Nữ Thần, Nàng Mù Sao

Chương 4: Món quà không biết tên




Ngày hôm sau Quý Duẫn dậy rất sớm, Cô ôm đầu liếc nhìn Tiết Phó Niên vẫn đang còn ngủ bên cạnh mình, tư thế ngủ lúc này của nàng rất nghiêm túc, cuộn tròn mình lại nhưng không gò bó như đêm qua.

Nhớ tới bộ dạng nghiêm túc đêm hôm qua của Tiết Phó Niên, hai tay đặt lên bụng rất quy củ nghĩ tới cô lại hơi buồn cười.

Cô cẩn thận ngồi dậy, thấy một bộ đồ rộng rãi thoải mái, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ, xuống bếp nấu một ít cháo thịt bằm, khi mọi việc đã xong xuôi, cô đi lên lầu ngồi xuống bên giường, nhỏ giọng gọi một tiếng "A Niên".

Tiết Phó Niên ngủ cũng không sau lắm, nếu lúc này Quý Duẫn không quá để ý đến việc ồn ào ảnh hưởng đến Tiết Phó Niên, chắc hẳn nàng đã sớm tỉnh dậy rồi.

Hiện tại Quý Duẫn nhẹ nhàng gọi đậy như vậy, nàng lập tức mở mắt ra, trong mắt là một mảng mù mịt.

Trong lòng khẽ thở dài, mỗi khi tỉnh dậy, nàng đều mở to hai mắt, hy vọng có thể nhìn thấy dù là một tia sáng nhỏ, thế nhưng khi mở mắt, nàng mới nhận ra, trước mắt là một mảng đen kịt, chỉ muốn nhìn thấy, mong rằng giấc mơ hôm qua bản thân mình vẫn chưa tỉnh.

"Chị." Tiết Phó Niên sờ soạng xung quanh, cuối cùng vẫn là Quý Duẫn trực tiếp nắm lấy tay của Tiết Phó Niên

"Ở đây này, mau dậy đi, chị có nấu chút cháo cho em này." Cô nói xong liền để bộ đồ lấy từ Tiết gia trên giường, nghĩ ngợi một hồi, dù sao Tiết Phó Niên cũng không nhìn thấy gì, đành tự mình làm luôn vậy.

"A Niên, nào, chúng ta thay quần áo thôi." Quý Duẫn nói rồi vỗ nhẹ vào cánh tay Tiết Phó Niên, ra hiệu cho nàng vươn tay ra.

Tiết Phó Niên có hơi xấu hổ đứng dậy, trên mặt ửng hồng hết cả lên.

Tiết Phó Niên cũng nhớ lại, trước giờ toàn là tự mình mặc quần áo, khi còn nhỏ, thỉnh thoảng có mặc ngược đồ, Tiết mẫu cũng không nhắc nhở nàng, cho nên nàng cứ vậy mà mặc tới trường mẫu giáo, bị các bạn cùng lớp cười, đỏ mặt khóc sướt mướt chạy về nhà.

Hiện tại Quý Duẫn chăm sóc người ta cả khoản mặc quần áo, suốt cả hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên, điều này càng làm cho Tiết Phó Niên thêm phần xấu hổ.

"Xấu hổ cái gì, chẳng phải chị còn giúp em tắm rửa à." Người nói vô tâm, người nghe lại có ý, Tiết Phó Niên nghe rõ từng lời từng chữ của Quý Duẫn, lại lúng túng thêm một lúc lâu, cuối cùng đảng phải đổi sang chủ đề khác.

"Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi sao?"

"Ừm, chị ra ngoài xử lý công việc một lát, rồi sẽ về đón em, ở nhà nghe chút nhạc rồi chờ chị về, nhưng trước tiên vẫn phải ăn cháo đã." Quý Duẫn vô cùng nhẫn nại giải thích cho Tiết Phó Niên hiểu, dặn dò nàng chờ mình trở về.

Da Tiết Phó Niên rất tốt, trắng nõn mịn màng, Quý Duẫn nhịn không được mà ngắt một cái: "Xem này, còn trẻ là tốt rồi, làn da đàn hồi như này giữ nước rất tốt đó."

Quý Duẫn cũng không có để ý đến việc mặt của Tiết Phó Niên càng thêm đỏ bừng, mà tập trung vào việc cài cúc áo cho Tiết Phó Niên, kéo Tiết Phó Niên ra khỏi giường.

"Để em tự mặc quần."

Quý Duẫn dửng sốt một lúc, cô thở một hơi rồi bật cười, cười đến càng ngày càng vui vẻ, đúng ra mà nói chuyện này chẳng có gì là vui vẻ, cuối cùng cô xoa đầu Tiết Phó Niên: "Chị và em đều giống nhau, sợ cái gì chứ, em muốn mặc thì mặc đi."

Tiết Phó Niên bị nói xong có chút xấu hổ, dù sao cũng không nhìn thấy gì, cầm quần sooc sờ qua lại rồi xỏ chân vào ống quần, sờ soạng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Quý Duẫn đỡ người đứng thẳng mặc quần sooc vào.

Quý Duẫn vẫn nhìn Tiết Phó Niên, nét ửng hồng trên mặt nàng còn chưa tan biến, nhìn nàng có chút xấu hổ cúi đầu gài cúc áo, cuối cùng nhìn nàng ngẩng đầu lên cười với mình.

"Được chưa?"

"Ừm." Nàng đáp lại bằng âm thanh rầu rĩ, mím chặt môi đối mặt với Quý Duẫn.

"Nào." Quý Duẫn dắt Tiết Phó Niên ra khỏi phòng, sau đó ngồi xuống, lon ton chạy vào bếp bê cháo đa nấu ra, "Trước tiên phải ăn cháo đã, sau khi ăn xong cứ để ở bàn, chị về sẽ dọn, chị ra ngoài một lát, lát nữa về đón em."

"Chị." Tiết Phó Niên níu tay Quý Duẫn lại, "Chị không ăn sáng trước khi đi à?"

"Được rồi, em ăn sáng xong thì ngoan ngoãn ngồi trên sô pha nha, chị đi rồi sẽ về, em yên tâm." Quý Duẫn nói xong kéo tay Tiết Phó Niên ra, cảm giác này, thật sự không bình thường chút nào, "Nếu muốn gì cứ gọi điện cho chị, chị có chuẩn bị cho em một cái điện thoại dành cho người già, bấm phím số 1 không buông, sẽ gọi được cho chị~"

Nói xong Quý Duẫn bước tới sô pha lấy túi xách, sau đó chạy ra cửa mang giày cao gót vào, trước khi đi ra ngoài còn quay đầu lại nhìn Tiết Phó Niên: "A Niên, đừng sợ, có chuyện gì thì gọi cho chị."

"Vâng, chị cứ đi đi."

Sau khi nhận được câu hồi đáp của Tiết Phó Niên, Quý Duẫn cẩn thận đóng cửa lại đi ra gara để lấy xe, dọc theo đường đi còn ngân nga một bài hát, tâm trạng cũng không tệ cho lắm.

Tiết Phó Niên ở nhà có hơi buồn chán, trước kia nàng cũng hay ở nhà một mình, dù sao thì Tiết Vũ cũng quá bận, không có thời gian trò chuyện cùng nàng, Tiết mẫu thì hay ra ngoài mua sắm dạo phố với ba hay năm người bạn.

Về phần Tiết Phó Niên, nàng vốn là người tính tình trầm lặng, cũng có một hai người bạn chơi thân, nhưng vì sau khi tốt nghiệp đại học xong, đường ai nấy đi bận công việc riêng, nên bây giờ Tiết Phó Niên thật sự rất rảnh rỗi.

Trước giờ nàng không cảm thấy gì hết, nhưng giờ nàng chỉ có một mình, liền cảm thấy có chút nặng nề.

Nghĩ có thể đọc một ít sách, nhưng giờ mắt không thấy gì, nghĩ có thể pha trà, nhưng không biết đồ đạc để chỗ nào chứ đừng nói gì những thứ khác.

Tiết Phó Niên đành thu mình lại trên ghế sô pha, sờ lấy tai nghe Quý Duẫn để sẵn trên bàn, đội lên đầu, khẽ nhắm mắt lại.

Trước khi đi Quý Duẫn đã tải sẵn một số kịch truyền thanh cho Tiết Phó Niên, lúc Tiết Phó Niên đeo tai nghe thì đang phát sóng, cũng không biết là tới đâu rồi, nghe đoạn trước mơ hồ đoạn sau không hiểu, cho nên Tiết Phó Niên vừa nghe vừa cảm giác như lọt vào một tầng sương mù dày đặc, cuối cùng là cảm giác mơ mơ màng màng

Mãi cho đến khi có tiếng mở cửa, Tiết Phó Niên mới từ trên sô pha bật dậy, ngồi khoanh chân, hướng đầu về chỗ phát ra âm thanh.

"Chị về rồi à?" Tiết Phó Niên cũng không có đứng dậy, nàng biết mình có đứng dậy cũng không nhìn thấy người đến, nên cứ như vậy lẳng lặng mà ngồi.

Quý Duẫn gật đầu khi nghe thấy lời chào hỏi của Tiết Phó Niên, trong giọng nói còn mang theo chút vui vẻ: "Ừm, về rồi đây."

Nói xong cô xỏ chân vào dép bước đến bên cạnh Tiết Phó Niên, cô ngồi xuống bên cạnh Tiết Phó Niên, với tay lấy cốc nước lạnh trên bàn ban đầu đã chuẩn bị sẵn cho Tiết Phó Niên.

Cảm thấy có một lực làm sô pha nặng xuống, Tiết Phó Niên mỉm cười, lại nghe thấy Quý Duẫn đang liên tục uống nước, Tiết Phó Niên sờ soạng trên bàn lấy khăn giấy, sau đó đưa cho Quý Duẫn.

"Ngoài đó nóng lắm sao?"

"Ừm, nóng." Quý Duẫn lẩm bẩm nói, liền uống thêm mấy ngụm nước, "Ngồi một lát rồi chúng ta ra ngoài được không?"

Tiết Phó Niên cười khúc khích, nhét khăn giấy trong tay cho Quý Duẫn: "Không cần vội, nghỉ ngơi một chút rồi đi cũng được."

"Vội, tặng cho em món quà này chắc chắn em sẽ rất thích."

"Chị." Tiết Phó Niên nghe vậy, trong lòng cũng trở nên bận tâm, "Chị mang về một người mù như em, với em mà nói đây đã là món quà tốt nhất rồi, không cần phải....."

"A Niên à, sao chị lại không phát hiện em nói nhiều như này nhỉ, trước đây rất là trầm tính, đáng yêu hơn nhiều." Quý Duẫn bĩu môi nói, giống như đang than thở, nhưng thật ra đang nhếch khoé môi, biểu hiện tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Tiết Phó Niên bị lời nói của Quý Duẫn làm cho xấu hổ, dù sao nàng cũng không nhìn thấy được nụ cười trên mặt Quý Duẫn, cô cũng hiểu hôm nay xác thực có rất nhiều lời nói, những lời nói này càng khiến cho nàng ta thêm xấu hổ.

Quý Duẫn đột nhiên cầm lấy khăn giấy Tiết Phó Niên đưa cho, lau mồ hôi trên mặt, quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt có chút ngượng ngùng lại hơi hờn dỗi của Tiết Phó Niên, càng làm cho tâm trạng cô cảm thấy dễ chịu hơn.

"Đi nào, chín sẽ dẫn em đi coi món quà mới." Vừa nói Quý Duẫn vừa lôi kéo Tiết Phó Niên.

Cũng may là Quý Duẫn cũng biết chừng mực, cẩn thận nắm tất Tiết Phó Niên, đầu tiên là kéo nàng đứng dậy, sau đó mang giày vào chân nàng, đưa tay cẩn thận chạm vào mu bàn chân của Tiết Phó Niên, Tiết Phó Niên cảm thấy ấm áp trên bàn chân, bạn đầu là hơi hoảng sợ, sau đó biết Quý Duẫn đang có ý bảo nàng giày đang để bên cạnh.

Trong lòng có chút cảm động, bận rộn mang giày theo hướng Quý Duẫn gợi ý, vừa đứng dậy, cảm thấy có đôi bàn tay ôm lấy eo mình, dẫn nàng đi về phía trước.

Bởi vì mắt không nhìn thấy, nên trong suy nghĩ Tiết Phó Niên vẫn có chút sợ hãi, mặc dù có người dắt nàng, nhưng nàng vẫn có chút đề phòng.

Quý Duẫn không thúc giục nàng, mà từ từ chậm rãi đỡ eo Tiết Phó Niên, dẫn dắt nàng đi mà không bị cản trở, vừa đi vừa nhắc cô bên dưới có bậc thanh hay không.

Cuối cùng cũng lên xe, Tiết Phó Niên từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Từ sau khi xuất viện rồi đến "Hồi Giang", đây là lần đầu tiên Tiết Phó Niên nghiêm túc đi ra ngoài, nghe bên ngoài có tiếng xe cộ, trái tim vốn đang đập rất nhanh của Tiết Phó Niên lại từ từ bình tĩnh.

Quý Duẫn đang lái xe hơi nghiêng đầu đưa mắt nhìn Tiết Phó Niên, lúc đầu còn thấy Tiết Phó Niên đang túm chặt lấy quần áo của cô, Quý Duẫn giảm tốc độ xe lại, vì sợ Tiết Phó Niên cảm thấy bất an, nhưng đi không được bao lâu, lại thấy Tiết Phó Niên đã hoàn toàn thả lỏng, nghe thấy tiếng xe cộ xung quanh, khoé môi cô khẽ nhếch lên mang theo ý cười.

Một lúc sau cho đến khi xe dừng lại, Tiết Phó Niên cũng rất an tĩnh, như thể đáp lại sự ghét bỏ khi bản thân mình quậy phá của Quý Duẫn.

Quý Duẫn len lén nhìn Tiết Phó Niên, cẩn thận dắt nàng xuống xe, đóng cửa xe, khoá lại rồi dắt Tiết Phó Niên đi về phía trước.

Tiết Phó Niên không hỏi cô là muốn đưa đi đâu, chỉ là được Quý Duẫn dắt đi, cho tới khi cảm giác Quý Duẫn đưa mình tới một cửa hàng, nơi này có chút yên tĩnh, cũng không biết đây là đâu nên chỉ có thể hơi cau mày, vận dụng hết tất cả giác quan còn lại để cảm nhận, những cũng không có tìm thấy gì.

Quý Duẫn vui vẻ, nắm tay Tiết Phó Niên từ từ đi lên phái trước, rồi đặt tay Tiết Phó Niên lên một thứ rất ấm áp còn mềm mại.

Tiết Phó Niên lại hơi hoảng sợ, nàng không biết đây là cái gì, không biết mới chính là thứ đang sợ nhất, nhưng nàng cho rằng Quý Duẫn sẽ không hại nàng, nên mạnh dạn đụng vào một cái.

Con vật lông tơ mềm mại dưới lòng bàn tay nàng rất ngoan ngoãn, thoải mái cho Tiết Phó Niên vuốt ve, cho tới khi Tiết Phó Niên chạm vào nó thêm một cái nữa, nàng ngẩng đầu lên cười với Quý Duẫn.

Ánh nắng vừa phải, nụ cười rạng rỡ, Quý Duẫn nhìn có chút thất thần.

"Là chó con sao?"