Nữ Thần Quốc Dân
Thế nhưng nào có kịp, chân vừa giơ ra, anh ta đã túm lấy cô ta, dễ dàng ném cô ta lên chiếc giường phía sau lưng.
Cô ta chỉ có thể đau khổ kêu lên: “Đừng…”
Tiếp đó, các âm thanh tiếp theo bị nụ hôn nóng bỏng của anh ta chặn lại ở họng, trời đêm lành lạnh, nhưng không thể dập tắt lửa nóng rạo rực trong người anh ta.
Quan Ân Tuyền liều mạng vùng vẫy, nhưng vô dụng, cuối cùng, khóe mắt lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt, thấm vào trong gối…
Hôm sau, khi Quan Ân Tuyền tỉnh lại, người đàn ông bên cạnh vẫn đang say giấc.
Cửa sổ mở hé ra, ánh sáng dịu dàng lọt qua khe cửa sổ, khiến cả căn phòng nhuộm đầy ánh sáng nhàn nhạt.
Cô ta nhắm mắt lại, sự đau đớn trong cơ thể vẫn còn, ký ức về tối qua ùa về trong đầu, khiến ngón tay cô ta hơi run lên.
Cho dù từng nghĩ xảy ra loại chuyện này với anh ta sẽ có cảm giác như nào, tối đó, cô ta thật sự hiểu nhầm, tưởng rằng hai người đã xảy ra quan hệ, thế nhưng sau chuyện tối qua cô ta mới hiểu, trước kia căn bản không có gì, không có gì cả.
Nhưng khi thật sự xảy ra chuyện này, thật ra cô ta căn bản chấp nhận được sự bạo ngược và đau khổ này.
Một lúc lâu, cô ta lại mở mắt ra, ngừng một lát, rồi quay đầu qua nhìn.
Có lẽ là vì tối qua quá điên cuồng, đến giờ anh ta vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cô ta nhìn khuôn mặt anh ta, mặc dù biết rõ là anh ta, nhưng lúc này, nhìn khuôn mặt say ngủ bên gối, cô ta nhịn không được mà cực kỳ sợ hãi.
Không nói rõ được trong lòng có cảm giác gì, dáng vẻ lúc này của anh ta, yên lặng, xinh đẹp, giống như thiên sứ vậy.
Thế nhưng ai cũng không ngờ được, tối qua anh ta tàn nhẫn như nào, bạo ngược như nào.
Quan Ân Tuyền hít sâu một hơi, không muốn nhớ lại những ký ức không vui kia nữa, vừa ngồi dậy, ngay lúc này, điện thoại của cô ta reo lên.
Cô ta giật mình, vội vàng cầm lên bịt chặt, rồi nhìn anh ta, thấy anh ta chỉ hơi nhíu mày, lật người, ôm cô ta vào lòng, không có động tác nào khác.
Quan Ân Tuyền nín thở, chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, không dám thở mạnh.
Một lúc sau, cảm thấy người đàn ông bên cạnh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta rút điện thoại ra, nhìn qua, là mẹ cô ta gọi tới.
Sắc mặt không khỏi tái đi, nhớ tới chuyện mẹ dặn lúc ra ngoài tối qua, hơi chột dạ.
Cô ta nhẹ nhàng nhấc cánh tay anh ta đặt trên eo mình ra, sao đó rời giường, nắm điện thoại, thay quần áo, mở cửa rời đi.
Khi đến nhà, mẹ cô ta đang nấu đồ ăn sáng trong bếp, nghe thấy tiếng cô ta về, vội vàng ra khỏi bếp, hỏi: “Tuyền, sao giờ con mới về, tối qua đi đâu thế? Điện thoại cũng không gọi được.”
Vốn Quan Ân Tuyền chột dạ, bị bà ta hỏi như thế, lập tức không biết nói gì mới tốt.
Chỉ có thể úp úp mở mở nói: “Viện nghiên cứu có việc đột xuất, con đi giúp, mẹ, con hơi mệt, lên tầng nghỉ trước đây.”
Nói xong, liền vội vàng chạy lên tầng.
Sau khi về phòng, cô ta khóa cửa lại, sau đó cầm quần áo đi vào nhà tắm.
Nước nóng chảy xuống từ đỉnh đầu, cô ta nhắm mắt lại, đứng dưới vòi hoa sen, chỉ cảm thấy đau đớn nóng rát trên người từ từ dịu đi một chút, nước nóng chảy qua da, chiếc gương đối diện phản chiếu dáng người xinh đẹp, và cả những dấu vết chằng chịt trên làn da trắng nõn.
Tối qua, anh ta thô bạo như hổ dữ, không thương tiếc chút nào.
Cô ta lờ mờ cảm thấy tối qua anh ta không bình thường, nhưng trước giờ bản thân chưa từng trải qua chuyện đó, không có kinh nghiệm, thế nên cũng không dám xác nhận.
Sáng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy lòng hoảng loạn, chỉ có thể vội vàng rời đi, bằng không, cô ta không biết nên đối mặt với anh ta khi tỉnh dậy như thế nào.
Cô ta hít sâu một hơi, đè xuống sự hoảng sợ trong lòng, sau đó tắt vòi hoa sen, lau khô nước trên người, rồi đi ra ngoài.
Người hơi mệt mỏi, cô ta nằm trên giường, vốn dĩ chỉ định chợp mắt một lát, nhưng không ngờ vừa chạm lưng xuống giường đã chìm vào giấc ngủ.
Lần này ngủ rất sâu, nhưng không được bao lâu, vì cô ta nằm mơ, trong giấc mơ lặp đi lặp lại những ký ức hỗn loạn tối qua.
Đôi mắt đỏ lù của anh ta giống như ngọn lửa điên cuồng, đốt cháy cả người cô ta, gần như hóa thành tro bụi.
Cuối cùng, cô ta hổn hển một tiếng, giật mình tỉnh dậy, sau khi tỉnh, nhìn đòng hồ, 10 giờ sáng, cũng vẫn tính là còn sớm.
Nhưng cô ta không muốn ngủ nữa, sợ vừa ngủ liền sẽ mơ như vậy nữa.
Thế nên rời giường thay quần áo, đi ra ngoài.
Vừa xuống tầng, liền thấy người của nhà họ Cố ngồi trong phòng khách.
Là một chi của nhà họ Quan, mặc dù không được bên phía nhà tổ coi trọng, nhưng những kiến thức nên có thì vẫn có.
Người của nhà họ Cố, cô ta không quen, nhưng lần trước đã từng gặp ở tiệc mừng thọ của ông nội.
Lúc này, trong phòng khách có hai mẹ con của một nhánh bên nhà họ Cố, nữ là Lý Thảo, nam là Cố Tử Hiên.
Nhắc tới Cố Tử Hiên, cô ta cũng coi như quen biết, khi học đại học, hai người tính là bạn cùng trường, nhưng vì chuyên ngành học khác nhau, thế nên thường ngày không qua lại nhiều.
Chỉ là, trong trường loáng thoáng có lời đồn, nói là Cố Tử Hiên thích cô ta, thế nên lúc đó cô ta mới quan tâm hơn một chút.
Thế nhưng, cô ta không hiểu vì sao người nhà họ Cố lại tới.
Cô ta vừa đi ra, Hạ Lan Hương liền nhìn thấy, cười, vẫy tay với cô ta: “Tuyền, nào, mau qua đây, chào bác Cố.”
Quan Ân Tuyền mím môi, không tiện khiến mẹ mất mặt, chỉ có thể đi tới, mặt không biểu cảm nói một câu: “Chào bác Cố.”
Bà Cố nhìn cô ta, gật đầu, trên mặt đầy ý cười: “Đứa nhỏ này, trông thật là xinh đẹp, cũng không biết Tử Hiên nhà tôi tích phúc mấy đời mới có thể cưới được cô bé đẹp như này.”
Nói rồi, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, vẫy tay với cô ta: “Nào, mau qua đây cho bác xem nào.”
Mí mắt Quan Ân Tuyền giật giật, không hiểu, nhìn mẹ mình.
Chỉ thấy mắt mẹ cô ta lóe lên, nhưng không nhìn cô ta.
Cô ta nhíu mày, không đi tới, mà trầm giọng nói: “Bác gái, lời vừa rồi của bác là có ý gì? Cháu nghe không hiểu.”
Bà Cố vẫn giữ nguyên nụ cười, dịu dàng nói: “Tuyền, nghe nói cháu và Tử Hiên là bạn đại học, quan hệ còn khá tốt có đúng không? Bác nghĩ, hai nhà chúng ta cũng coi như bạn lâu đời, mà tuổi của cháu và Tử Hiên cũng tương đương, lại là bạn học, nhất định sẽ hợp, thế nên muốn nhân cơ hội này nói chuyện với mẹ cháu, xem có cơ hội nào để hai đứa kết thành vợ chồng không.”