"Năm đó mẹ con, không phải, là Thích phu nhân bảo chúng ta tìm một nơi hẻo lánh cách Dung thị ném con đi, hai chúng ta đều thấy con còn nhỏ như vậy, đều không đành lòng đem con đưa về đây.."
Ngồi ở trên giường, trong đầu Miêu Nguyệt hồi tưởng lại lời nói vừa rồi của Từ Vi, ngực một trận buồn bực, đặc biệt khó chịu, cô không biết đây là tình cảm nguyên chủ lưu lại trong thân thể này hay là chính cô cảm thấy khổ sở.
Cô nghĩ không rõ, rõ ràng có năng lực có điều kiện có thể nuôi được, vì sao phải dùng phương thức này vứt bỏ cốt nhục ruột thịt của mình?
Haizzz...
Thở ra một hơi thật dài, Miêu Nguyệt giơ tay vỗ vỗ mặt làm cho mình lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn sắc trời mờ mịt, đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô quyết định đợi lát nữa rời đi, bắt đầu lại cuộc sống mới, về phần vợ chồng Từ Vi cùng mẹ ruột thân thể này, chỉ cần sau này bọn họ không chủ động đến trêu chọc cô, cô coi như không biết sự tồn tại của bọn họ là được rồi.
Miêu Nguyệt vốn định trực tiếp rời đi, nhưng ngẫm lại trong thôn có không ít người bình thường đối với nguyên chủ với bà nội cô đều rất chiếu cố, bước chân đến nhà thôn trưởng, sau khi chào hỏi ông mới rời đi.
"Bà nội, con đi rồi, sau này nếu có cơ hội, con sẽ trở về thăm bà." Quỳ gối trước mộ phần của bà nội, Miêu Nguyệt trịnh trọng dập đầu ba cái cáo biệt, sau đó đứng dậy rời đi.
Trước khi đi nhớ tới chuyện của anh trai nhỏ hôm qua, vài bước chạy đến chỗ anh ngã xuống thăm dò, thấy đầu máy xe của anh bị kẹt ở giữa mấy gốc cây đại thụ dưới sườn dốc, phế đi không sai biệt lắm, có chút đáng tiếc lắc đầu, lúc này mới xoay người chạy đi.
Tối hôm qua, không đúng, phải nói sáng nay lúc Miêu Nguyệt thu dọn đồ đạc mới phát hiện đồ đạc của nguyên chủ ít đến đáng thương, ngoại trừ giấy tờ cần thiết ra, căn bản cũng không có thứ gì có thể để cho cô mang đi.
Bởi vậy thu dọn đến cuối cùng, cô cũng chỉ mang theo sổ hộ khẩu chứng minh thư cùng với thẻ Từ Vi đưa cho và giấy báo trúng tuyển của trường cấp ba trọng điểm tỉnh Dung Thành.
Miêu Nguyệt hai tay không mất hơn bốn mươi phút chạy đến bệnh viện thị trấn, tìm được phòng bệnh của anh trai nhỏ hôm qua, nghĩ sớm như vậy bệnh nhân khẳng định chưa tỉnh, liền nhẹ nhàng đẩy cửa định đi vào, kết quả đẩy cửa ra vừa giương mắt liền đối diện với một đôi mắt tràn đầy lạnh lùng.
Sau khi chớp mắt mấy cái, cô ngẩng mặt cười thoải mái đẩy cửa đi vào, giơ tay vung móng vuốt, "Chào buổi sáng! Anh trai nhỏ."
Giang Vân Triêu vừa tỉnh lại liền phát hiện ở trong một căn phòng xa lạ lại nhỏ hẹp, hơn nữa đầu óc choáng váng cả người đau nhức, còn không đợi anh biết mình đanh ở nơi nào liền nghe được động tĩnh truyền đến ở cửa, nhìn qua liền đối diện với một đôi mắt đen láy sáng ngời, không khỏi hoảng hốt, chờ anh lại hoàn hồn liền thấy một cô gái xa lạ bộ dạng rất xinh đẹp cùng anh phất tay chào hỏi, nhất thời bị nụ cười sáng lạn trên mặt cô cho sửng sốt, một hồi lâu mới hoàn hồn lạnh lùng phun ra hai chữ với cô, "Cô là?"
Miêu Nguyệt cũng không thèm để ý thái độ lạnh lùng của đối phương, nhìn trái nhìn phải thấy một cái ghế, kéo ngồi xuống bên giường bệnh, cười tủm tỉm nói: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh trai nhỏ anh bây giờ cảm thấy thế nào?"
Nói xong không đợi anh mở miệng lại cười tủm tỉm nắm tay đưa tới trước mặt anh, "Anh trai nhỏ, phỏng vấn một chút a! Xin hỏi tại sao anh lại mạo hiểm đua xe trên đường núi như vậy?"
Ngay sau đó lại cảm khái, "Ngã xuống như vậy mà chỉ là chấn động não nhẹ với trầy xước ngoài da, thật không biết nên nói mệnh của anh lớn hay là vận khí tốt nữa."
Mạng lớn với vận khí tốt chẳng lẽ không giống nhau?
Giang Vân Triêu nhịn choáng váng cùng khó chịu nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt tươi cười sáng lạn, tâm tình có chút phức tạp, anh biết khẳng định là cô gái trước mắt nhìn qua không sai biệt lắm với cô gái đã cứu anh, ánh mắt nhìn về phía cô không còn lạnh lùng như trước, trầm mặc một lát mới lại phun ra hai chữ, "Cám ơn!"
Miêu Nguyệt nghe xong nhếch miệng cười, thẳng thắn nói: "Không có gì."
Nói xong vừa lật túi vừa nói: "Nói chuyện phiếm xong, hiện tại nói một chút chính sự."
Nói xong đem danh sách thu phí của bệnh viện mở ra trước mắt anh nói: "Anh trai nhỏ, anh có biết hoá đơn của bệnh viện không? Hôm qua để trả tiền thuốc men cho anh, bây giờ tôi nghèo ngay cả năm đồng mua một cái bánh bao cũng không nổi. "
Phía chính quyền xã cũng không bán bữa sáng.