Nữ Thần Quốc Dân

Chương 236: Sống như nào




Cảnh Ngọc Ninh càng thêm ra sức ôm chặt lấy anh, dựa đầu mình lên vai anh.

Dường như cảm nhận được sự quyến luyến của cô gái trong lòng, anh càng ôm lấy eo cô chặt hơn một chút, trầm giọng nói: “Đừng sợ, tôi ở đây.”

“Ừ.”

Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, giọng nói mang theo chút giọng mũi: “Em không sao.”

Sao lại không sao chứ?

Máu ở lòng bàn tay vẫn cứ chảy mãi, chưa ngừng lại, tay của cô không giống Lục Trình Niên, vì nhiều năm sờ qua các loại máy móc tập luyện, nên đầy vết chai.

Trước giờ cô chưa từng vận động kịch liệt như này, một đôi tay cực kỳ non mềm, từ nắm dây thừng rướn người nên mỏm dá, rồi lại trèo một đoạn dài như thế, lúc này đã sớm mài tới mức máu thịt lẫn lộn.

Nếu không phải đã đau tới tê dại, sợ là không kiên trì được tới đây.

Đương nhiên Lục Trình Niên hiểu, thế nên lại càng đau lòng.

Đau lòng tới mức trách cô tự theo ý mình, tự tin mù quáng.

Rất nhanh, hai người đã tới mặt đất.

Cảnh Ngọc Ninh đã sớm không kiên trì được nữa, rơi vào hôn mê, Lục Trình Niên cởi nút dây thừng ở eo cô ra, trầm giọng nói: “Xe cứu thương đâu?”

“Đã tới rồi, đang dừng ở bên đường, bác sĩ Lâm cũng ở trên xe.”

Lời vừa dứt, anh liền ôm cô, sải bước chạy về phía đường bên ngoài.



Cảnh Ngọc Ninh cũng không biết bản thân đã hôn mê bao lâu.

Chỉ nhớ là khi hôn mê, có một người đàn ông mang nặng khẩu âm nước A giúp cô xử lý vết thương, ngoài ra còn dùng tiếng nước T sứt sẹo nói vài câu.

Cơ thể cô luôn dựa trong một vòng ôm ấm áp.

Mùi hương và hơi thở quen thuộc khiến cả cơ thể và tinh thần của cô đều thả lỏng, lúc này đau đớn trên người dường như càng thêm rõ ràng hơn, dường như đau tới tận xương tủy.

“Đau…”

Cô khẽ rên một tiếng.

Lục Trình Niên ôm cô vào lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn bác sĩ Lâm ở đối diện.

“Cô ấy đang kêu đau, anh không nghe thấy sao?”

Bác sĩ Lâm bất đắc dĩ khua tay: “Bây giờ tôi không thể dùng thuốc giảm đau cho cô ấy, cô ấy bị tiêm một ít xyanua, bây giờ dùng thuốc giảm đau cho cô ấy sẽ khiến cơ thể cô ấy để lại di chứng, đương nhiên, nếu cậu không để ý, tôi có thể dùng.”

“Không cần!”

Anh lạnh giọng trả lời, sau đó ôm cô càng chặt hơn.

“Ninh, em nhịn một chút, ngoan, rất nhanh sẽ không đau nữa.”

Cô gái trong lòng môi trắng bệch, thế nhưng, dường như cảm nhận thấy giọng nói của anh, đôi môi ngập ngừng một chút, cuối cùng cũng không kêu nữa.

Lục Trình Niên duỗi tay, lau đi mồ hôi lạnh trên trán cô, nhìn dáng vẻ yếu ớt mà nhợt nhạt của cô, chỉ cảm thấy lòng quặn thắt đau đớn.

Hận không thể nhận lấy sự đau đớn này thay cô.

Ngay lúc này, điện thoại reo lên.

Vừa nghe máy, liền nghe thấy giọng nói của Tống Linh: “Cậu chủ, tôi đã tra ra rồi, là do Cảnh Diệp Nhã gây ra! Bây giờ cô ta đã biết tin mợ chủ đã trốn thoát, đang tìm kiếm khắp nơi.”

Lục Trình Niên cười lạnh: “Tìm kiếm? Ai cho cô ta lá gan đó? Dám bắt người của tôi?”

Ở đầu dây bên kia, trái tim Tống Linh run rẩy: “Tôi biết nên làm thế nào rồi.”

Ngắt máy, bác sĩ Lâm ngồi đối diện đã nghe thấy toàn bộ, hơi ngạc nhiên.

“Lục, cậu bình tĩnh chút, mặc dù đối phương bất kính với vợ của cậu, nhưng may là vẫn cứu được, cậu xử cô ta cũng được rồi, đừng liên lụy tới người vô tội.”

Lục Trình Niên lạnh lùng nhìn anh ta: “Vô tội? Anh biết cái người bắt cóc cô ấy có quan hệ gì với cô ấy không?”

Bác sĩ Lâm không hề hiểu về Cảnh Ngọc Ninh, vô thức hỏi: “Có quan hệ gì?”

“Chị em.”

Đôi mắt màu lam sẫm của bác sĩ Lâm lập tức trợn to, há to miệng ngạc nhiên.

“Bây giờ anh còn tin người nhà của cô ấy vô tội nữa không?”

Bác sĩ Lâm im lặng.

Nếu hai người thật sự là chị em ruột, mà quan hệ lại tới bước đường này, người bề trên lại không biết sao?

Hiển nhiên đây là chuyện không thể nào.

Anh ta thở dài, không nói gì nữa.

Không biết cô gái trong lòng đã hôn mê từ lúc nào, Lục Trình Niên cụp mắt nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng và đau lòng.

Bác sĩ Lâm nhìn thấy, càng thêm ngạc nhiên.

“Lục, cô ấy chính là cô gái cậu gặp ở Gia Châu 5 năm trước sao?”

Lục Trình Niên gật đầu.

“Tôi thấy cô ấy nhỏ lắm, đủ tuổi chưa? Không phải hai người chơi trò tình yêu chú–cháu đấy chứ?”

Lời vừa nói ra, mặt anh lập tức đen lại.

Nhíu mày không vui: “Cái gì mà tình yêu chú-cháu? Nhìn tôi già thế sao?”

“không già sao? Cậu đã gần 30 rồi, nhìn có vẻ cô ấy hình như còn chưa được 20 tuổi.”

Lục Trình Niên: “…”

Lười nói chuyện với người trước mặt này.

Không lâu sau đã tới bệnh viện.

Mặc dù ở trên xe, bác sĩ Lâm đã băng bó xong vết thương cho cô, cũng đã kiểm tra cơ bản, nhưng suy cho cùng anh vẫn không yên tâm.

Chỉ sợ trên người cô còn vết thương kín nào đó, thế nên đến bệnh viện để bác sĩ nữ xem xem, rồi kiểm tra cẩn thận lại một lượt cho cô, phát hiện không sao thì mới hoàn toàn yên tâm.



4 giờ chiều Cảnh Ngọc Ninh mới tỉnh lại.

Khi tỉnh lại, ánh mắt trời bên ngoài vừa đẹp, chiếu từ ngoài cửa sổ vào, vì trong phòng bật điều hòa nên không hề oi nóng, ngược lại cực kỳ mát mẻ.

Cô chớp mắt, mấy giây sau mới quen được với ánh sáng trước mặt, sau đó chống người hơi ngồi dậy.

Nhưng không ngờ rằng, tay vừa chống xuống giường liền đau ghê gớm.

Lúc này cô mới nhớ ra tay của mình bị thương, giơ hai tay lên nhìn, liền thấy hai bàn tay bị bó kín mít, trông như hai tay gấu.

Mặt hơi đen lại.

Cửa bỗng bị người ở bên ngoài đẩy ra.

Người đàn ông dáng người thẳng tắp xuất hiện ở cửa, thấy cô ngồi dậy, nét mặt liền sa sầm.

“Ai cho phép em cử động lung tung?”

Giọng điệu của anh cực kỳ không tốt, lạnh mặt đi tới.

Cảnh Ngọc Ninh sững sờ, hơi chột dạ.

“Em, không phải em cố ý cử động lung tung đâu, em chỉ muốn ngồi dậy, nằm lâu quá người hơi cứng.”

Cô vội vàng giải thích, anh nghe thế, ánh mắt hơi dịu đi một chút.

Nhưng sắc mặt vẫn không quá dễ nhìn.

Thấy hai tay gấu của cô, lạnh giọng nói: “Muốn ngồi dậy mà không biết nhấn nút gọi người sao? Sao cứ thích cậy mạnh thế chứ?”

Cảnh Ngọc Ninh không nói gì.

Đôi mắt đen láy nhìn anh, hơi tủi thân.

Lục Trình Niên gọi bác sĩ tới kiểm tra cho cô.

Kiểm tra xong rất nhanh, sức khỏe cô đã không còn gì đáng ngại, chỗ thuốc bị tiêm vào cơ thể đã loại bỏ hết, chỉ là vết thương ở tay cần điều dưỡng một khoảng thời gian.

Dường như anh đã hơi yên tâm, sau khi bác sĩ rời đi, ngồi xuống trước giường bệnh.

Kéo lấy cánh tay bị băng bó thành như tay gấu của cô, hỏi: “Bây giờ còn đau không?”

Trong lòng Cảnh Ngọc Ninh hơi nghèn nghẹn, khó chịu lắc đầu.

Lục Trình Nhiên ngước mắt, chú ý thấy cảm xúc của cô, đáy mắt lóe lên ý cười gian xảo.

Thế nhưng trên mặt vẫn làm vẻ nhăn nhó, trầm giọng nói: “Em còn tủi thân nữa?”

Cảnh Ngọc Ninh không nói gì.

Nhưng biểu cảm trên mặt lại thể hiện rõ ràng sự tủi thân của mình.

“Em tủi thân, có từng nghĩ tới tôi không? Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ tiện tay là có thể xử lý xong, nhưng em lại cứ liều mạng với cô ta, em có từng nghĩ, nhỡ nào bản thân có gì ngoài ý muốn, tôi phải sống như nào chưa?”