Chương 24. Bổ sung thể lực
Đàm Khả Ngải ra khỏi phòng tắm, xung quanh còn phủ một lớp sương mù.
Lúc này Ngụy Lam không ở trong ký túc xá, nàng không nghĩ nhiều, bèn ngồi lên sofa chờ đối phương. Nàng đưa mắt đánh giá quanh phòng Ngụy Lam, lần trước đến quá vội và cũng quá căng thẳng nên không có thời gian quan sát, lần này lại khá thoải mái.
Phòng của Ngụy Lam rất giống chủ nhân, gọn gàng và có trật tự. Đàm Khả Ngải tự nhận là chuồng heo của mình không thể sánh bằng. Đàm Khả Ngải ngẩng đầu nhìn giá sách của nữ thần, bên trên đủ loại sách về y khoa được xếp ngay ngắn, trên bàn còn đặt hai cuốn sách ngoại văn. Đàm Khả Ngải dựa vào vốn từ tiếng Anh kém cỏi của mình xem hiểu các dòng【Chấn thương dây thần kinh cánh tay】 và 【 Phục hồi chức năng cánh tay 】.
Những suy nghĩ linh tinh và lo lắng vốn đã bị Đàm Khả Ngải gạt sang một bên lại bị khơi dậy lần nữa, tảng đá lớn trong lòng lại bị Sisyphus đẩy lên đỉnh núi. Đúng lúc này, cửa ký túc xá bị mở từ bên ngoài, vóc dáng Ngụy Lam xuất hiện ở trước mặt nàng.
*Trong thần thoại Hy Lạp, Sisyphus là vị vua cả gan chọc giận thần Zeus quyền lực. Ông đã bị các vị thần trừng phạt vì sự xảo quyệt và gian dối của bản thân bằng cách buộc phải nâng một tảng đá khổng lồ lên đồi. Tảng đá này sẽ tự lăn xuống mỗi khi nó gần đến đỉnh và bắt Sisyphus phải lặp lại việc lăn đá cho đến muôn đời.
Đàm Khả Ngải giật thót trong lòng, vô thức nở một nụ cười với Ngụy Lam. Bởi vì cảm xúc còn chưa điều tiết xong nên nụ cười này có lẽ còn xấu hơn cả khóc, Đàm Khả Ngải có chút buồn bã vì sự vô dụng của mình.
"Đến ăn đi." Ngụy Lam đặt túi hoành thánh trong tay lên bàn ăn.
Lòng Đàm Khả Ngải nóng lên, sao nữ thần lại biết nàng chưa ăn cơm? Nàng bỏ qua sầu lo trong lòng, tung tăng chạy tới bên bàn ăn rồi ngồi xuống. "Sao chị lại biết em chưa ăn tối?"
"Tôi không biết, bổ sung thể lực." Ngụy Lam đi vứt hộp giấy, đổ hoành thành vỏ mỏng nhiều tôm thịt vào bát canh tôm khô tảo tía. Ngụy Lam nói xong còn đưa cho nàng một hộp kẹo ngậm nhuận họng vị dưa hấu.
【 Ớ ớ...... Ngụy Lam 】
【 Mau cắm vào đi...... Không cần dạo đầu......】
【 Đừng mà ứ ứ...... Bên trong sắp bị đâm tét luôn rồi ứ ứ ứmm......】
"Cảm ơn......" Đàm Khả Ngải lập tức đỏ từ đầu xuống ngón chân, ngập tràn âm thanh rên rỉ vắt ra nước của mình khi ở trên giường. Chỗ đó dưới thân nàng hình như lại chảy nước nữa rồi...... Đàm Khả Ngải giả vờ ho khan, cổ họng nàng đúng là đau thật, nên dứt khoát vờ như không có việc gì, kẹp cái đuôi hồ ly nhỏ ăn hoành thánh.
Hai người im lặng ăn, trong miệng Đàm Khả Ngải nhai đồ ăn nhưng tâm trí lại trôi dạt đến Ngụy Lam ngồi trước mặt. Ngụy Lam ăn rất yên lặng ưu nhã, dù nhìn hoài vẫn không thấy chán. Đàm Khả Ngải phát hiện Ngụy Lam dùng tay trái cầm thìa, tầm mắt nàng không ngừng nhìn lên cổ tay phải của đối phương.
Ngụy Lam lau miệng, nhìn Đàm Khả Ngải. "Sao thế?"
"Hả? Không sao......" Đàm Khả Ngải vội vàng dời mắt, nhanh chóng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Sau khi ăn xong Ngụy Lam đưa Đàm Khả Ngải ra cửa, hai người đi ở dạo trên đường cây râm mát của đại học. Khi Đàm Khả Ngải lén lút ngắm nhìn Ngụy Lam thì luôn có cảm giác cô không thuộc về trần thế, muốn vũ hóa thành tiên.
Đàm Khả Ngải nắm chặt tay đút vào ống tay áo, dùng hết dũng khí để nói ra lời đã kìm nén bấy lâu nay: "Sau này em có thể tìm chị nữa không?"
Ngụy Lam không nhìn Đàm Khả Ngải và cũng không nói gì.
Đàm Khả Ngải như một quả bóng xì hơi, trên đầu có một đám mây đen. Nàng đã tự kết án tử hình vô tội, tự mình đa tình ở trong lòng.
Lúc này, Ngụy Lam đột nhiên mở miệng.
"Lần sau nhớ gọi điện thoại trước."
-----