về phía cô.
Tề Khuynh lúc ngẩng đầu vừa lúc thấy Mặc Huyền Ca đi tới, nàng diện trên mình một chiếc váy trắng tiểu thư trễ ngực ngắn ngang đùi, phần hông được thắt ngọn tạo lên đường cong cơ thể, chiếc cổ trắng của nàng được quấn bằng một sợi vải trắng nhìn rất bắt mắt. Nhìn tổng thể Mặc Huyền Ca trông giống phụ nữ toát lên vẻ quý phái, nhưng cũng rất mang nét tiểu thư nhà giàu tinh nghịch.
Rất đẹp...
Tề Khuynh âm thầm đánh giá, cô đối với cách ăn mặc của Mặc Huyền Ca luôn có sự đánh giá rất cao và cô cũng rất thích, chỉ đơn giản là nó được mặc trên người nàng nên cô không thấy bất kì khuyết điểm nào.
' Két '
Một chiếc xe ô tô màu đen khác xe của Tề Khuynh đột nhiên xuất hiện trước mắt cả hai, ngay lúc cả cô và nàng còn chưa nhận thức được gì thì người ngồi bên trong xe bước xuống.
" Mặc tổng tôi đến đón cô. "
Người tới không ai khác ngoài Lâm Anh, chị dựa theo lịch trình đã được sắp xếp trước đó của nàng mà xuất hiện ở đây.
Sáu mắt nhìn nhau, Mặc Huyền Ca mới sực nhớ ra là mình chưa nói với Lâm Anh về việc chiều nay sẽ đi cùng Tề Khuynh, mới báo hại chị mất công lái xe đến đây.
" À trợ lý Lâm, tôi quên nói với cô là hôm nay Tề Khuynh sẽ đưa tôi đi nên cô không cần tới, là tôi sơ suất, phiền cô trở về một chuyến rồi. " Mặc Huyền Ca giữ dáng vẻ hoà nhã nói.
Lâm Anh đơ mặt một chỗ nhìn trước mắt hai người Tề Khuynh và Mặc Huyền Ca, từ bao giờ nàng lại tin tưởng cô như thế? Còn nữa, nhìn cách phối đồ của hai người, nếu không nói chị còn tưởng rằng cả hai là một đôi đang đi date chứ không phải đi bàn chuyện làm ăn.
Tề Khuynh nhìn đồng hồ trong điện thoại, thấy sắp tới giờ hẹn liền lên tiếng nhắc nàng.
" Chúng ta nên đi thôi. "
Mặc Huyền Ca gật đầu quay sang nhìn Lâm Anh.
" Hôm nay cô về nghỉ ngơi đi, không cần tăng ca. "
Dứt lời nàng liền bước lên xe đã được cô mở cửa đợi sẵn. Cô nhìn Lâm Anh không nói gì chào một cái rồi cũng lên xe rời đi.
Lâm Anh đứng nhìn chiếc xe đen từ từ khuất dần trong tầm mắt, chị vẫn chưa tiếp thu nổi cái sự việc vừa diễn ra, chị có cảm giác như chức trợ lý này của mình sắp không cánh mà bay rồi.
Thật sự là không bình thường mà!
___
China Grill - Một nhà hàng hạng sang nằm ở tầng cao nhất của khách sạn Park Hyatt.
Mặc Huyền Ca sóng vai cùng Tề Khuynh bước vào bên trong nhà hàng, điều đầu tiên mà cả hai đánh giá là phong cách hiện đại, thiết kế lôi cuốn với tầm nhìn từ tầng 65 bao trọn cả Bắc Kinh. Đây là địa điểm mà Lâm Anh đã chọn và đặt bàn trước đó, còn nàng là lần đầu đến đây, với kiểu cách của nhà hàng này sẽ thích hợp để hẹn hò hơn là một buổi nói chuyện làm ăn.
Cả hai được phục vụ dẫn đến bàn đã đặt, bàn nằm ngần cửa kính và đã có hai người ngồi đợi sẵn ở đó, một người là chủ tịch của Tôn thị - Tôn Nhất Minh, người còn lại nàng không biết, chắc là trợ lý cá nhân của chủ tịch Tôn đi.
Tôn Nhất Minh thấy Mặc Huyền Ca đã đến liền theo phép lịch sự đứng lên đưa tay chào hỏi.
" Rất vui được gặp cô Mặc tổng, tôi là chủ quản lý của Tôn thị gọi Tôn Nhất Minh. "
Tề Khuynh đưa tay ra bắt đáp lại.
" Chào chủ tịch Tôn, đây là Mặc tổng của Mặc thị chúng tôi, rất hân hạnh được gặp ngài. "
Mặc Huyền Ca khẽ đưa mắt nhìn Tề Khuynh, nàng trước đó chưa từng nói với cô phải thay nàng làm điều này, cô làm vậy là có ý tứ gì? Cô không muốn nàng cùng nam nhân khác bắt tay chào hỏi sao? Mặc Huyền Ca suy nghĩ đủ phương hướng trên trời dưới đất rồi quay sang nhìn Tôn Nhất Minh cười khẽ gật đầu.