Nữ Thần Mau Xuyên: Con Đường Nghịch Tập Của Pháo Hôi

Chương 39




Edit+beta: LinhLan601

Hứa Lai đau đến mức quỳ rạp xuống mặt đất, oai oái kêu to. Nhưng Tô Viện cũng không vì thế mà buông tha hắn,đạp đến càng sung sướng.

"Giả bộ cái gì, ta sẽ không bị ngươi lừa" Tô Viện khinh thường nói.

Lúc sau, Hứa Lai đã đau đến mức không thể động đậy, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, mặc Tô Viện tay đấm chân đá.

Mắt thấy Hứa Lai giống như sắp không xong thật, lúc này Tô Viện mới thấy sợ, lập tức dẫn người bỏ trốn. Nhưng lại không cẩn thận làm rơi ngọc bội đại biểu cho thân phận Vương gia của mình.

Thị vệ của Hứa Lai bị thương nhẹ hơn hắn. Mắt thấy chủ tử mình nằm trên mặt đất, sợ hãi xảy ra chuyện, lập tức hồi phủ Thừa tướng gọi viện binh.

Sau khi cứu binh tới liền nâng Hứa Lai hồi phủ, đồng thời còn nhặt được khối ngọc bội kia, vội vã mang về.

Thừa tướng đại nhân ở bên ngoài nghe hạ nhân tới báo, nhi tử bị người khác đánh đến hôn mê, không dám tin tưởng.

Đến khi về tới nhà, tận mắt nhìn thấy nhi tử nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, không hề nhúc nhích, mới bàng hoàng, sợ hãi.

"Đại phu, con trai của ta làm sao vậy? Có tốt lên được không?" Thừa tướng vội vàng truy vấn.

"Khởi bẩm Thừa tướng đại nhân, quý công tử gân chân bị chặt đứt, hơn nữa bởi vì hạ thân bị đá liên tiếp vào, sợ rằng việc nối dõi tông đường về sau sẽ có vấn đề." Đại phu quỳ trên mặt đất, trán toát mồ hôi, run rẩy trả lời. Ông ta sợ Thừa tướng giận dữ mà giận chó đánh mèo lên người mình.

"Vậy con ta có thể trị được hay không? Ta chỉ có một nhi tử mà thôi." Thừa tướng tha thiết hỏi. Giọng đã run run.

"Chân thì còn có thể trải qua mấy tháng trị liệu mà hồi phục. Chỉ là về sau đi đường sẽ xiêu vẹo, khó có thể bình thường. Còn hạ thân của công tử, đành phải xem thiên ý, ta chỉ có thể khai chút dược, trợ giúp công tử khôi phục".

Lúc này, Thừa tướng đại nhân mới có thời gian suy nghĩ đến, bản thân là nắm chức Thừa tướng quyền khuynh triều dã, không có bao nhiêu người dám đắc tội với ông ta.

Là ai lớn mật đến đối nỗi xuống tay với con trai độc nhất của Thừa tướng đương triều?

Hắn vội cho gọi thị vệ bên người Hứa Lai đến, giận dữ tra hỏi: "Nhi tử của ta vì sao lại bị thương? Là ai đánh nó thành cái dạng này?".

Tùy tùng nhặt được ngọc bội tùy thân của Diệp vương, run run rẩy rẩy đứng ra: "Bẩm Thừa tướng, đây là đồ vật kẻ nọ làm rơi" Nói xong lập tức trình lên.

Thừa tướng cầm ngọc bội, chỉ thấy mặt trên viết khắc một chữ "Diệp".

"Vậy lúc ấy các ngươi có nói với hắn các ngươi là người phủ Thừa tướng hay không?" Thừa tướng cho rằng, Diệp vương dưới tình huống không biết thân phận Hứa Lai, mới có thể hạ độc thủ.

"Khởi bẩm tướng gia, chúng ta lúc ấy có nói. Nhưng hắn nghe được tên của ngài cũng không hề xuống tay nhẹ, ngược lại càng dùng sức thêm." Một thị khác tham dự cuộc ẩu đả đứng ra.

"Buồn cười, tên Diệp vương này quá cuồng vọng! Đã biết con ta là ai còn dám hạ độc thủ" Thừa tướng tức giận đến vỗ bàn.

"Rốt cuộc các ngươi đã làm chuyện gì, mà dẫn tới Diệp vương nhúng tay?" tính tình của nhi tử nhà mình, người làm cha như hắn còn không biết sao.

"Bẩm Thừa tướng, lúc ấy thiếu gia đang đùa giỡn một nữ tử thanh lâu ở trên đường" Thị vệ thành thật khai báo.

Đúng lúc này, Thừa tướng phu nhân chạy tới, thấy con trai nằm ở trên giường, lập tức khóc lớn, "Con của ta, nếu con có bất trắc gì, nương cũng không sống nổi. Để nương đi theo con đi".

Thừa tướng thấy thê tử ngày thường đoan trang, hiền dịu, hiện tại lại mang bộ dáng của người đàn bà chanh chua, khóc lóc om sòm, nháy mắt đầu đều to lên.

"Nếu hôm nay ông không vì nhi tử đòi lại công bằng, thì hai mươi mấy năm ông làm Thừa tướng, còn không phải để cho người ta đánh nhi tử, khi dễ trên đầu chúng ta hay sao?" Thừa tướng phu nhân nức nở nói.

Thừa tướng nhíu mày, lập tức cho người đem phu nhân đi nghỉ ngơi, chính mình đi tới Diệp vương phủ đòi công đạo.