Lúc Tiết Linh Yến đến, vừa hay nhìn thấy Lý Thiết Chùy đang xách con gà mái già, đôi mắt đẹp ngay lập tức tràn ngập sát khí, xông về phía Tiết Linh Yến.
Lý Thiết Chùy phát hiện Tiết Linh Yến, lại nhớ đến nỗi đau thấu tận xương tủy đêm quan, ngay lập tức mặt trắng toát, không dám bắt gà mái già nữa vắt chân lên cổ chạy.
, chân thì cũng chạy nhanh lắm, xông ra ngoài như gió.
Tiết Linh Yến tối sầm mặt đuổi theo, đã quyết định phải lóc xương rút gân ông già này.
Cố Minh Hành nhìn thấy Lý Thiết Chùy hoảng loạn chạy đi có chút thắc mắc, vừa nãy đại đội trưởng đến cũng chưa thấy ông ta sợ như vậy? Bây giờ sao cứ như bị sói đuổi theo vậy?Quay đầu lại, nhìn thấy cô gái mặt giận dữ chạy qua, Cố Minh Hành nhếch mày một chút, hôm qua còn lo lắng cô sẽ bị nhiễm trùng rồi sốt, nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn như vậy chắc là không sao!“Quản đốc Cố à, chúng ta vào ruộng đi, vừa đi vừa nói, cậu không đếm tôi cũng phải đi tìm cậu, nếu cứ tiếp tục như vậy nhiệm vụ phải nộp mùa thu cũng hơi nặng nề!”Giọng nói của đại đội trưởng như một liều an thần vậy, khiến cho cơn giận của Tiết Linh Yến vụ tắt, bây giờ cô còn chưa thể để lộ, dường như trên thế giới này thành tinh cũng không được, huống chi là mượn xác hoàn hồn chứ?Cảm nhận được một ánh mắt sâu thẳm, Tiết Linh Yến nhìn qua, lúc nhìn thấy là Cố Minh Hành trong mắt lóe lên tia bất ngờ!Bọn họ đúng thật là có duyên nhỉ?Cô nên giữ kẻ? Hay là nhiệt tình qua chào hỏi nhỉ?Hoặc là thôi thì thẳng thắn một chút -- vác anh về nhà luôn?Ánh mắt của cô quá đỗi nóng bỏng, phát sáng bừng, Cố Minh Hành lại có cảm giác sói nhắm trúng con mồi, cứng đơ quay mặt lại nói với Trịnh Kiến Thiết: “Đi thôi!”Tiểu An nhìn thấy Tiết Linh Yến bèn phấn khích chạy qua đó, bắt đầu nói chuyện với Tiết Linh Yến kiểu như quen thân:“Sao giờ cô mới về vậy? Người cha không phải người của cô lấy hết lương thực nhà cô đi rồi, còn đánh em trai cô bị thương, nhưng mà, cô không cần lo lắng, tôi và quản đốc chúng tôi đã cướp đồ về giúp cô rồi.
”“Chị ơi.
”Tiểu Đình sà vào lòng của Tiết Linh Yến, khóc òa lên tự trách bản thân: “Chị ơi, em có cản, không cản được.
”“Đàn ông chảy máu không chảy nước mắt, không được khóc!”Tiết Linh Yến nghiêm giọng ra lệnh cho em trai.
Tiểu Đình đúng thật là bị dọa đến mức không dám khóc nữa, nhưng mà còn nấc nhỏ tiếng, dấu tát trên mặt nhìn vào là sợ, dưới mũi còn có một vệt máu, lúc này tuy rằng khô rồi, nhưng mà nhìn có vẻ càng thảm hơn.
Cố Minh Hành nghi ngờ nhìn sang, một cô gái nông thôn sao lại có sát khí lớn mạnh như vậy?Nhìn vào ánh mắt nghi ngờ của anh, Tiết Linh Yến lạnh lùng trở lại, lại trở lại dáng vẻ cúi người cúi mắt chịu uất ức.
“Tiểu Yến, quản đốc Cố đã giúp cháu lấy hết đồ cướp lại rồi, mau thu dọn một chút rồi về đi!”Trịnh Kiến Thiết thấy Tiết Linh Yến đến bèn nói với cô một câu, nhấn mạnh là do Cố Minh Hành giúp đỡ, ông ta không muốn lãnh công lao này.
Quản đốc CỐ?Tiết Linh Yến nhìn về phía Cố Minh Hành, anh không họ Mặc sao?“Còn có tôi, tôi cũng phụ giúp đánh ba cô đó.
”Tiểu An không chịu thua thiệt, cười cười chỉ vào mặt mình nói với Tiết Linh Yến, anh ta cảm thấy mình hôm rất nghĩa hiệp, đã trút giận giúp hai chị em Tiểu Yến.
“Ừm.
”Tiểu Yến chỉ ừm một tiếng với anh ta, đôi mắt sáng đen láy chưa hề rời khỏi khuôn mặt điển trai đến mức họa quốc mị dân của Cố Minh Hành, trong mắt nhấp nháy một tia sáng.
Anh phụ cướp lại sao? Vậy thì mình phải cảm ơn anh thật đàng hoàng mới được!Tuy rằng bây giờ trên mặt cô vẫn còn thảm không tưởng tượng được, nhưng mà đôi mắt trắng đen rõ ràng kia, lại trong vắt như viên ngọc đen được rửa qua nước vậy, vừa sáng vừa đẹp.
Tiết Linh Yến nghiêm túc bước đến trước mặt Cố Minh Hành, dùng đôi mắt xinh đẹp chân thành nhìn anh: “Xin hãy cho em một cơ hội trả lễ cho anh.
”.