Nữ Thần Quốc Dân

Chương 7: Trực tiếp kết hôn




Cô không nhịn được hít ngụm khí lạnh.

“Kết hôn? Chúng ta? Chuyện này, chuyện này không thể nào! Tối qua tôi uống say, văn kiện này căn bản không tính!” Ánh mắt Lục Trình Niên lạnh lùng nhìn cô, cười lạnh.

“Lúc muốn lên giường với người ta thì nói  ký liền ký, bây giờ mặc quần rồi thì không muốn thừa nhận?”

Cảnh Ngọc Ninh: “…” “Ha hải” Anh lại cười lạnh một tiếng, mang theo vài phần chế giếu.

Cảnh Ngọc Ninh nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, nửa ngày mới rặn ra một câu: Đó cũng là chuyện anh tình tôi nguyện, sao có thể toàn bộ đều trách tôi?” Cô là một cô gái, nếu anh không đồng ý, cô còn có thể ép buộc sao? Lại không ngờ tới, một giây sau, người nào đó trực tiếp mở cúc áo sơ mi của mình.

‘Biết em sẽ không thừa nhận, cũng may lưu lại chứng cứ.’ Cảnh Ngọc Ninh nhìn sang theo động tác của anh, dưới hai cúc áo, lộ ra xương quai xanh tinh tế, phía dưới mơ hồ lộ ra đầy dấu hôn và vết cào.

Có thể thấy tối qua có chút kịch liệt! Cô kích động muốn che mặt chạy trốn! Thoải mái nhất thời, cả đời bốc cứt Dưới sự nhắc nhở tha thiết của người đàn ông, cô xem như nhớ ra tối qua mình nhiệt tình biết bao, mặt lập tức đỏ lên như quả cả chua chín mọng.

Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

“Xin lỗi! Tôi thật sự không phải cố ý, nếu không thế này đi! Anh xem anh cần bồi thường bao nhiêu, tôi đều sẽ đồng ý, nhưng mà cuộc hôn nhân này… có thể hủy bỏ không?”

Ánh mắt Lục Trình Niên lạnh lùng liếc cô một cái, đáy mắt mơ hồ lộ ra ý lạnh.

“Bồi thường? Được thôi! Tô Thâm” “Dạ.”

Tô Thâm đi lên, trên tay cầm ipad, ngón tay lướt một chút, sau đó đưa ipad tới trước mặt Cảnh Ngọc Ninh.

“Cô Cảnh, đây là bảng danh sách người giàu độc thân Forbes vừa ra tháng trước, tin tức mới nhất là có người bằng lòng trả ba mươi tỷ để có một đêm xuân với giám đốc, cô có thể tham khảo một chút” Cảnh Ngọc Ninh sợ đến há hốc mồm.

Ánh mắt liếc nhìn ipad, hình người đàn ông trên đó cao quý lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như bay ra khỏi màn hình muốn đâm thủng cô.

Cô không nhịn được nuốt ngụm nước bọt.

“Ý anh là, nếu tôi muốn bồi thường, thì phải trả ba mươi tỷ?” “Đúng vậy.” Cảnh Ngọc Ninh đột nhiên có cảm giác bị lừa bịp.

Cô nghỉ ngờ nhìn anh, càng nhìn càng cảm thấy người trước mặt này có chút quen mắt, con ngươi đột nhiên co rụt lại.

Lại cúi đầu nhìn tên trên ipad và giấy chứng nhận kết hôn.

Lục… Trình… Niên… Lục Trình Niên???!!I Tiêu rồi! Tiêu rồi! Cảnh Ngọc Ninh chỉ cảm thấy đỉnh đầu có đàn quạ bay qua, chỉ là chưa từ ghế nhảy dựng lên.

Gô nói cái tên này sao lại quen tai như vậy, thì ra là anh? Người thừa kế tài phiệt Lục thị, giám đốc tập đoàn Lục thị, khách quý thường xuyên trên danh sách người giàu nhất của Forbes, nghe nói nhà anh phú khả địch quốc, bối cảnh càng thêm thần bí khó đoán.

Mấy năm trước An Ninh Quốc Tế do anh sáng lập nổi lên nhanh như gió, ngắn ngủi hai năm đã chiếm một nửa giang sơn của ngành giải trí trong nước, đơn giản có thể nói là kỳ tích.

Cô nhất thời im lặng.

Ban đầu còn cảm thấy ba mươi tỷ quá đắt, bây giờ biết thân phận của anh, đành phải nói, có vài người thật sự xứng với giá này.

Cô cẩn thận mở miệng: “Chuyện đó… chúng ta có thể thương lượng một chút không, thay đối phương thức bồi thường?” Người đàn ông đối diện hơi nhướn mày, ánh mắt có chút lãnh đạm.

“Ba mươi tỷ… tôi quả thực không trả nổi.” “Vậy thì không có gì để thương lượng rồi.” Anh rõ ràng đã có chút không vui, một ánh mắt, Tô Thâm bèn lập tức đi vê phía trước thu lại văn kiện trên bàn, cung kính lui ra.

Cảnh Ngọc Ninh mở miệng, còn muốn nói gì, chạm tới ánh mắt sắc bén của đối phương, sợ đến lập tức ngậm miệng.

Lục Trình Niên lạnh giọng nói: “Tôi cho em ba ngày, cắt đứt sạch sẽ với tất cả trước đây, ba ngày sau tôi sẽ cho người đến đón em, sau này đây chính là nhà của em.” Cảnh Ngọc Ninh khóc không ra nước mắt.

Biết phản kháng vô dụng, chỉ có thể sửa miệng: “Có thể nhiều hơn vài ngày không?” Lục Trình Niên lạnh lùng nhìn cô, cười chế giễu.

“Ha hải” Cảnh Ngọc Ninh: “…” Ra khỏi Lục viên, Tô Thâm đang đợi cô ở cửa.

Trong sân đậu chiếc Maserati màu bạc, Tô Thâm mở cửa xe, cung kính nói: Cô Cảnh, tôi đưa cô về.” Cảnh Ngọc Ninh cười khan với anh ta: “Không cần đâu, tôi tự mình gọi xe về là được rồi.” “Đây là ý của giám đốc.”

Nụ cười trên mặt cô cứng đờ, đôi mắt đẹp rũ xuống, cuối cùng, vẫn lên xe.

Nơi Cảnh Ngọc Ninh ở là một nhà di động ở trung tâm thành phố, nhà không lớn, một phòng một sảnh, mặc dù không gian hơi nhỏ, nhưng nằm trên con đường tốt, giao thông thuận tiện, hơn nữa ở một mình cũng đủ.

Quay về cái ổ nhỏ của mình, cô ngã lên sofa, đầu óc trống rỗng.

Tối qua tới hôm nay, chuyện kích thích dồn dập, cô ứng phó theo bản năng, không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, cho tới lúc này hoàn toàn thả lỏng, mới cảm thấy mệt Cầm máy tính trên bàn thấp bên cạnh.

mở ra, nhập ba chữ Lục Trình Niên trên google.

Nhảy ra một đống tin tức, làm tim cô ngày càng lạnh run.

Mặc dù sớm biết thân phận của người đàn ông này không tâm thường, nhưng nhìn thấy những tư liệu trên mạng của anh lần nữa, vẫn cảm thấy có chút đau đầu.

Tin tức xác thực, là người không thể chọc vào! Trước đừng nói đến thân phận tôn quý của anh, chỉ dựa vào quyền thế và sự giàu có đại biểu cho cá nhân anh, đều đủ làm người †a sinh ra sợ hãi.

Người đàn ông thế này, muốn lấy cô? Nghĩ một chút cũng cảm thấy hoang đường.

Bất quá nghĩ lại, cô cũng không sợ nữa, cô bây giờ không có gì, cho dù có tính toán gì, cô chân trân còn sợ mang giày sao? Hơn nữa không phải có thời gian ba ngày sao? Ba ngày sau, nói không chừng người ta hối hận cũng nên! Binh đến tướng chặn, đi bước này tính bước nãy đi.

Nghĩ thông điểm này, Cảnh Ngọc Ninh bèn không tiếp tục băn khoăn nữa.

Hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm, cho nên cô thay quần áo, trực tiếp ra ngoài tới cửa hàng.

Cửa hàng nắm ở trung tâm thành phố, đi bộ năm phút là tới, không cần lái xe.

Đó là cửa hàng nhỏ hai năm trước cô thuê, bên trong treo đầy các sản phẩm người lớn.

Vì cô phải đi làm, không có thời gian trông tiệm, cho nên lúc cửa hàng khai trương đã thuê một nhân viên, bản thân chỉ là có thời gian rảnh thì tới nhìn ngó một chút.

Nhưng nhân nhiên hai ngày trước có việc xin nghỉ, cho nên cô chỉ có thể tự mình đến trông nom.

Dù nói Mộ Ngạn Bân luôn xem thường nghề này, nhưng cô cảm thấy, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, cô không trộm không cướp không phạm pháp, dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền, sao lại thấp kém hơn người khác? Hơn nữa, mặc dù ngành này có lúc có chút không tiện, nhưng không thể nghi ngờ lợi nhuận rất cao.

Mấy năm nay, cô dựa vào bán đồ này, mua nhà của mình, còn dư không ít tiền tiết kiệm.

Cô bây giờ không còn gì, đương nhiên tiền trở thành thứ quan trọng nhất.

Hơn nữa cô đã chia tay với Mộ Ngạn Bân, vậy chỉ sợ cô cũng không thể làm việc ở Mộ thị nữa, phải nghĩ ra con đường khác mới được.

Nghĩ tới đây, Cảnh Ngọc Ninh do dự một chút, lấy điện thoại ra gọi một cuộc.