Nữ Tôn Chi Y Nữ Sủng Phu

Chương 15






Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Dung Khanh đẩy cửa ra.

Chàng kiềm chế tim đang đập thình thịch: "Không biết hiện tại A Nhiễm thế nào rồi? Nếu Lam Nhiễm bị bệnh mình có thể ở bên cạnh chăm sóc cho nàng.

Tới lúc đó, chắc chắn là A Nhiễm sẽ vui mừng, cười nói với mình: Khanh Khanh, ngươi đã trở lại."
Dung Khanh đỏ mặt, đứng đờ ra trước cửa.

Tay chàng để lên cửa, nhìn có bao nhiêu quái dị thì có bấy nhiêu quái dị.
Tạ Tĩnh Hoa hít vào một hơi, hận không thể nghẹn chết ở đây: "Ngươi muốn gõ hay là không gõ đây?"
Dung Khanh đẩy cửa ra thì thấy khung cảnh trong phủ không giống như mình tưởng tượng.

Người trong phủ đứng tại chỗ cung kính chắp tay trước ngực hướng về một phía tế bái.

Có người nhìn thấy Dung Khanh thì sắc mặt liền trắng bệch:
- Nhanh đi báo cho đội Chí Nguyện là có người ngoài xông vào.
Dung Khanh và Tạ Tĩnh Hoa bị tôi tớ che mặt ép đi vào trong sân.

Lúc này, lão quản xa lớn tiếng hét:
- Mọi người! Ở trong phủ, chúng ta lấy Y Tiên làm đầu.

Bên ngoài vô cùng nguy hiểm, chúng ta đã có Y Tiên đại nhân che chở nhưng người lại không được như thế.

Những ngày gần đây, không biết ai đã để lộ ra nói là trong phủ có thần tiên sống cứu người làm cho liên tiếp có người xâm nhập vào phủ.

Chúng ta thân là đội Chí Nguyện, tất nhiên là phải bảo vệ an toàn của Y Tiên đại nhân.
Mọi người chân thành, tha thiết chân thành:
- Vâng, tôn trọng Y Tiên.
Dung Khanh ngơ ngác: "Y Tiên đại nhân là ai? Sao lại loạn như vậy.."
Lão quản gia quay đầu thấy Dung Khanh và Tạ Tĩnh Hoa thì như là nhìn thấy cảnh này đã quen, nói thầm:
- Lại là người ngoài xông vào.

Giao cho Y Tiên đại nhân xử lý thôi.
Lão quản gia liên tục nhìn Dung Khanh và Tạ Tĩnh Hoa:
- Lớn lên đẹp như thế.


Sao mà đầu óc lại không thông minh vậy.
Được xưng là lớn lên còn hành Tạ Tĩnh Hoa đã chịu hàng tỉ điểm thương tổn, nàng ở kinh thành cũng coi như số một số hai quý nữ, như thế nào đến này không phải dao giết heo, chính là lớn lên còn được.
Lúc này đầu óc của Dung Khanh cứ quay vòng vòng.
Lam Nhiễm ở trong phủ danh tiếng có thể nói là cực kỳ cao.

Nàng nói bao nhiêu lần với mọi người là không nên gọi nàng là Y Tiên nhưng lại không có kết quả gì.

Có thể bỏ qua chuyện nàng bị người gọi là Y Tiên nhưng tại sao còn dâng hương cho nàng chứ? Nàng còn chưa có chết mà.
Lam Nhiễm phiền lòng ngồi trong đình.

Vì phương thuốc đã giao cho Trần đại phu và các y giả kia nên Lam Nhiễm mới được an tĩnh lật xem sách y học.

Quyển sách này là sư phụ Y Thư của Lam Nhiễm để lại.

Bởi đọc đi đọc lại đến thuộc lòng nên mấy năm nay nàng vẫn chưa mở ra xem lại.
Đôi mắt Lam Nhiễm rũ xuống.

Nàng ngồi trên gác xép.

Ngụy phủ này cũng chỉ có cái đình này là thanh tịnh nên đây là nơi Lam Nhiễm thường lui tới.

Đình ở gần giữa hồ.

Liễu rũ soi bóng xuống hồ.

Gió nhẹ thổi qua làm cho mặt hồ gợn sóng.

Ánh nắng le lói chiếu trên mặt hồ.

Lấp lánh trông rất đẹp.
Mặt mày Lam Nhiễm như họa.

Nơi nàng ngồi tựa như tiên cảnh.

Ngón tay mảnh khảnh lật sách.

Tóc dài như mực được một cây trâm trúc tía tùy ý búi lên.

Váy dài ôm thân, trông rất thanh nhã không giống người phàm.
Dung Khanh và Tạ Tĩnh Hoa được mang đến thì liền nhìn thấy cảnh này trước mắt.

Đôi mắt Tạ Tĩnh Hoa cứ thế nhìn chằm chằm.
Dung Khanh liếc xéo Tạ Tĩnh Hoa một cái.

Bấy giờ, Tạ Tĩnh Hoa mới thu lại tầm mắt, thấp giọng nói:
- Biểu đệ, người này chính là tiểu tình nhân của ngươi sao? Người ta thanh lệ thoát tục như vậy sao có thể coi trọng ngươi được.
Dung Khanh khẽ cắn môi, chàng không muốn ở trước mặt Lam Nhiễm giận dữ.
Lam Nhiễm tưởng rằng là lưu dân bên ngoài vào nên bất đắc dĩ đứng dậy.

Khi nàng đứng dậy thì nhìn thấy Dung Khanh, sắc mặt không đổi nhưng giọng nói thì mềm nhẹ hơn chút:
- Thương thế của ngươi còn chưa lành, sao lại tới đây?
Tạ Tĩnh Hoa thấy rõ mặt Lam Nhiễm thì tức khắc đứng sững sờ tại chỗ, đầu óc choáng váng: "Trên đời này thật sự có tiên nhân sao? Theo truyền thuyết thì trời quang trăng sáng, phong nguyệt chi tư là như thế này rồi."
Lúc này, Tạ Tĩnh Hoa đối mặt với dung nhan thần tiên thì lập tức ngây như phỗng.
Khóe miệng Dung Khanh giật giật.

"Chưa hiểu sự đời." Tạ Tĩnh Hoa cuối cùng cũng hiểu lời nói vừa rồi của lão quản gia: "Lớn lên không tồi" nghĩa là gì.
Đối mặt với dung mạo của thần tiên, đương nhiên là khuôn mặt của ngươi sẽ bị dìm xuống rồi.
Lam Nhiễm nhìn về phía Tạ Tĩnh Hoa, môi mỏng nhấp, đôi mắt hơi lóe:
- Vị này là?
Dung Khanh định mở miệng thì đôi mắt Tạ Tĩnh Hoa tỏa sáng, cợt nhả nói:
- Tiên nhân, không phải, ta là biểu tỷ của Khanh Khanh - Tạ Tĩnh Hoa.

Sớm đã nghe danh.
Con ngươi của Lam Nhiễm hiện lên một tầng gợn sóng mà trên mặt lại không có thay đổi gì.

Nàng nắm chặt cổ tay áo.

Lam Nhiễm không biết mình bị làm sao nữa.

Khi nhìn thấy Tạ Tĩnh Hoa thì nàng cảm thấy trong lòng bị đè nén.
Lam Nhiễm đột nhiên nhớ tới lúc ở trong sơn động, Dung Khanh khóc lóc la lối, làm nũng, đỏ mặt bắt nàng kêu "Khanh Khanh", rồi trong khi nói nhảm có nhắc tới "Tạ tỷ tỷ".

Đây không phải là Tạ Tĩnh Hoa hay sao?
Lam Nhiễm hờ hững gật gật đầu, quay người nhặt y thư lên thì từ trong sách rơi một phong thư xuống.

Lam Nhiễm kinh ngạc nhẹ nhàng nhặt phong thư lên.

Nàng thấy các cạnh của phong thư đều có chút ố vàng.

Trong lòng Lam Nhiễm run run.

Nàng đem phong thư cất vào.

Nàng có dự cảm nếu mở phong thư này ra thì cuộc sống của nàng sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Dung Khanh thấy Lam Nhiễm không nói lời nào liền có chút nóng nảy.
Tạ Tĩnh Hoa thấy Lam Nhiễm và Dung Khanh có vẻ xa cách: "Nhìn dáng vẻ của nàng ấy không giống với người có tình cảm sâu đậm với biểu đệ mình."
Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh có chút vô tội, hốc mắt hồng hồng thì mềm lòng.

Nàng giơ tay muốn xoa đầu Dung Khanh nhưng lại ngại có Tạ Tĩnh Hoa nên dừng lại.
Lam Nhiễm thấy người nhà của Dung Khanh đã tìm được chàng thì nghĩ thầm: "Lần này tới gặp mình chắc là muốn cáo biệt đây mà."
Lam Nhiễm không biết là khi nghĩ đến việc Dung Khanh sắp rời đi thì bất giác có chút buồn phiền.
Dung Khanh khẽ cắn môi, thanh âm Microsoft, đôi mắt linh động nhìn Lam Nhiễm mang theo ý muốn khóc:
- Lam Nhiễm tỷ tỷ, ta sợ lắm.

Ta tỉnh lại ngươi không có ở bên cạnh.

Ta còn tưởng là ngươi không cần ta nữa.

Ngươi bị người bắt đi, ngươi cũng không nói.

Ta lo cho ngươi nên liền đi tìm.

Vậy mà ngươi còn không để ý đến ta.
Lam Nhiễm cảm thấy mình có chút quái quái: "Dung Khanh là một đứa trẻ ngoan.

Rốt cuộc là mình hờn dỗi cái gì chứ?" Nàng dịu dàng nói:
- Không có.

Ta sao có thể không để ý đến ngươi được.
Tạ Tĩnh Hoa nhìn một màn trước mắt làm người kinh ngạc: "Biểu đệ của mình từ nhỏ cao ngạo, tùy tiện sao có thể là một đứa trẻ ấm lòng như thế này được? Không phải là bị đổi người rồi chứ."
Dung Khanh đỏ mắt, đột nhiên đứng dậy ôm lấy Lam Nhiễm.

Chàng dựa vào vai Lam Nhiễm, cả người run lên.

Lam Nhiễm càng thêm áy náy: "Dung Khanh là một đứa trẻ đơn thuần.

Hắn biết mình bị bắt đi thì cuống quýt hoảng loạn.

Hắn tìm được người thân rồi mà còn tới kiếm mình.

Ngược lại mình nhìn thấy Tạ Tĩnh Hoa và Dung Khanh ở bên nhau thì giận dỗi.

Mình đem Dung Khanh xem như đệ đệ mà yêu thương nhưng lại làm hắn bị thương."
Nghĩ đến đây, Lam Nhiễm mềm lòng, nhẹ nhàng xoa đầu Dung Khanh, an ủi:
- Ngoan, đừng khóc.
Lam Nhiễm nói xong thì cảm thấy Dung Khanh ép vào càng thêm mạnh.

Dung Khanh nói bên tai Lam Nhiễm, giọng nói có chút khàn khàn:
- Vậy lần sau tỷ tỷ đi đâu đều phải mang Dung Khanh theo, được không?
Tai Lam Nhiễm đỏ lên, nàng cũng không cảm thấy chỗ nào khác lạ.

Nàng cho là Dung Khanh bị kinh hoảng nên đây là chuyện bình thường.
Dung Khanh ôm chặt eo Lam Nhiễm.

Mũi chàng có thể ngửi được dược hương từ người nàng truyền đến.

Dung Khanh muốn nhìn thấy dấu vết của mình để lại trên cổ trắng nõn Lam Nhiễm.
"Thơm quá! Thật sự là đã lâu rồi.

Thân thể của A Nhiễm trước kia cũng nhỏ gầy như vậy sao? Vòng eo thon chỉ một tay là có thể ôm hết.

Nhưng dược hương này thật là quá dễ ngửi."
Dung Khanh tham lam hít một hơi.

Ma xui quỷ khiến môi chàng cọ qua cổ Lam Nhiễm.

Lam Nhiễm bị chàng làm cho ngứa nhưng nhìn thấy Dung Khanh còn chấn kinh thì tức khắc cái gì cũng đều biến mất.
Tạ Tĩnh Hoa rụt cổ.


Nàng ta nhìn Dung Khanh đang biến đổi sắc mặt với tốc độ cực nhanh thì nghĩ: "Vừa rồi còn uy hiếp ta mà, giờ lại quyết đoán làm như chim nhỏ nép vào bên người Lam Nhiễm.

Làm vậy cho ai xem chứ."
Dung Khanh lạnh lùng nhìn thoáng qua Tạ Tĩnh Hoa.

Tạ Tĩnh Hoa ngơ ngác, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Mình có thể rời khỏi huyện Thanh Bình không?"
Lam Nhiễm trấn an Dung Khanh xong thì liền thấy Tiểu Như cầm y thư chạy đến.

Nó nhìn thấy Dung Khanh thì đôi mắt tỏa sáng ôm lấy chân Dung Khanh.

Khuôn mặt của nó hồi phục một chút thịt:
- Hồ Lô Đường ca ca, ngươi đến rồi.
Tiểu Như nhìn Tạ Tĩnh Hoa đứng một bên thì tức khác cảm giác được nguy cơ bốn phía.

Tiểu Như ngửa đầu nhìn Tạ Tĩnh Hoa, giọng nói mềm mại:
- Người là ai? Sao lại ở bên cạnh Hồ Lô Đường ca ca?
Tiểu Như Tạ Tĩnh Hoa nhìn từ trên xuống dưới.
"Ừm, không đẹp như sư phụ.

Nhìn qua có vẻ ngây ngốc, không vui vẻ như sư phụ.

Vừa nhìn là sẽ không làm cho Hồ Lô Đường ca ca vui vẻ được rồi.

Sư phụ biết nấu cơm, lại còn biết chữa bệnh.

Người này chắc không phải là giả ngu chứ?"
Tạ Tĩnh Hoa không hề cảm giác được trong đầu Tiểu Như nghĩ cái gì.

Nàng ta cảm thấy đứa nhỏ này đáng yêu, muốn sờ đầu của nó.

Tiểu Như nhìn Tạ Tĩnh Hoa, nghiêm túc hỏi:
- Ngươi có biết nấu cơm không?
Tạ Tĩnh Hoa ngây người: "Nấu cơm làm gì chứ? Người ở phòng bếp tất nhiên tự biết họ phải làm mà." Nàng dứt khoát lắc đầu.
- Ngươi sẽ cho người bán hồ lô đường sao?
Tạ Tĩnh Hoa ngớ người: "Mình sao phải cho người bán hồ lồ đường chứ? Không mệt sao?" Nàng lại lần nữa lắc đầu.
- Vậy ngươi biết làm gì?
Tạ Tĩnh Hoa đếm ngón tay: "Biết ăn, biết ngủ.

Đặc biệt biết đánh nhau." Nàng như là không có cái gì khác để nói.
Tiểu Như:
-..
"Là mình đánh giá cao rồi." Tiểu Như tiếp tục hỏi:
- Vậy ngươi có quan hệ gì với Hồ Lô Đường ca ca?
Tạ Tĩnh Hoa chỉ Dung Khanh, mắng:
- Ta sao? Ta là biểu tỷ của hắn.

Là quan hệ ruột thịt.
Đôi mắt Tiểu Như phát sáng: "Ôi! Tuy sư phụ không cùng Hồ Lô Đường ca ca cùng nhau lớn lên nhưng sư phụ tựa như thiên tiên vậy.

Đừng nói là một khuôn mặt nữa hay dù là biểu tỷ cũng không thể so được."
Đôi mắt ngập nước của Tiểu Như nhìn Tạ Tĩnh Hoa:
- Vậy ngươi cảm thấy sư phụ của ta có đẹp không?
Tạ Tĩnh Hoa nhìn phong thái thần tiên phong hoa tuyệt đại của Lam Nhiễm thì lại lần nữa ngây người, gật gật đầu:
- Không phải là vẻ đẹp bình thường.
Tiểu Như tức khắc cảm thấy mình cùng Tạ Tĩnh Hoa đã có tiếng nói chung, nghĩ thầm: "Tạ Tĩnh Hoa là một người thẳng thắn."
Quan hệ của hai người bất tri bất giác hướng về một con đường mà phát triển.

Nói trắng ra là bọn họ đang chìm đắm trong dung nhan của Lam Nhiễm.
Đôi mắt Dung Khanh lấp lánh, trong lòng giơ ngón tay cái: "Làm tốt lắm.".