Nữ Thần Mau Xuyên: Con Đường Nghịch Tập Của Pháo Hôi

Chương 31




Edit+beta: LinhLan601

Sau khi Cố gia cùng Tô gia trở thành hàng xóm, Cố Ly Cẩn đã nhận thức hai người Tô phụ và Tô mẫu.

Khi Tô mẫu mang thai Tô Nhụy, mẹ hắn liền dặn dò một phen: Trong bụng mẹ Tô là một em gái nhỏ, về sau con nhất định phải cưới cô bé này làm vợ.

Từ vợ này ở trong lòng Cố Ly Cẩn lúc nhỏ vẫn chưa hiểu là gì. Có điều hắn đã nhớ kỹ, em gái này chính là vợ của hắn.

Sau khi Tô Nhụy được sinh ra, Cố Ly Cẩn nhìn bé gái trắng trắng tròn tròn, nằm trong ngực mẹ chảy nước dãi ngủ ngon lành, như thế nào cũng không thích nổi.

Nhưng mẹ hắn đã nói ngày sau đây sẽ là vợ hắn, điều này có nghĩa em gái nho nhỏ này chính là đồ vật của hắn, mọi chuyện đều nghe theo hắn, hắn nói gì cũng sẽ làm theo.

Thời điểm Tô Nhụy lớn lên rất dính Cố Ly Cẩn, mọi chuyện đều nghe hắn nói. Chính hắn cũng vô cùng chiều chuộng Tô Nhụy. Có đồ ăn gì ngon đều để hết lại cho cô, những người dám bắt nạt cô đều bị hắn xử qua một lần.

Nhưng khi Tô Nhụy càng ngày càng lớn, ánh mắt nhìn Cố Ly Cẩn bắt đầu thay đổi, dường như luôn mang theo sợ hãi.

Điều này thật sự là không được, tất cả mọi người đều có thể sợ hắn, chỉ có duy nhất một người là cô, vị hôn thê của hắn, thì không thể!

Cố Ly Cẩn không chịu đựng nổi việc bên cạnh Tô Nhụy có bất kì kẻ nào khác, những người muốn thổ lộ với cô nếu không phải bị hắn đánh cho một trận thì chính là bị hắn dùng phương pháp khác đe dọa, uy hiếp.

Nữ sinh thích hắn cũng không ít, viết thư tình cho hắn lại càng không thiếu. Nhưng hắn không thích những người này, ngoài lạnh lùng thì chưa từng cho bọn họ sắc mặt khác. Thấy hắn lạnh nhạt như vậy họ mới dần từ bỏ..

Nhụy Nhụy, anh chỉ là muốn ánh mắt em dừng lại trên người anh mà thôi, vậy mà từ trước đến nay, em chưa từng để ý.

Anh thích em, người khác đều biết, vì cái gì em lại không biết đây?

Sau này, bên cạnh hắn không có một người con gái nào, cạnh cô cũng không có bất kì người con trai nào khác. Mọi người đều nói bọn họ là một đôi. Khi ấy, hắn đã nghĩ, lúc này cô hẳn là đã chú ý tới hắn đi.

Chỉ là mọi việc trên đời này nào có dễ dàng đến thế. Chẳng ai có thể ngờ được, trong cuộc đời của hắn lại xuất hiện một biến số tên là Lâm Nhạc. Hắn vốn không muốn để ý tới cô ta, cứ nghĩ rằng hắn cứ tiếp tục lạnh nhạt như vậy thì Lâm Nhạc sẽ từ bỏ. Dù sao hắn cũng sẽ không thích cô ta.

Nhưng, cô ta ngàn vạn lần không nên đánh chủ ý lên người quan trọng nhất trong lòng hắn. Nhìn Tô Nhụy yếu ớt nằm trên giường bệnh, hắn đau lòng đến không thở được, ý muốn giết Lâm Nhạc cũng đều có. Nhưng hắn càng hận bản thân mình nhiều hơn. Là do hắn không bảo vệ được cô.

Trong lòng hắn dâng lên một nỗi sợ hãi, sợ cô đột nhiên rời xa hắn, sợ cô tỉnh dậy sẽ xa cách hắn, sẽ yêu người khác. Khi ấy hắn đã hạ quyết tâm, chờ đến lúc Tô Nhụy tỉnh lại, hắn sẽ không bao giờ khi dễ cô nữa, phải cưng chiều cô cả đời này.

May mắn là Tô Nhụy đã tỉnh, càng may mắn hơn chính là, cô cũng yêu hắn. Hai người bọn họ có thể hạnh phúc ở bên nhau, không cần quan tâm đến bất kì người nào khác...

Sau này khi cô xuất ngoại, hắn phát hiện, nỗi nhớ nhung trong lòng chỉ có tăng chứ không có giảm. Một khi đã như vậy, thì cả đời này cứ ở bên nhau đi.

Vốn dĩ hắn đã tính toán sẽ mời bạn bè, thân thích của hai người tới, chứng kiến hắn cầu hôn cô, cho cô một kinh hỉ. Lại không ngờ được, một tháng sau cô lại mang thai. Chuyện này thực sự là ngoài ý muốn của hắn.

Đã có đứa nhỏ thuộc về bọn họ, vậy hắn phải nhanh chóng lập kế hoạch, nắm chặt thời gian chuẩn bị hôn lễ.

Nhưng hắn không nghĩ đến, thời điểm hắn bận rộn thực hiện kế hoạch của mình đã vắng vẻ cô, khiến cho cô nghĩ ngợi miên man, còn tưởng rằng hắn có tình nhân bên ngoài.

Vì để cô an tâm, hắn đưa mẹ vợ đến để cô có người tâm sự, nói chuyện cho khuây khỏa. Chỉ là, việc này vẫn không thể nào làm cô bớt suy nghĩ.

Được rồi, là hắn cố tình nhờ mẹ vợ đánh lạc hướng cô, hắn muốn tự mình dẫn cô đến lễ đường kết hôn, ai bảo cô không tin tưởng hắn đây....

Cố Ly Cẩn từ trong hồi ức tỉnh lại, khẽ hôn lên mặt vợ mình, trong ngực còn ôm con trai của hai người. Một nhà ba người bọn họ sẽ luôn hạnh phúc.

Chúng ta sẽ vĩnh viễn hạnh phúc, không phải sao....

———Hoàn thế giới I———