Nữ Thần Thú Vị

Chương 23




Dáng vẻ gì của em chị chưa thấy qua

La Y cứ ôm tôi như vậy, không biết qua bao lâu, tiếng khóc của tôi dần dần nhỏ đi, bờ vai của chị ấy đã ướt một mảng lớn, lúc này tôi mới nhận ra đó là bộ đồ ngủ của mình, dường như có chút thiệt thòi rồi.

Tôi đè mũi lên vai chị ấy rồi khịt khịt vài cái, sau đó mới lui người ra, nhưng theo động tác di chuyển này của tôi, đã làm cho nước mũi kéo ra một sợi thiệt dài, còn tôi thì vẫn đứng ở đầu bên kia với hai hàng nước mắt.

Tiếng khóc lập tức dừng lại, tôi cùng La Y bốn mắt nhìn nhau, tiếp theo dây nước mũi đã bị đứt.

Trời ạ, tôi muốn chết.

Để cho tôi chết đi.

Đầu tiên La Y bật cười một tiếng, rồi xoay người rút khăn giấy từ chiếc hộp đặt ở bên giường, lấy hai cái chặn lại nước mũi của tôi, sau đó lấy thêm mấy cái lau vai chị ấy.

Đã như vậy rồi, tôi chẳng cần để ý hình tượng gì nữa mà hỉ mũi, lau hết rồi ném vào thùng rác, chị ấy rút thêm hai cái đưa tới, tôi lại lau thêm.

Chị ấy cứ đưa tôi lau như vậy, đã làm cho tôi nhẹ nhàng khoan khoái đi rất nhiều, chị ấy vừa cầm khăn giấy lau nước mắt trên mặt tôi, vừa nói: "Sao lại thích khóc dữ vậy."

Tôi tức giận đoạt giấy khỏi tay chị ấy, lườm chị một cái.

Còn không phải chị bắt em nói sao, chuyện này vốn định ủ trong bụng, vậy mà chị cứ khăng khăng muốn biết.

Chị ấy cầm khăn giấy lau cho tôi, dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng tôi, giọng nói đề cao hơn tiếng cười: "Em còn chưa biết hối lỗi sao?"

Tôi cong môi cười, nháy mắt cảm thấy lông mi thật ẩm ướt, nhìn chị ấy, mơ hồ nói: "Em vừa mới xin tha lỗi, xin nhận lỗi."

Các bạn thấy đấy, tôi rất dễ bị hù doạ, chị ấy vừa nói thế tôi đã héo đi rồi.

La Y nói: "Thật muốn đánh nhau với em."

Tôi đứng hình, gần đây đã sống cùng Trần Linh khá lâu, vậy nên tâm hồn có chút đen tối, chị ấy vừa nói thế thì theo bản năng tôi lại nghĩ chị ấy muốn S.

Treo lên rồi đánh hay gì đó, eo ui thật kinh khủng xấu hổ làm sao.

Tôi ho khan vài tiếng rồi trả lời: "Đừng có đánh lên mặt."

Vừa dứt lời chị ấy đã vung bàn tay nhằm tới đầu tôi mà đánh.

Má ơi, nói đánh là đánh thiệt à.

Lúc mẹ tôi gõ cửa, tôi vẫn còn đang buồn bực nằm ở trên giường không chịu đứng lên, La Y dùng chân đá tôi một chút, tôi ngẩng đầu nhìn chị ấy, ánh mắt chị ấy tỏ ý muốn đi mở cửa, vì thế nên tôi lăn một vòng, trốn vào trong chăn, xốc lên một góc nhỏ để nhìn lén.

La Y hé cửa ra ngoài, chị ấy hỏi: "Bác gái, sao vậy ạ?"

Dưới góc độ này nhìn qua, chỉ thấy bóng lưng chị ấy, nhưng tôi cảm thấy La Y hẳn là đang mỉm cười.

Lúc La Y nói chuyện với người khác thường sẽ mỉm cười, thoạt nhìn đặc biệt lương thiện, là một bộ dáng thiếu nữ vô hại, lúc đầu tôi rất thích khuôn mặt tươi cười này của chị ấy, mà sau này mới phát hiện chị ấy đối với mọi người đều như vậy, mỉm cười và mỉm cười.

Nhưng chị ấy đối xử với tôi rất dữ tợn, có đôi khi cũng đánh tôi như vừa nãy vậy đó, đây đều gọi là hành yêu, đánh yêu đấy.

Cái này có được tính là đặc quyền của riêng tôi không nhỉ.

Hô hô hô, tôi chính là run cường độ thấp M đấy.

Mẹ tôi hỏi: "Nhất Nhất ngủ rồi sao, vừa nãy hình như bác có nghe thấy tiếng đứa nào khóc đấy."

Có một người nào đó đang co mình lại trong chăn.

Khuôn mặt La Y mỉm cười: "Bọn con đang xem phim điện ảnh, có lẽ bật loa quá lớn rồi."

"Thế à, định hỏi các con có muốn ăn khuya hay không, nếu Nhất Nhất đã ngủ rồi, vậy..."

Tôi lập tức hô to một tiếng: "Mẹ, con muốn ăn sủi cảo."

"Con chưa ngủ à." Mẹ của tôi nói vọng vào trong phòng, lại hỏi La Y: "Còn con muốn ăn gì?"

La Y quay đầu lại liếc nhìn tôi, tôi nhìn qua bằng một góc mền, ánh mắt chị ấy tràn đầy vui vẻ, ngoài miệng nói: "Giống như em ấy vậy."

Mẹ của tôi đi rồi thì La Y thuận tay khoá cửa, động tác này khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi, chỉ cần sớm hơn vài phút nữa thôi, mẹ của tôi mà mở cửa xông thẳng vào chẳng phải là đã nhìn thấy tôi khóc rồi sao.

Nghĩ thế tim liền hoảng hốt.

Tôi mang cái nghi vấn này hỏi La Y, nghe xong La Y hỏi lại: "Nếu bà ấy hỏi tại sao em khóc, em sẽ trả lời thế nào?"

Chưa kịp suy nghĩ tôi đã trả lời ngay: "Nói là chị ăn hiếp em."

La Y kéo bờ vai đã bị ẩm ướt một mảng lớn, hỏi: "Chị ăn hiếp em hồi nào?"

"Mặc kệ, chị chính là đã ăn hiếp em."

Các bạn thấy chưa, khi đã khóc rồi tôi rất làm kiêu đấy, đồng thời cũng có gan làm nũng với chị ấy. Nhưng mà chị ấy chẳng thèm cãi lý với tôi.

Tôi nhìn sườn mặt chị ấy, hỏi: "Muốn đổi đồ không."

Nói xong tôi liền đứng lên, mở ra tủ quần áo, lâu rồi chưa về nhà, hơn phân nửa đều là quần áo cũ, nhìn chung đều là đồ mặc thời đại học, tìm một bộ cho chị ấy đã tốn cho tôi không ít sức.

Mấy phút sau, cuối cùng tôi cũng lục được một bộ váy thoạt nhìn vẫn còn mới từ trong một cái rương, ném cho chị ấy, sau đấy tôi mới phát hiện lời mà thầy cô đã từng dặn dò là khi làm hãy cân nhắc đến hậu quả rất là đúng, sau này không thể tuỳ ý khóc, không thể tuỳ ý ném loạn quần áo.

La Y nhận đồ xong thì nhìn đánh giá vài lần, "Bộ váy này trông rất quen, em mặc lúc nào thế?"

Trời ơi là trời, sao trí nhớ tốt thế hả trời.

Đây là chiếc váy mà tôi mặc trong cuộc hẹn lần đầu tiên với chị ấy, là tâm hồn yêu màu hường của thiếu nữ đấy!

Cuộc hẹn lần đầu tiên này được tính sau khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò với nhau, lúc chưa hẹn hò thì không được kể đến, cùng lắm chỉ có thể nói là đi dạo phố với chị ấy mà thôi.

Bởi vậy chỉ có thể cảm thán, lúc đang yêu đương, thì bất kể là xưng hô, ngày lễ, quà tặng, lên giường đều chỉ được tính theo một kiểu thôi a.

Buổi sáng hôm đó bạn cùng phòng đặc biệt trang điểm cho tôi, nói như vậy có lẽ bạn sẽ nghĩ đó là kiểu trang điểm loè loẹt, nhưng mà bạn cùng phòng tôi đã rất lao lực, các cô ấy làm hết sức thanh lịch, chủ yếu là để che cục mụn mới mọc của tôi, thuận tiện thêm cái mascara cho mắt để trông nó to hơn một chút, đồng thời để tôi thêm đáng yêu, ngoài ra không còn làm gì khác.

Rồi các cô ấy còn nói, La Y nhìn thấy tôi nhất định muốn đốt người mà không ngừng được nữa đấy.

Nhưng khi La Y thấy tôi cũng không có xuất hiện phản ứng trên, chỉ nói: "Em đang làm gì vậy, Tiết Linh Nhất."

Tôi xấu hổ vò đầu, trước đó tóc đều để xoã ra, cho nên đã quên kiểu tóc hôm nay có chút tinh xảo, vậy nên tôi vừa mới gãi một tí, đã làm cho một dúm tóc trực tiếp từ trên cao rơi xuống.

Chị ấy cười phốc một tiếng.

Thật là màn mở đầu không được tốt lắm.

A phải rồi, kể từ ngày tôi mặc bộ váy hồng nhạt đó, rồi sau này lại không bận nữa, là bởi vì tôi không có thói quen mặc váy. Thứ hai, ngày đó, lúc chị ấy nói, em đang làm gì vậy, Tiết Linh Nhất, trong mắt của tôi chính là chị ấy đang nhìn mình với ánh mắt ghét bỏ và cười nhạo, hơn nữa là nhìn chằm chằm vào váy của tôi để nói câu trên.

Hôm ấy tôi đã sắp xếp hết lịch trình, gồm tất cả việc mà các cặp đôi đều làm, xem phim, dạo phố, ăn vặt, từ từ đã, đến tối tôi đã hối hận rồi, nếu đã như thế thì mai phải làm gì đây?

Trước hôm ấy vì để sắp xếp lịch trình tôi đã bỏ ra hai tiếng đồng hồ, thế cho nên đến ngày đó từng mục không may bị dính liền nhau.

Cho nên sau này không thể kích động như vậy được, mọi thứ phải từ từ, nếu một đống thứ nhào tới, vậy chẳng lẽ ngày mai khi ra ngoài cũng làm thế giống hôm nay? Thật ngốc nghếch làm sao.

La Y vào phòng tắm thay đồ xong rồi đi ra ngoài hỏi tôi: "Thế nào?"

Tôi gật đầu: "Nhìn rất được."

Bỗng nhiên chị ấy cười, "Vì sao sau này em không mặc nữa?"

Tôi cười ha ha.

Chị ấy nói: "Là sợ chị chê cười em à?"

Tôi lại cười ha ha.

Chị ấy còn nói: "Quả thật em mặc bộ này không hợp lắm."

Ta nói La Y, chị đừng có thành thật như thế được không hả.

Vì phải ra ngoài đi ăn sủi cảo, cho nên tôi mới nhận ra nếu con mắt cứ rưng rưng nước như thế này thì không ổn, nhưng cũng không thể bảo La Y bưng vào cho tôi được, làm vậy chắc mẹ tôi sẽ chặt chân tôi mất, cũng may là La Y đã suy nghĩ ra một biện pháp.

Chị ấy nói hút khô nước mắt trong lông mi đi là được rồi.

Vì vậy chúng tôi bắt tay vào công trình tinh tế đó.

Chị ấy ngồi ở trên giường, tôi nửa quỳ ở trước mặt chị ấy, chị rút ra khăn giấy, mím môi nhích lại gần, một tay lật da mắt của tôi lên trên.

Lập tức tôi lùi về phía sau: "Làm gì thế."

"Như vậy mới hút sạch sẽ gọn gàng được." Nói rồi chị ấy đưa tay tới.

Tôi né tránh: "Thế thì xấu quá."

Chị ấy không kiên nhẫn: "Bộ dáng gì của em chị chưa thấy qua, tới đây."

Chị nhìn thấy bộ dáng tôi không mặc quần áo chưa? Hay bộ dáng thở gấp trên giường của tôi chị nhìn thấy chưa? Rồi bộ dáng lên đỉnh cực hạn của tôi chị thấy chưa?

Có gan nghĩ nhưng mày có gan nói ra không hả, Tiết Linh Nhất.

Tôi không có đấy, thì sao.

Thế là chị ấy tàn nhẫn lật mí mắt của tôi lên một hồi, trước mắt tôi xuất hiện hai La Y, một ở trước mặt, một ở phía dưới, tôi muốn đưa tay đụng tới xem cái nào là La Y thật, nhưng đến lúc vươn tay ra tôi mới phát hiện, một tay của tôi cũng đã biến thành hai cái rồi.

Nếu như hai tay đó của tôi là thật, vậy có nghĩa hai La Y đang ở trước mắt này cũng là thậy, nhưng mà sao lại có tới hai La Y, rõ ràng chỉ có một La Y mà thôi, cho nên có thể khẳng định có một La Y là giả, dẫn đến một cái tay của tôi cũng không phải là thật, mà tay của tôi sao lại không thật được, rõ ràng tôi cảm nhận được sự hiện hữu của bọn nó kia mà.

Không biết tôi đang nói cái gì rồi a, tôi cũng không biết.

Chị ấy dựa vào tôi thật là gần a, chị ấy thật cẩn thận a, thật chuyên tâm a, ngoài việc suy nghĩ miên man tôi còn có thể làm gì khác đây?

Chẳng lẽ lại đi hôn chị ấy?

Nói đùa gì vậy.

Sau khi hoàn thành một con mắt, chị ấy đổi sang con khác, chúng tôi tự xê dịch mình, kết quả phát hiện, khoảng cách giữa tôi và chị ấy gần hơn một centimet.

Đã cách nhau như vậy rồi, tôi chỉ có thể mù quáng ngồi rồi mù quáng mà nhìn chị ấy, nhưng cũng có khả năng không phải đang nhìn chị ấy, mà là nhìn xuyên qua chị ấy để thấy những thứ khác, còn thứ đó là gì thì tôi không biết.

Các bạn thấy rồi đấy, tôi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung nữa rồi.

Sau khi kết thúc chị ấy lấy tay ôm mặt tôi, chậm rãi nhìn toàn cảnh một chút, rồi gật đầu ném khăn giấy vào thùng rác: "Được rồi."

Tôi ồ lên một tiếng.

Trước khi đi ra ngoài ăn sủi cảo tôi đã lén ngắm gương, quả nhiên phương pháp này rất hiệu quả, làm gì có ai biết tôi vừa trải qua một phen ruột gan đứt từng khúc đây?

Hoá ra đau thương cũng chỉ có chính mình biết, chính mình nhớ rõ.

Sủi cảo mẹ tôi nấu vẫn như trước kia, không được tốt lắm, chỉ có thể đạt tới hiệu quả đỡ đói, nhưng so với những đồ ăn khuya khác thì thứ này đã được xem như là tốt nhất rồi.

Bà ấy nấu mì tương đen có thể mặn đến nỗi bạn không chịu được phải nửa đêm tỉnh dậy đi uống nước, nước mì của bà ấy cũng có thể giúp bạn ăn thay cả nước tương, nhưng mà món chính thì bà ấy làm khá tốt, cho nên nếu không có nhu cầu tôi không ăn khuya cùng bà ấy, bởi vì bà ấy chỉ muốn vội vàng xem phim truyền hình vào lúc 10 giờ, làm ra sao cũng không để ý đến thành phẩm.

Vừa rồi tôi khóc là vì đói bụng đấy.

Ăn được một nửa, tôi hỏi La Y: "Nếu không thể ăn thì không cần ăn đâu."

La Y chấm chút nước: "Rất ngon."

Lúc chị ấy trả lời, mẹ của tôi đang ngồi bên cạnh xem TV lập tức quay đầu trừng mắt nhìn tôi, "Con không muốn ăn à."

Tôi cười hi hi: "Ăn ngon ăn ngon."

Nhưng mà, La Y thành thật đã đi nơi nào rồi!?