Nữ Thứ Phụ

Chương 55




Author: Lục Lạc Nhi

Lạc Nhi cảm thấy không ổn, nếu muốn bắt Lộng Ngọc có các nàng cùng giúp sức không phải sẽ nhanh hơn sao? Trong lòng nàng cũng đã có tính toán, một khi bắt được Lộng Ngọc nhất định nàng sẽ không tha cho hắn. “Nếu huynh muốn bắt Lộng Ngọc, bọn muội cũng sẽ giúp. Bây giờ Mạch Ân ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng đã là một bất lợi lớn. Nếu như hắn lại bày ra trò quỷ gì, hay gieo thêm hạt quái dị nào đó vào người huynh, thì bọn muội biết phải làm sao?’’

Nàng đã nhìn thấy Tần Lục đau đớn thế nào khi chống lại hạt “Đố kỵ’’, nàng không muốn nhìn thấy bất cứ ai lại phải chịu nỗi đau đó nữa. Thanh Long cũng tán đồng với suy nghĩ của nàng: “Tính mạng của Tần Y vẫn quan trọng hơn, cứ trở về Âm giới trước đã. Nếu trở về thì tất cả chúng ta cùng trở về, một người cũng không thể bỏ lại.’’ Có Hàn Nguyệt đứng về phía nàng, còn Huyền Vũ và Bạch Hổ thì không có ý kiến gì. Doãn Minh đành phải đầu hàng, tạm gác lại ý định bắt Lộng Ngọc, chấp nhận rời khỏi Ma giới.

Huyền Vũ chậm rãi để Tần Lục tựa vào vai mình, cẩn thận từng chút một bao bọc hắn trong linh khí thuần khiết nhất. Khi hắn chạm vào Tần Lục, hắn cảm nhận rõ ràng cơ thể của Tần Lục căng cứng, từng bắp thịt như co rút lại. Cả ánh mắt cũng lảng tránh hắn, Tần Lục như một đứa trẻ làm sai chuyện, khi đối mặt với người lớn lại sợ bị trách phạt. Bỗng nhiên Huyền Vũ rất muốn cười, thì ra không phải là hắn đặt sai niềm tin vào Tần Lục, hay là trực giác của hắn đã sai, chỉ là số mệnh đang trêu đùa ba người họ mà thôi: “Đệ không có lỗi, nếu ta ở vị trí của đệ, chưa chắc đã thức tỉnh sớm như thế này.’’

Tần Lục nén cơn ho, ngẩng đầu đối diện với Huyền Vũ, nhìn thấy vẻ mặt bình thản của hắn, Tần Lục càng cảm thấy ngượng ngùng: “Nếu đệ có thể kiên định một chút, đã không đến nông nỗi bị kẻ khác lợi dụng.’’ Huyền Vũ vỗ nhẹ đầu hắn, như huynh trưởng đang an ủi tiểu đệ, rất giống với trước đây khi còn ở Nhân giới. “Được rồi, đừng gom hết lỗi lầm về phía mình như thế.’’ Một câu nói đơn giản, đã thể hiện rằng Huyền Vũ không hề giận Tần Lục. 

Lạc Nhi nhìn thấy hai người họ như vậy, khẽ cười một tiếng, nắm lấy tay Hàn Nguyệt, tựa đầu vào vai nàng ấy, Lạc Nhi thì thầm: “Muội đã sợ sau chuyện này họ sẽ không thể hòa hợp được. Nhưng mà hình như muội nhầm rồi sư tỷ.’’ Trong giọng nói của nàng không giấu được sự vui mừng, Hàn Nguyệt nhìn nàng: “Lo cho bản thân muội trước đi, khi trở về Âm giới sẽ phải gặp phụ mẫu đó.’’ Nhắc đến phụ mẫu của mình Lạc Nhi hơi rùng mình, trước giờ nàng chỉ biết có mẫu thân mình là Uyển Chi, là Thượng thần Chu Tước thời viễn cổ. Sau khi gặp lại mẫu thân, chưa kịp vui mừng lại phát hiện ra sư phụ chính là phụ thân của mình.

Tuy trong lòng vui vẻ đến nhường nào, nhưng nàng lại có cảm giác không thể tin được. Từ một cô gái không cha không mẹ, luôn sống khép kín trong bốn bức tường. Sau đó tưởng rằng ông trời không có mắt, cho nàng xuyên không vào câu chuyện nữ phụ báo thù cẩu huyết. Tính toán đường đi nước bước chỉ sợ đi sai đường thì ngay cả cái mạng nhỏ mới nhặt lại được cũng tiêu mất. Ông trời lại trêu ngươi nàng, nữ thứ phụ nàng mắng ngốc nghếch hóa ra lại chính là nàng. Một kẻ không có gì, bỗng chốc có trong tay tất cả mọi thứ, khiến nàng có đôi chút sợ hãi. Nếu một ngày tất cả lại biến mất, nàng sợ nàng sẽ không thể chịu đựng được.

Thanh Long và Bạch Hổ không hề rảnh rỗi, trong lúc năm người kia đang chìm đắm trong thế giới riêng của họ. Thì hai người lại không ngừng bận rộn, kẻ thì dệt xe ngũ sắc, kẻ thì tìm cách mở lại thông đạo đã đưa họ đến đây. Cuối cùng thì mọi việc cũng xong xuôi, Bạch Hổ đưa mắt ra hiệu cho Thanh Long, còn bản thân thì leo lên xe ngũ sắc đánh một giấc. Hôm nay hắn thật sự rất mệt, để vào được Ma giới đang đón kín, hắn chính là kẻ cực nhọc nhất.

Với thể chất khác biệt của Tứ phương thần, Bạch Hổ dễ dàng cảm nhận được nơi được gia cố yếu nhất trong các con đường dẫn vào Ma giới. Từ đó mở một khe hẹp vừa đủ để di chuyển xuyên qua cổng, sau đó còn dùng chính linh lực thần thú của hắn để chống đỡ thông đạo tạm thời này. Thanh Long đỡ Hàn Nguyệt lên xe trước, sau đó xoay người lại giúp Lạc Nhi leo lên. Cuối cùng là Huyền Vũ và Tần Lục cũng an vị trên xe mây, vì phải cách xa Tần Lục mà Doãn Minh bị hắt hủi giao cho vị trí đánh xe. 

“Dù sao Tần Lục cũng là Ma quân, cục diện Ma giới vừa được ổn định, nay đệ lại rời đi như thế, sẽ không ảnh hưởng gì chứ?’’ Huyền Vũ liên tục truyền linh khí của mình vào vỏ bọc bao quanh Tần Lục. Tần Lục nghe thấy câu hỏi của hắn, cũng cảm nhận được xe mây đang di chuyển, hắn khẽ cười một tiếng: “Dù Lộng Ngọc không còn tin tưởng được, nhưng người mà Thất ca chọn chắc chắn không phải những kẻ vô dụng. Đến khi đệ trở về mà Ma giới lại một lần nữa rối loạn thì dẹp loạn từ đầu thôi.’’

Lac Nhi ngồi đối diện Huyền Vũ, nàng đã triệu hồi Cửu Nguyệt Hoàn, những ngón tay dạo trên phím tơ rất bình thản. Nghe cuộc đối thoại giữa hai người họ, khúc nhạc do nàng đàn ra càng trở nên vui tươi hơn. Đàn xong một lần, nàng niệm chú để Cửu Nguyệt Hoàn ghi nhớ khúc nhạc, sau đó thu nhỏ nó lại, đeo bên thắt lưng của Tần Lục. Tiếng nhạc vang lên không hề dứt, treo bên thắt lưng của Tần Lục như miếng ngọc bội, “Tạm thời muội để Cửu Nguyệt Hoàn bên cạnh huynh, để nó giảm bớt đau đớn cho huynh trước đã. Khi về đến Âm giới, muội sẽ nhờ mẫu thân xem có cách nào lấy hạt “Đố kỵ’’ ra hay không?’’

Tần Lục gật đầu với nàng, ánh mắt của hắn dừng lại nơi nàng đã đeo Cửu Nguyệt Hoàn cho hắn. Vừa khéo cả ngọc bội của nàng và Huyền Vũ đều rơi vào tầm mắt của hắn. Chính là đôi ngọc bội hắn đã trả lại cho nàng, và cũng chính là món quà đầu tiên Huyền Vũ tặng cho Lạc Nhi. Tần Lục nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, hắn phớt lờ tiếng hạt mầm đang gào thét mà tự nhủ với chính bản thân mình: “Huyền Vũ chính là lựa chọn tốt nhất với nàng. Ngươi phải mừng cho nàng mới đúng, đừng để bộ dạng sầu nảo này của ngươi làm ảnh hưởng đến nàng.’’

Có thể Lạc Nhi không để ý vì nàng đã đặt hết tâm tư vào khúc nhạc chữa thương cho Tần Lục, chỉ có Huyền Vũ là nhận ra được cảm xúc của Tần Lục đang giao động. Nhưng hắn lại chọn cách giả vờ như không biết, có những điều chỉ nên giữ trong lòng không nên phơi bày trước mặt người khác. Nhìn Lạc Nhi lo lắng như vậy, hắn mới thở dài một tiếng, vỗ nhẹ vài cái lên bàn tay của nàng: “Ở Âm giới nhiều người như vậy, muội còn lo không thể tìm ra cách cứu Tần Lục ư?’’ Lạc Nhi phì cười tự giễu chính mình: “Huynh nói đúng, là muội quá căng thẳng rồi.’’

Xe mây chia làm hai gian chính, buồng trong có ba người Lạc Nhi đang không ngừng kiềm chế hạt “Đố kỵ’’ Gian ngoài lại có ba người mải miết nói về những chuyện xưa, ngay cả người đánh xe như Doãn Minh cũng góp vào được vài câu. Hàn Nguyệt mân mê dải lụa trắng trên tay mình, tiên khí chờn vờn phát ra từ pháp khí khiến nàng cau mày lại. Qủa thật Ma giới không phải nơi thích hợp để Thiên tộc ở lâu, ngay cả pháp khí của nàng cũng bắt đầu tỏa ra hơi thở cảnh giác rồi.

“Đến giờ ta vẫn không thể hiểu được, tại sao Mạch Ân hết lần này đến lần khác đều nhắm vào chúng ta. Tử Thiên thì ta còn có thể hiểu được, là vì muốn cứu sống Thượng thần Uyển Chi mà mượn tay Nhị vương gia Ma tộc đẩy công chúa Hàn Y vào chỗ chết. Còn Mạch Ân thì sao, hắn xuất thân từ một trong ngũ đại gia tộc của Thiên giới, tại sao còn nhắm vào người của Thiên giới?’’ Thanh Long không ngừng đưa ra thắc mắc của mình, hắn đã suy nghĩ vấn đề này rất nhiều lần nhưng không tài nào nghĩ ra được.

“Lời đồn đãi đó có thể là sự thật. Nếu đúng là như vậy thì mọi chuyện không phải quá dễ hiểu sao?’’ Hàn Nguyệt lên tiếng, nàng không muốn suy nghĩ nhiều đến vấn đề này. Việc đơn giản trước mắt không phải là tìm ra Mạch Ân sau đó giết chết hắn ư? Bạch Hổ lườm Hàn Nguyệt một cái: “Muội không thể lười thêm một chút được à? Suốt ngày chỉ nghĩ đến việc giết chóc như vậy. Ta vẫn không thể hiểu được tại sao sư phụ của muội lại nhất quyết để muội làm Đế Cơ nữa. Thiên giới còn an ổn đến ngày hôm nay quả thật là kỳ tích đấy.’’ Hàn Nguyệt hừ một tiếng, không tranh luận với Bạch Hổ về chủ đề này, nàng vốn dĩ không muốn làm Đế Cơ gì hết, cả ngày đối mặt với đám lão thần chuyên kiếm chuyện kia đã khiến nàng phát ngán. 

Doãn Minh phù phép khiến xe mây vô hình, sau đó điều khiển xe chạy về phía biên giới Ma tộc. Nghe được câu chuyện của ba người bên trong, hắn cũng có suy đoán cho riêng mình: “Lời đồn đó ta cũng có nghe nói, nhưng không hẳn là không đúng.’’ Trong số bảy người bọn họ, kẻ sống lâu nhất không phải là Doãn Minh sao, còn là đệ tử thứ bảy của Trưởng tôn Gia Cẩn Bình, việc hắn biết được không phải là ít. Thanh Long tò mò hỏi hắn: “Vậy chỗ nào đúng, chỗ nào không đúng?’’ Doãn Minh đánh xe sang trái tránh ma binh đi tuần, sau đó mới trả lời Thanh Long: “Chuyện này muốn nói cho rõ ràng phải quay ngược thời gian rất nhiều năm về trước. Câu chuyện thuộc về các trưởng bối đang ở Tu La quốc kia, không biết ngay cả chính họ có còn nhớ hay không?’’

***Rất nhiều năm về trước***

Hải đường trắng muốt phủ kín Bạch Nam sơn, tiên khí chờn vờn bao quanh núi do long mạch tụ thành. Bạch Nam sơn vốn là nơi ở của Mạch gia, một trong ngũ đại gia tộc của Thiên giới. Bao năm qua vẫn luôn ẩn mình ở Bạch Nam sơn tu luyện đạo pháp, cách xa thế sự Tam giới. Nhưng hôm nay Bạch Nam sơn lại phá lệ mở sơn môn, đón một vị khách đặc biệt.

Từ sáng sớm, tiểu tiên đồng chuyên phụ trách trông coi sơn môn đã phải thức dậy. Mắt nhắm mắt mở theo chân chủ nhân đứng trước sơn môn đợi người, nhìn dáng vẻ sốt ruột của chủ nhân, tiểu tiên đồng không kiềm được hỏi: “Tiểu thư, vị khách người muốn đón là ai vậy?’’ Tiểu thư trong miệng hắn nói chính là Tam tiểu thư của Mạch gia, Mạch Tích Vân. Nàng không trả lời hắn, chỉ đứng yên một chỗ, hôm nay người kia sẽ đến thăm nàng, nàng không muốn bỏ lỡ thời khắc nào bên người ấy.

Sự kiên nhẫn của Tích Vân dành cho người kia giống như không có giới hạn. Nhưng tiểu tiên đồng theo sau nàng lại có vẻ rất tức giận, tiểu thư của hắn đã đợi từ lúc sáng sớm, đến tận bây giờ mặt trời cũng đã cao tận con sào, vì sao người kia vẫn chưa đến? Nhưng sự tức giận của hắn lại không làm ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của Mạch Tích Vân. Càng đợi, nàng lại càng cảm thấy sốt ruột: “Tại sao giờ này nàng ấy vẫn chưa đến, chẳng lẽ trên đường tới đây đã xảy ra chuyện gì sao?’’

Giữa lúc Mạch Tích Vân còn đang lo lắng thì một quả cầu đỏ lao thẳng về phía các nàng. Vừa thoáng thấy Mạch Tích Vân đã cau mày lại, đẩy tiểu tiên đồng lùi ra xa. Sau đó bản thân thì phóng đến trước tiếp cận quả cầu lửa kia, đúng như nàng đã dự đoán, người kia đã gây ra chuyện rồi. Qủa cầu lửa thực chất lại là một con huyết kỳ lân, có vẻ như người cưỡi trên mình nó không phải chủ nhân thực sự, nên khiến con vật không chịu nghe lời. Cơ thể nó không ngừng rung lắc, ý đồ muốn hất người kia xuống, nhưng trước khi huyết kỳ kịp làm như vậy thì Mạch Tích Vân đã xuất hiện bên cạnh nó.

Vừa áp sát huyết kỳ lân, Mạch Tích Vân đã vận thần lực, một tay bắt lấy người trên lưng kỳ lân, một chân đạp thẳng vào bụng của nó. Huyết kỳ lân bị đạp, cả người rơi từ không trung xuống đất, rớt vào rừng hoa hải đường bên dưới một cách đau đớn. Huyết kỳ lân rất muốn lồng lộn, nhưng đã nghe được giọng nói uy hiếp truyền đến bên tai: “Tê Tê, nếu Hàn Y không thể dạy dỗ tọa kỵ của mình cho đàng hoàng. Ta cũng không ngại giúp muội ấy dạy dỗ ngươi đâu.’’

Mạch Tích Vân ôm lấy người vừa bị kinh sợ trong lòng, cơ thể của nàng không khác gì nam giới, sức lực cũng không hề nhỏ, một tay đã có thể bế lấy người kia vững vàng: “Mẫn Mẫn đừng sợ, đã có ta ở đây rồi.’’ Thiếu nữ được gọi tên khẽ ngẩng đầu, trong đôi mắt của nàng long lanh như sắp khóc: “Tích Vân tỷ tỷ!’’ Chỉ kịp gọi như thế, những giọt nước mắt đã lăn dài trên gò má của nàng. Giống như bao nhiêu uất ức tích tụ, nay tìm được nơi an toàn khiến nàng có thể thoải mái trút bầu tâm sự.

Tiểu tiên đồng nhận lệnh đi thu hồi huyết kỳ lân, vừa đi hắn vừa quay đầu nhìn lại. Hóa ra vị khách mà tiểu thư nhà hắn vẫn luôn chờ chính là Thiên nữ Mẫn Cơ, hay còn gọi là Mị Cơ. Nàng ấy là cháu nội của Lão thiên quân lúc bấy giờ, là muội muội ruột của Chiến thần Mẫn Nguyên lừng lẫy. Có thể nói rằng với thân phận của nàng, muốn cái gì thì đều có được trong tầm tay. Tại sao một người như Mị Cơ lại có thể khóc thương tâm đến vậy?

Cũng giống như hắn, ngay cả Tích Vân cũng không biết lý do tại sao khiến Mị Cơ lại khóc. Không thể hỏi khi Mị Cơ vẫn đang ưu tư như vậy, Tích Vân chỉ có thể dịu dàng ôm nàng vào lòng. Vỗ nhẹ lưng để nàng khỏi nghẹt thở, còn liên tục lau nước mắt cho nàng. Đến khi Mị Cơ chỉ còn thút thít, Tích Vân mới thở phào một cái từ tốn hỏi nàng: “Bây giờ muội có thể nói cho ta biết vì sao muội khóc được chưa? Còn nữa, tọa kỵ ta tặng muội đâu? Tại sao lại cưỡi Tê Tê của Hàn Y?’’

Mị Cơ dùng khăn tay lau nước mắt, vừa cố gắng trả lời Tích Vân bằng chất giọng nghẹt nghẹt: “Phụ quân và ca ca không đồng với hôn sự giữa muội và Hàn Hạ. Phụ quân cấm muội rời khỏi Tỏa Thanh cung, còn nhốt A Tiếu lại nữa. Vạn bất đắc dĩ muội mới phải mượn Tê Tê từ chỗ Hàn Y mới có thể tới được đây. Tích Vân tỷ tỷ, bây giờ muội phải làm sao đây?’’ Tích Vân nghe xong lời Mị Cơ nói, khẽ lặng người, nhưng rất nhanh nàng đã lấy lại bình tỉnh. Khẽ nở nụ cười dịu dàng với Mị Cơ: “Mẫn Mẫn ngốc, dù phụ quân của muội có phản đối thì sao, chỉ cần Lão thiên đế đồng ý, chẳng phải hôn sự của muội liền chắc chắn sao?’’ 

Mị Cơ lắc đầu: “Không đâu, nếu chỉ có phụ quân thôi thì không thể khiến nội tổ phụ đổi ý. Nhưng còn có cả đại ca nữa, huynh ấy dùng cả việc tiếp quản ngôi vị Thiên đế để làm cái giá trao đổi với nội tổ phụ. Tỷ nghĩ rằng ngài sẽ bỏ qua cơ hội hiếm có này sao, khi mà nội tổ phụ luôn muốn huynh ấy ngồi lên ngai vàng này.’’ 

P/s: Đáp án kỳ trước: Là đệ tử thứ tư, An Nhiên Âm

Thật là buồn ngủ mà, đến đây mọi người đã đoán được ai là cặp bách hợp rồi, nhưng mà cặp này không có kết thúc tốt. Vì như mọi người đã thấy tình cảm chỉ đến từ một phía Tích Vân.