Nữ Thần Quốc Dân

Chương 115: Sàn diễn thương hiệu




Cô cau mày, sắc mặt trầm xuống.

“Không cần đâu, chỉ là tiện tay thôi mà, chỗ tiền này mọi người cứ cầm về đi.”

Sở dĩ cô cứu An An là vì cảm thấy mình với đứa nhỏ này rất có duyên với nhau, lần đầu gặp đã rất thích nó rồi, chứ không phải vì tiền.

Ông lão thấy vậy, hai mắt hơi hơi sáng lên, nhẹ đến khó lòng phát hiện.

Cũng không miễn cưỡng thêm nữa, híp mắt cười nói: “Đã vậy thì, cảm ơn cô nhiều nhé!”

Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, dợm bước rời đi.

An An lại đột nhiên kéo tay áo cô lại.

Vừa cúi đầu, liền thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn tròn xoe trắng hồng, đang ngẩng lên nhìn cô, vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu.

Tâm tình vốn có chút khó chịu của Cảnh Ngọc Ninh lập tức chuyển tốt, trong lòng mềm mại đến không chịu được, cúi người dịu giọng nói: “Cháu còn có chuyện gì à?”

“Mẹ ơi, sau này chúng ta còn có thể gặp nhau không ạ?”

Cảnh Ngọc Ninh cười cười.

Có vẻ không chỉ mình cô không nỡ xa đứa nhỏ này, mà đứa nhỏ này cũng không muốn rời xa cô nha!

Chỉ có điều, nghĩ đến thì vẫn là không gặp lại thì hơn.

Nhưng cô vẫn không thể nhẫn tâm nói ra được câu này, thế nên chỉ vươn tay ra xoa xoa đầu cô bé, nói: “Nếu như có duyên, thì sẽ còn gặp lại.”

“Vậy mẹ để lại số điện thoại cho con được không? Sau này có thời gian, con có thể gọi điện cho mẹ không?”

Cảnh Ngọc Ninh ngây người.

Ông lão thấy vậy, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, đứa nhỏ này rất thích cô! Để số điện thoại lại đi, ngộ nhỡ con bé có nhớ cô thì còn có thể liên lạc được với cô.”

Cảnh Ngọc Ninh nghĩ, cảm thấy như vậy cũng được.

Vì thế liền nói số điện thoại của mình cho cô bé nghe.

Nhìn cô bé dùng di động của bà nghiêm túc ghi chú tên cô trong danh bạ là ‘mẹ’, khóe mắt nhịn không được giật giật.

Có vẻ cô bé này triệt để nhập vai rồi!

Không biết đến lúc mẹ ruột của cô bé trông thấy cái tên này trong danh bạ sẽ cảm thấy thế nào nữa.

Chẳng qua Cảnh Ngọc Ninh cũng không sửa lại, dù sao thì tối qua cô đã nói không biết bao nhiêu lần rằng mình không phải mẹ của cô bé rồi, nhưng cô bé vẫn không thay đổi cách gọi, đương nhiên lần này cũng chẳng trông đợi gì được.

Sau khi để lại số điện thoại, tiễn hai bà cháu đi rồi, Cảnh Ngọc Ninh mới lái xe đến công ty.

Mà ở bên kia, hai bà cháu vừa bước lên xe, nhìn theo chiếc xe từ từ rời xa, trên mặt đều hiện lên vẻ hưng phấn.

“Bà ơi, cháu thật sự tìm được mẹ rồi, đó đúng là mẹ của cháu đấy!”

Bà lão híp mắt cười, nói: “Chúc mừng cháu, An An, tối qua ở chung với mẹ cháu có ổn không vậy?”

An An dùng sức gật đầu: “Uhm, lòng mẹ rất là êm luôn, còn thơm nữa, mẹ còn kể chuyện cho cháu nghe nữa đó, giọng của mẹ hay ơi là hay, An An không muốn tạm biệt mẹ chút nào.”

Bà lão gật đầu: “Vừa rồi bà cũng thử thăm dò rồi, người đó không tồi chút nào! Cháu yên tâm, đợi ba cháu quay lại, mẹ con cháu sẽ không cần phải tách ra nữa đâu.”

Nghe đến đây, cô bé lại nhăn mặt cau mày.

“Nhưng mà ba còn chưa biết chúng ta lén chạy ra đâu, nếu để ba biết được, liệu ba có tha thứ cho cháu không nhỉ?”

Bà lão liếc nhìn cô bé một cái.

Sau đó lộ ra một nụ cười chất chứa thâm ý.

“Có, cháu cứ yên tâm đi.”

……

Tối hôm đó, Lục Trình Niên trở lại Nam Thành.

Người hầu trong nhà cũng đều đã hết kỳ nghỉ lễ, lần lượt quay trở lại.

Mùng năm tháng giêng, công ty đi làm lại, mọi thứ dần trở về đúng quỹ đạo.

Mới đầu năm, Cảnh Ngọc Ninh đã bắt đầu bận rộn không ngừng rồi.

Không vì gì khác, chỉ là chương trình tuyển tú online mà mấy nghệ sĩ của Tinh Huy tham gia đã chính thức bắt đầu, trước đó, vì để tạo thế cho mấy người bọn họ, Cảnh Ngọc Ninh để họ tham gia một buổi trình diễn thời trang.

Buổi trình diễn thời trang này, quy tụ vài nhà thiết kế hàng đầu trong nước, vốn dĩ đám người mới như bọn họ không có tư cách tham gia, nhưng Cảnh Ngọc Ninh lại lấy được mấy suất, mới miễn cưỡng nhét được người vào.

Đơn vị tổ chức buổi trình diễn thời trang này là An Ninh Quốc Tế, với cương vị là một trong những đơn vị hợp tác, Tinh Huy cũng có tham dự.

Ngoài mấy người mới kia, còn có Lâm Thiên vừa mới về nước nữa.

Trong buổi trình diễn thời trang này, nhãn hàng chủ đạo là U.MAX, mà người đại diện cho nhãn hàng này vừa khéo cũng chính là Lâm Thiên.

Lần này Lâm Thiên về nước, vừa vặn bắt kịp dự định tiến công thị trường giới trẻ trong nước của nhãn hàng, vì thế Lâm Thiên liền trở thành trọng tâm chú ý.

Chiều hôm sau.

U.MAX đang tổ chức họp báo công bố sản phẩm mới dành cho mùa xuân năm nay ở Thời Đại Tân Thành.

Khi biết Lâm Thiên cũng sẽ xuất hiện, toàn bộ người hâm mộ cùng cả giới giải trí trong nước đều sôi lên sùng sục.

Suy cho cùng thì trước giờ Lâm Thiên đều phát triển ở nước ngoài, cho dù độ nổi tiếng trong nước chưa từng thuyên giảm, nhưng lại không có bao nhiêu hoạt động.

Hơn nữa trước kia mỗi lần anh về nước đều rất nhanh chóng, bảo mật, không nhiều người biết được.

Bây giờ lại đột nhiên có tin anh sẽ xuất hiện, hơn nữa còn có nguồn tin không chính thống cho biết, anh đã về nước từ mấy ngày trước rồi, còn ký hợp đồng với một công ty nhỏ không mấy tiếng tăm, là một trong những đơn vị hợp tác lần này, Giải trí Tinh Huy nữa.

Trên mạng nhất thời đầy ngập thông tin, đủ loại suy đoán liên tưởng ùn ùn không dứt.

Mọi người lập tức đổ xô đi tìm hiểu xem Tinh Huy này rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà lại có thể khiến nam thần coi trọng như vậy.

Lại không ngờ, tìm hiểu rồi mới biết, Tinh Huy này không phải là cái công ty hơn mười năm trước rất nổi tiếng, sau đó dần dần sa sút, cuối cùng đứng trước nguy cơ phá sản, bị người mua lại đấy à?

Nghe nói bây giờ công ty này tổng cộng chỉ có không đến mười nghệ sĩ, trong đó trừ Khang Lạc Dao còn hơi có chút tiếng tăm ra, những người khác đều thuần túy là người mới.

Căn bản không thể lên được mặt bàn, càng đừng nói có được bao nhiêu tài nguyên!

Nam thần vậy mà lại ký hợp đồng với công ty này? Đây chẳng phải là tự hủy hoại tiền đồ của mình à?

Người hâm mộ nhất thời đều bùng nổ, trên mạng cũng chấn động vì thông tin này.

Một bên khác.

Cảnh Diệp Nhã cũng đã nghe được tin tức này.

Gần đây cô ta vẫn luôn không dám xuất đầu lộ diện, cũng không liên hệ nhiều với Đồng Thanh Thư, đột nhiên nghe được chuyện này, còn nghĩ là đồn đại vớ vẩn thôi.

Phải đến khi tự mình gọi điện thoại xác nhận với Đồng Thanh Thư, mới biết tất cả đều là sự thật.

Cảnh Diệp Nhã tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta đương nhiên biết Tinh Huy bây giờ là do Cảnh Ngọc Ninh quản lý, vốn còn đang đợi xem trò cười của Cảnh Ngọc Ninh, không ngờ cô thế mà lại ký được với Lâm Thiên?

Đây xem như là cây rụng tiền được người đưa tới tận cửa rồi còn gì! Ai lại không cần chứ?

Không chỉ mình cô ta, mà ngay cả Đồng Thanh Thư cũng rất tức giận.

Cô ta đã lăn lộn trong cái giới này nhiều năm như vậy, quan hệ dĩ nhiên rộng rãi, trước đó cô ta có nghe bạn bè ở nước ngoài nói, Lâm Thiên có ý định về nước phát triển.

Vốn dĩ cô ta còn định nhân cơ hội này kéo người vào Phong Hòa, được như thế thì Phong Hòa có thể xem như có tư cách đối đầu với An Ninh Quốc Tế rồi.

Lại không ngờ là, còn chưa đợi cô ta ra tay, người đã bị Cảnh Ngọc Ninh nẫng tay trên rồi?

Cái công ty rách nát kia á?

Ah! Lâm Thiên ký với nó, không phải là muốn giúp đỡ kẻ nghèo khó đấy chứ?

Đồng Thanh Thư quả thực không hiểu nổi Lâm Thiên nghĩ gì, chỉ mới nghĩ đến thôi đã đau hết cả đầu rồi.

Mà thôi cũng chẳng còn cách nào, đều đã ký hợp đồng xong xuôi rồi, cô ta cũng không thể cướp người vào lúc này được, chỉ đành làm tốt những việc trước mắt đã rồi nói sau vậy.

Nghĩ vậy, cô ta liền nói với Cảnh Diệp Nhã: “Chuyện lần trước tôi nói với cô, cô đã chuẩn bị xong chưa?”

Cảnh Diệp Nhã hừ một tiếng: “Cô cứ yên tâm! Tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”

“Được, cô phải nhớ! Đây là cơ hội chuyển mình duy nhất của cô đấy! Tuyệt đối không được để xảy ra nửa điểm sai lầm nào, đã rõ chưa hả?

“Tôi biết rồi, có người ở thủ đô nâng đỡ, tôi tin dù bản lĩnh của Cảnh Ngọc Ninh có lớn đến đâu, cũng không thể ngăn cản tôi được, hơn nữa……”

Cô ta nhìn dòng xe bên ngoài cửa sổ, cười lạnh một tiếng.

“Ngày tàn của cô ta sắp đến rồi, đến lúc đó, tôi sẽ cười nhìn cô ta biến thành chó nhà có tang, quỳ mọp trên đất cầu xin tôi tha thứ!”

Nghe cô ta nói, Đồng Thanh Thư dường như cũng mường tượng ra cái gì, bật cười một tiếng.

“Thật khiến người ta mỏi mắt trông chờ mà!”