Nữ Thần Là Phải Đem Về Sủng

Chương 74




"Là đến xem nữ nhi sao?" Đóng thang máy lại, phụ nhân một mực cười tủm tỉm không e dè đánh giá mình, Nhược Duẫn tuy rằng lạnh nhạt, lúc này cũng có chút xấu hổ, nghiêng đầu mỉm cười, phá vỡ trầm mặc."Nữ nhi sao?" Phụ nhân nghịch ngợm nháy nháy mắt, "Không phải, là đến xem con dâu." Nhược Duẫn giật mình, cái tòa nhà này của mình có người mới kết hôn sao?


Phụ nhân còn muốn nói tiếp thứ gì, thang máy đột nhiên quỷ dị chấn động, "Thật xin lỗi, thang máy xuất hiện một chút trục trặc, các gia đình đang sử dụng thang máy không cần lo lắng, đội sửa chữa đã đi lên, rất nhanh liền có thể khôi phục bình thường, đừng ấn nút cũng không cần đập cửa thang máy, tránh cho thang máy xuất hiện trục trặc lần hai, xin nhất định phải kiên nhẫn chờ đợi."


Nhược Duẫn yên lặng thở dài, hướng phụ nhân lắc đầu, "Xem ra chúng ta đành phải trước chờ một hồi."


Phụ nhân đối với thang máy trục trặc bộ dáng một chút cũng không thèm để ý, rất tự nhiên dựa vào vách tường ngồi xuống, lại từ trong túi lấy khăn ra, tỉ mỉ trải rộng ra, hướng nữ hài nhẹ gật đầu, ra hiệu nàng tới ngồi. Dựa vào tính tình của mình, hiển nhiên thà đứng đấy, bất quá nhìn nhìn phụ nhân bộ dáng rất thân thiện, Nữ Vương đại nhân cũng tự nhiên hào phóng ngồi xuống.


"Nhược Duẫn tiểu thư, đúng là một mỹ nhân." Nhìn khoảng cách gần như vậy, so với trong ảnh chênh lệch càng lớn, phụ nhân âm thầm chép miệng, làm sao bây giờ, thật hâm mộ đứa trẻ trong nhà mình kia.


"Ngô, " nguyên lai đã nhận ra a, Nữ Vương đại nhân có thể thường xuyên được thanh niên hài tử tán thưởng, thế nhưng là lúc này thình lình nghe được lời như vậy từ trưởng bối, vẫn là rất vui vẻ, nàng tránh ánh mắt sáng rực của phụ nhân, "Dáng dấp của ngài rất đoan trang." Lúc tuổi còn trẻ chắc chắn là một mỹ nhân, hiện tại mới có dáng vẻ phong nhã như vậy.


"Nguyên nhân là bởi vì yêu đương sao?"


Nhược Duẫn nhìn sang, mặc dù bát quái bất quá thoạt nhìn rất chân thành tha thiết hỏi thăm, ngữ khí cùng nét mặt như vậy, tựa như là đem mình nhìn thành con của nàng, không hiểu vì sao, Nữ Vương đại nhân luôn có một loại có thể dựa vào bên người nàng cùng nàng lâm vào ảo giác, "Vâng, rất hạnh phúc." Nhược Duẫn không tự chủ mang theo tự hào cùng chút khoe khoang. Phụ nhân nhìn thấy Nhược Duẫn khóe miệng mỉm cười lan ra mặt, hài lòng cười.


"Nếu như nàng khi dễ con, có thể cùng ta nói, mặc dù việc này xác suất có chút nhỏ." Phụ nhân cầm nắm đấm lung lay, tỏ rõ bộ dáng bao hộ con, "Vâng, bác ở tầng nào?" Là phụ nhân cùng mình rất có duyên, nếu có cơ hội, có thể lại đi bái phỏng, "Ừm, ta ở. . ."


"Thật xin lỗi, chúng tôi lập tức liền đem cửa thang máy mở ra, gia đình bên trong chờ một chút!"


Câu trả lời của phụ nhân bên trong bị lấn át bởi tiếng ồn bên ngoài, Nhược Duẫn đỡ phụ nhân đứng lên, chỉ cảm thấy tay mình bị nắm thật chặt, là ấm áp từ trưởng bối nàng đã thật lâu chưa từng cảm thụ qua, Nhược Duẫn cúi đầu, sáu năm, phụ mẫu cùng mình ngăn cách, mình có phải đã rất cố gắng không.


"Làm tôi sợ muốn chết, mới đó ngài đã không thấy tăm hơi, tôi gọi điện thoại cho tài xế, mới biết được ngài đã đi lên, tại sao lại bị nhốt ở trong thang máy đây?"


Cửa được dùng sức mở ra, hai người vừa mới ra khỏi thang máy, một nữ hài tết tóc đuôi ngựa từ trong một đám nhân viên sửa chữa bỗng chốc chen vào, ôm chặt lấy phụ nhân, mặt đầy lo lắng, nhìn từ trên xuống dưới, tựa như con chim sẻ nhỏ lải nhải không ngừng."Không có việc gì, sự tình mới mấy phút, bà ngoại cô vẫn khỏe cực kì, " phụ nhân có chút áy náy đối Nhược Duẫn cười cười, "Nhân tiện, còn cho tôi cơ hội cùng Nhược Duẫn hàn huyên một hồi."


"Nhược Duẫn?" Nữ hài nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn theo hướng tay phụ nhân chỉ, tiếp đó Nhược Duẫn chỉ nhìn thấy nữ hài miệng chậm rãi há to, ánh mắt linh động vốn dĩ nhất thời dại ra, mặt thoáng cái đỏ bừng lên, "Là Nhược Duẫn sao? Thật là chị Nhược Duẫn sao?" Xem ra là fan hâm mộ của mình a, Nhược Duẫn thiện ý cười cười, nhẹ gật đầu.


"A ---- con nhìn thấy Nhược Duẫn nữ vương!" Phụ nhân chỉ cảm thấy mình bị nữ hài từ trong ngực đẩy văng ra, thật vất vả đứng vững, lại ngẩng đầu, chỉ thấy nữ hài đã mãnh liệt ôm lấy Nữ Vương đại nhân đứng ở nơi đó, Nhược Duẫn giờ phút này kinh ngạc cứng đứng hình, cảm nhận được nữ hài nhiệt tình, chớp chớp mắt, ôn nhu vỗ vỗ lưng của nàng.


"Chị Nhược Duẫn, chị còn nhớ em không? Em lần trước có nhờ Tiểu Di tới buổi kí tặng của chị xin chữ kí!" Bởi vì quá cao hứng cho nên quên nữ thần rất ghét tiếp xúc thân thể, nữ hài rất nhanh buông tay mình ra, đỏ mặt có chút áy náy nhìn nàng một chút, phát hiện Nhược Duẫn vẫn mỉm cười nhìn mình, xác nhận mình lỗ mãng không có hù đến nàng, nữ hài lại hưng phấn lên, con mắt lóe sáng dò hỏi, hoàn toàn là cái cao bát độ.


"Buổi kí tặng sao?" Nhược Duẫn cau mày, Tiểu Di? Nàng nhìn nữ hài đang đứng sau lưng phụ nhân cười, đột nhiên nhớ đến cái gì, nàng nhận ra khuôn mặt hình như có chút quen thuộc, "Tiểu Di là Ấn Hàn sao?" "Đúng a đúng a, " nữ hài vô tâm vô phế cười, "Hôm nay em cùng bà ngoại mới từ nước ngoài về, vốn đang muốn tìm cơ hội đến gặp chị, " nữ hài dường như không thể tin tưởng vận khí của mình, "Không nghĩ tới có thể ở chỗ này liền đụng phải chị, a a, em vậy mà ôm được nữ vương đại nhân!"


Nhược Duẫn giật mình, nói như vậy? Phụ nhân đã đi tới, bất đắc dĩ đến gần kéo nữ hài đang quay quanh mình lại, nhìn Nhược Duẫn nhíu mày, "Cháu gái hảo, chính thức nhận thức một chút, ta là mẹ Ấn Hàn, mặc dù đã vinh dự trở thành cấp bậc bà ngoại, bất quá, còn chưa già nha." Trách không được sẽ có cảm giác thân cận quen thuộc này, quả nhiên, cùng cảm giác trò chuyện lần đầu, mẹ Ấn Hàn, là người nàng thích.


Nàng vươn tay cầm hai bàn tay kia, khớp xương tay giống Ấn Hàn xinh đẹp rõ ràng, trong lúc lơ đãng bị Ấn mẹ ôm vào lòng, nàng có chút cong người, để phụ nhân có thể dễ dàng đem đầu dựa vào vai của mình, "Mặc dù ban đầu che giấu thân phận, bất quá, cũng không có ý thăm dò con, " Ấn mẹ thanh âm ấm áp, "Ta rất thích con, hoan nghênh con gia nhập đại gia đình đông đúc của chúng ta, Nhược Duẫn."


"Đúng a đúng a, nhà chúng ta đều là fan của chị, lần này chính là vì xem buổi hòa nhạc của chị mới cố ý trở về gấp." Nữ hài lặng yên không một tiếng động kéo cánh tay Nhược Duẫn lại, thừa dịp Tiểu Di còn chưa có trở lại nhất định phải tại thần tượng trước mặt xoát xoát mặt thật nhiều, dựa vào tính cách của Tiểu Di, khẳng định sẽ đem chị Nhược Duẫn hảo hảo giấu đi, mình muốn thân cận lần nữa, ước chừng rất khó khăn.


"Muốn cho gửi Tiểu Ấn cái ảnh chụp, một nhà còn chờ nàng về cho ăn đây." Ấn mẹ vừa nói vậy, đã lấy điện thoại di động ra, chỉnh kiểu tự chụp, "Đến, Nhược Duẫn nhìn camera." Nữ Vương đại nhân kinh ngạc, trên màn hình nho nhỏ, hiện lên hai khuôn mặt tươi cười cùng vẻ mặt có chút ngốc lăng của mình ở chính giữa, trừ bỏ Ấn Hàn, những năm gần đây cho đến hiện tại chưa từng có ai lại gần nàng như vậy, thế nhưng loại hơi thở mặt trời ấm áp tản ra này, nàng rất thích.


"Xoạt xoạt."


"Ok, tấm hình này ta nhất định phải hảo hảo cất kỹ, hoàn toàn là bản số lượng có hạn a." Ấn mẹ rất thỏa mãn nhìn thành quả tự chụp, "Đi thôi, chúng ta trước về phòng đợi nàng đi, đoán chừng nhìn thấy ảnh chụp nàng khẳng định sẽ chạy tới." Phụ nhân ngẩng đầu, nhìn thấy Nhược Duẫn biểu lộ rõ ràng có chút thất thần, ánh mắt lóe lên tia cưng chiều, nhẹ nhàng sáp lên.


"Chụt ---- "


Nhược Duẫn khẽ giật mình, vô ý thức sờ lấy gương mặt của mình, hơi kinh ngạc nhìn Ấn mẹ, "Ước muốn số một đạt được!" Ấn mẹ thỏa mãn nháy nháy mắt, "Ta cũng muốn, ta cũng muốn!" Nữ hài nhìn một chút, vội vàng bĩu môi muốn áp sát tới, "Được rồi được rồi, Tiểu Di của ngươi trở về ước chừng lại ăn dấm, ngoan một chút a." Phụ nhân đẩy nữ hài xù lông hướng trong phòng đi vào.


Một cái hôn thật bất ngờ, Nhược Duẫn nhìn bóng lưng của hai người, quả thật chỉ có bên trong gia đình vui vẻ hạnh phúc như vậy, mới có thể bồi dưỡng được Ấn Hàn bộ dạng này ôn nhuận thiếu nữ a, thật hâm mộ, có cái gì so với người nhà trân quý hơn, "Nhược Duẫn, làm sao ngẩn người vậy, mau tới đây a." Ấn mẹ an ủi ngoại tôn nữ của mình, đồng thời tự nhiên xoay đầu lại, thân thiết gọi Nhược Duẫn còn đứng ở nơi đó.


"Dạ." Nhược Duẫn ngoan ngoãn gật đầu, mình, hiện tại cũng là một phần tử trong cái gia đình ấm áp này đi, nghĩ như vậy, nàng bước tới mấy bước, giữ tay phụ nhân lại.


Ấn mẹ quay đầu nhìn Nhược Duẫn, là một hài tử mẫn cảm a, bất quá không quan hệ, không chỉ là người yêu Ấn Hàn, mà từ hôm nay trở đi, nàng xem như trở thành con của mình đồng dạng hảo hảo sủng, Ấn Hàn cùng tỷ tỷ nàng đều tính cách độc lập, mình tràn ngập tình thương của mẹ lại không có nhiều chỗ để gửi gắm, Nhược Duẫn nếu như ở phương diện gia đình nhận lấy thương tổn, vậy nhất định có thể ở nơi mình nhận được tình yêu ấm áp nhất, nàng tin tưởng, Nhược Duẫn, sẽ luôn luôn hạnh phúc như thế.


"Đinh ----" Ấn Hàn nhìn thoáng qua Quý Mạc, gật gật đầu xin lỗi, lấy điện thoại di động ra, hả? Ảnh từ bên trong nhảy ra, là ba nữ nhân vô cùng thân mật, Nữ Vương đại nhân vẫn vẻ lạnh lùng, bất quá, vì hai bên ảnh làm bộ muốn hôn nàng trong ảnh, ngược lại toát ra khí tức ấm áp.


Mẫu thân đại nhân: "Đặc biệt báo: Một nhà ba người đang trong phòng chờ đầu bếp trở lại, nếu không tới, một lát nàng dâu xinh đẹp liền bị bắt đi ---- "


Ấn Hàn không tự giác cười khẽ một tiếng, biết lão mẹ của mình vẫn nghịch ngợm, lúc này còn cố ý đem điểm chính của tấm ảnh khoanh vòng lại, lại cộng thêm mấy cái dấu chấm than, mặc dù biết các nàng trong khoảng thời gian này sẽ trở về, bất quá cũng là cho mình một kinh hỉ, theo tính cách của hai người kia mà nói, đoán chừng sẽ quấn lấy Nhược Duẫn, xem ra, mình phải mau trở về thôi.


"Là Nhược Duẫn gửi tin nhắn tới sao?" Quý Mạc thanh âm yếu ớt, người yêu đương, mới tách ra một lúc liền sẽ tưởng niệm.


"Không phải, là mẹ tôi, hôm nay trở về." Ấn Hàn thu hồi điện thoại, mang theo ý cười nhìn xem nữ tác giả."Mẹ sao? Quả nhiên, cô chỗ nào cũng khiến tôi hâm mộ." Quý Mạc ánh mắt tối lại, khuôn mặt phút chốc hiện lên thất vọng tràn trề cùng chấn động, đã nhiều năm như vậy, vẫn là sẽ nghĩ nàng.


"Đề nghị của tôi, có thể suy tính một chút chứ?" Ấn Hàn thấy mặt Quý Mạc bỗng nhiên u ám hẳn đi, khéo léo chuyển đổi chủ đề, nếu như được, là có thể giúp nàng vượt qua cái hố sâu kia, như vậy, Nhược Duẫn cũng sẽ cao hứng.


"Tôi. . . Không biết, " Quý Mạc có chút buồn bực mà nhìn tay thon dài, mình cũng thay đổi rất nhiều, chỉ có đôi tay này tựa hồ vẫn là bộ dáng trước đây, thế nhưng là, thật có thể chứ? "Đã trong lòng không bỏ xuống được, vì cái gì không đi thử? Coi như là trả tâm nguyện của bọn họ đi, biết không, những người kia một mực yêu cô, " Ấn Hàn dừng một chút, nghĩ vị tác giả thà chính mình bị thương cũng không muốn buông xuống, "Đặc biệt là Duệ Khê."


"Tôi sẽ cân nhắc, bất quá không nên ôm quá nhiều hi vọng, " Quý Mạc đẩy gọng kính, lại khôi phục một mực bình tĩnh tự tin, "Mau trở về đi, trong nhà có người đang chờ cô". Ừm, chiếu cố bệnh nhân bên trong, nàng có lúc rất ngốc." Ấn Hàn phất phất tay, quay người rời đi, sự kiện kia đối với nàng rất quan trọng, xác thực cần thời gian cân nhắc, bất quá, nàng tin tưởng, kết quả nhất định là tốt.


---------------------------------------


Editor: Hàn sida =)))