Nữ Thần Là Phải Đem Về Sủng

Chương 58




Khi màn đêm buông xuống, cô gái ôm lấy đầu gối ngồi trên nền nhà, cô ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài qua khung cửa sổ ở trước mặt. Nhìn thấy xa xa mơ hồ có bóng người trong căn phòng kia, cả đám người tụ họp dưới ánh đèn ấm áp, trong yên lặng lại truyền đến tiếng hoan hô cùng cười đùa, cô cười cười, mỗi người dường như đều rất hạnh phúc, duy chỉ có cô lại không được như vậy.


"Lạch cạch." Cô không quay đầu nhìn, tiếp tục nhấp một ngụm chất lỏng trong ly. "Đã trễ vậy rồi, mà vẫn chưa ngủ sao?" Thanh âm trầm thấp trong căn phòng trống tạo ra tiếng vọng về lạnh lẽo. "Ừ, không có linh cảm, cho nên đi ra ngồi một chút." Duệ Khê thở dài, chậm rãi đi tới, cầm lấy chăn tỉ mỉ đắp lên trên người của cô, "Coi chừng cảm lạnh, sức khỏe của chị, đâu phải chị không biết."


Quý Mạc quay đầu lại, chú ý tới cánh tay đang đặt trên vai mình, trên cánh tay ấy vốn dĩ là da thịt trắng nõn lại ngoài ý muốn xuất hiện mấy vết bầm, "Làm sao vậy?" Cô nghiêng người sang, cầm lấy tay Duệ Khê, trong giọng nói mơ hồ lộ ra chút quan tâm.


"Không có việc gì, chỉ là bị mấy con mèo rừng nhỏ bé náo loạn một chút thôi." Duệ Khê rất bình tĩnh rút tay về, từ phía sau hiện ra một cái túi đồ được gói ghém tinh xảo, "Em cố ý mang cho chị cây Ukulele được làm thủ công này." Rõ ràng là muốn tặng quà cho người ta, vậy mà vẫn duy trì bộ dáng lạnh nhạt, "Vì vậy mà đánh nhau với bọn họ à?" Quý Mạc đứng dậy, nhìn lướt qua thứ đồ chơi nhỏ trong tay, tự tay cốc một cái trên cái trán nữ ký giả đang bị thương.


"Đau." Trong nháy mắt bị ăn đau, Duệ Khê nhìn Quý Mạc với bộ dáng rất là nghiêm túc, biết mình không thể nói dối gạt được rồi, khóe miệng cười cười méo mó, "Bọn họ bị em moi tin, liền thẹn quá giận nên tới trả thù thôi." Duệ Khê chẳng hề để ý, làm paparazi như cô, chuyện bị người ngoài sáng trong tối trả thù là chuyện bình thường, nhưng mà, nghĩ đến khuôn mặt dữ tợn của tên nam diễn viên lúc bị vạch trần, ánh mắt của cô híp một cái, lần này, thật ra cũng có chút khó khăn.


"Nhưng sao lại mua cái này, chị có còn là chị của trước đây nữa." Quý Mạc nhìn dòng chữ "ML"* khắc trên ukulele, ngón tay ma sát trên mặt đàn bóng loáng, tay trái gảy lên dây đàn, tạo ra thanh âm nghe rất thuần khiết.


* ML: viết tắt của từ Mo Li.


"Vẫn còn rất ưa thích phải không?" Duệ Khê đặt tay lên tay của Quý tác gia, "Happy Seventh Anniversary, Mạc Lê." Tuy là đã tận lực ẩn dấu thân phận cùng những cảm xúc của mình, bất quá đối với cô, đàn ghi-ta chính là thứ không dễ dàng buông tha.


"Chị hiện tại đã là tác gia rồi." Quý Mạc nhìn đến tay mình đặt trên đàn một cách tự nhiên nhất, nhắm mắt một cái "Mạc Lê người biết đánh đàn ghi-ta kia, đã chết rồi." Trận hỏa hoạn kia, đã triệt để chấm dứt ước mơ làm ca sĩ của cô, mà cô bây giờ, chỉ là tác gia mà thôi.


Quý Mạc ngẩng đầu, nhìn người con gái ở trước mặt, đang rất tùy ý cởi áo khoác ra, xoa xoa mái tóc ngắn, rõ ràng là rất mệt mỏi, nhưng ở trước mặt mình lúc nào cũng mang bộ dáng không thể gục ngã. Tâm ý của người đó, Quý Mạc đều biết, nhưng mà, bây giờ Duệ Khê đối với Quý Mạc mà nói, tựa hồ chỉ là đóa hồng ảo ảnh khiến cho người ta thấy ấm áp, dù trong ý thức của cô vẫn cố gắng ở cạnh bên cô ấy nhưng lại thật sự lại không mang chút hứng thú nào.


Là thói quen đi! Quý Mạc cứ vô thức cho phép Duệ Khê chiếm lấy một vị trí trong lòng mình, trong lòng Duệ Khê, Quý Mạc đối với cô ấy chẳng qua là đặc biệt cảm kích hoặc giả nói là thưởng thức cũng đúng. Hai con người cô độc giống nhau, cứ như vậy với lấy nhau tìm kiếm ấm áp.


***


Nhược Duẫn dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, chuyến bay bắt đầu lúc 8 giờ sáng, mà lúc 7 giờ đã bị đứa trẻ Ấn Hàn kia hôn tỉnh lại, lần đầu tiên có ham muốn mãnh liệt muốn nằm ỳ như vậy, lười biếng nằm xuống thêm lần nữa nhưng vẫn là bị người yêu khả ái cẩn thận bế lên, thay nàng sửa soạn đầu tóc, lại phải cho Nữ vương đại nhân ăn no, cuối cùng mới lưu luyến nói tạm biệt nàng, nghĩ tới trước mắt là bảy ngày 168 tiếng đồng hồ không được nhìn thấy khuôn mặt đứa trẻ ấy, đáy lòng Nữ vương đại nhân có chút không vui.


Bất quá, Nhược Duẫn cúi đầu xuống nhìn đến áo sơ mi trắng nàng đang mặc trên người, được ủi gọn gàng, là kiểu dáng mà Ấn Hàn thích nhất, trên đó đều tràn đầy khí tức thuần khiết của em ấy, nên nàng mới cố ý mặc chiếc áo tình nhân này lên người, tuy là chiều cao hai người có chút chênh lệch, nhưng may mà Ấn Hàn gầy vừa phải, lúc này áo sơmi tuy nhìn có vẻ hơi dài rộng, vì thế nàng đơn giản là buộc lại, nhưng lại tăng thêm mấy phần lười biếng. Nghĩ tới cảnh người yêu chứng kiến chính mình vận bộ y phục này, khuôn mặt bất đắc dĩ, nhưng vẫn là thay mình tỉ mỉ sửa soạn, Nữ vương đại nhân không tự chủ khóe miệng cong lên.


"Tôi có thể ngồi ở chỗ này không, tiểu thư xinh đẹp?" Nhược Duẫn nhìn qua, bất ngờ người xuất hiện kia lại chính là người đã lâu không gặp, Ứng Chân. Mái tóc xoăn dài màu nâu tùy ý phân tán trên vai, diện lên người loại áo da màu đen nhìn rất già dặn, trong thoáng chốc nhớ ra diễn viên lần này cũng là được đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, xem ra hai người là đi cùng một chuyến bay. Nghĩ như vậy, Nhược Duẫn kéo lấy phân nửa tấm chăn, cẩn thận đắp lên trên đầu gối.


"Mùa xuân đến rồi nha!" Ứng Chân điều chỉnh tư thế ngồi, thoải mái mà tựa vào gối bảo vệ cổ, quay đầu nhìn nàng, trong mắt mang theo tiếu ý rõ ràng, "Quả nhiên, người lớn tuổi như chúng ta đây không nên tham dự mấy dịp như vầy nữa." Ra vẻ thương tâm thở dài một hơi.


"Ứng tỷ mới là đối tượng mà người hâm mộ quan tâm." Rất nhanh hiểu rõ ý tứ trong lời nói của tiền bối, Nhược Duẫn che dấu khuôn mặt có chút nóng lên, biểu tình rất là thờ ơ.


"Chắc là cái người quản trị web kia rồi!" Giọng nói rất chắn chắn, đối với nghệ sĩ mà mình xem trọng, Ứng Chân tự nhiên là trăm phần trăm chú ý, ánh mắt hai người đó trao nhau không giống như là bằng hữu chút nào, có thể khiến cho Nữ vương trong mắt đều mang ý cười, sợ là trên thế giới này chỉ có một thứ độc nhất vô nhị, đó là tình yêu thôi!


Nhược Duẫn cười cười, không có lên tiếng, mặc dù là hai người có quen biết, bất quá theo tính cách của nàng, chắc chắn sẽ không cùng người khác khoe khoang, người yêu tốt như vậy, thì nàng phải nên cất giấu thật kĩ.


Sau một thời gian lữ trình rất dài, máy bay cuối cùng cũng an toàn đáp xuống phía tây thành phố. Nhược Duẫn vốn chỉ muốn ở trong khách sạn nghỉ ngơi thật tốt, nhưng lúc này nàng lại bị Ảnh hậu đại nhân tinh lực dồi dào lôi kéo ở trên đường, nhìn đến Vương Tử ở một bên cũng đang đồng dạng hưng phấn, Nữ vương đại nhân chỉ biết thầm thở dài, lên dây cót tinh thần bắt đầu thưởng thức đất nước xa lạ tràn ngập phong tình này.


Ở quốc nội, hai đại minh tinh luôn sống trong ánh hào quang, nên hầu như không cơ hội được đi dạo phố, mặc dù cũng hóa trang đầy đủ, nhưng cuối cùng đều bị ánh mắt sắc sảo của người hâm mộ nhận ra, sau đó chỉ còn biết phải chạy trối chết. Còn như bây giờ, có thể mặc thứ trang phục mình thích nhất, bỏ qua một nhóm người đại diện cùng vệ sĩ, tùy ý đi cùng hai ba người bạn thân, không cần cố kỵ chút nào mà thưởng thức mỹ thực bên đường, có thể thử nhiều loại trang phục sau đó ngắm mình trong gương, mặc dù bất đồng ngôn ngữ, nhưng vẫn có thể vui sướng thưởng thức những cơ hội, xác thực là khó có được này. Thời tiết khá dễ chịu, mà những người dân ở đây lại rất thân thiện, lúc đầu Nhược Duẫn có chút bối rối, nhưng lúc này cũng đã bị hấp dẫn bởi nơi đây rồi.


"Đi xem không? Giống như là cửa hàng sản phẩm thủ công." Vương Tử chỉ chỉ cửa hàng ở cách đó không xa nhưng cũng không dễ thấy được. Hầu như ở mỗi một thành phố, đều có riêng cho mình một loại hình thủ công, đương nhiên là rất khó tìm được một hai món đồ tinh xảo, nhưng đối với khách du lịch, những món này chính là mang đến những niềm vui trong một lúc nào đó.


Đi tới một cửa hàng có chút nét cổ điển, trên mặt tường khắp nơi đều là những hoa văn vẽ tay, chủ cửa hàng là một người phụ nữ lớn tuổi, lúc này đang đẩy đẩy cái kính lão, híp mắt, rất là hiền lành mà nhìn ba vị mỹ nhân ngoại quốc ở trước mắt.


Ứng Chân là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của khăn lụa đã giành trước một bước, đi tới chỗ trưng bày các loại chăn bông được đan thủ công, Nhược Duẫn nhìn thoáng qua Ảnh hậu lúc này đang hưng phấn giống như đứa trẻ, khẽ mỉm cười một cái. Nàng ngẩng đầu, có chút hăng hái mà nhìn quanh một vòng cách bài trí trong cửa hàng, ánh mắt rốt cục dừng lại trên bàn vật phẩm trang sức.


Mặc dù chỉ là chút đồ chơi nhỏ, giá trị cũng không cao, nhưng là sau khi được mài dũa lại cũng được xem như có chút kiểu dáng khác biệt, bà chủ già khoa tay múa chân nói với Nữ vương đại nhân, hình như là có thể khắc lên trên đây những gì mình muốn, nếu là như vậy, cũng đã trở thành món quà độc nhất vô nhị trên thế giới này rồi.


Cùng Ấn Hàn sống chung với nhau, nàng giống như vô thức tiếp thu tâm ý cùng sở thích của em ấy, Nhược Duẫn rất cẩn thận lựa chọn. Tuy là Ấn Hàn vẫn luôn không nói ra, nhưng nàng nhìn ra được, đối với vật phẩm trang sức thủ công như vậy, em ấy chắc chắn sẽ thích, coi như là tặng cho em ấy một món quà làm kỷ niệm đi. Nữ vương đại nhân hé mắt, ngược lại rất chờ mong đứa trẻ muộn tao nhà nàng lúc nhận được quà sẽ biểu lộ ra cảm xúc gì đây.


"Nè, chị đang định khắc gì sao?" Tiểu bảo bảo Vương Tử rất nhanh chú ý tới Nhược Duẫn đang ở một bên, liền chạm đến vẻ mặt thành thật của Nữ vương đại nhân, "Đừng quấy rầy nàng, nhanh tới giúp chị nhìn thử cái này xem thế nào." Ảnh hậu liếc mắt nhìn Nhược Duẫn đang cúi đầu, hiểu rõ cười cười, lôi kéo vị tiểu trợ lý có chút cản trở này. Thừa dịp lúc Nhược Duẫn đang hau tổn tâm tư vì món quà, ngược lại là cô có thể đi trước đến cửa hàng thức uống lạnh bên cạnh, sữa lắc ở đất nước này cũng rất hấp dẫn Ứng Chân.


Nhược Duẫn nhìn một chút đến bà chủ cửa hàng, nhìn bà rất là hiền lành, cầm dụng cụ từng bước một dạy cho nàng vài động tác mẫu. Mặc dù bà chủ dùng nhiều từ ngữ địa phương cùng tiếng Anh cũng là trở ngại trong giao tiếp, nhưng nhờ bà chủ dùng ánh mắt thể hiện điều mình muốn nói, hơn nữa cũng chủ động giúp đỡ một tay, chỉ khi nào xác định Nhược Duẫn đã hoàn thành bước nào đó, bà mới tiếp tục hướng dẫn bước tiếp theo.


"Lover?" Bà chủ ra dấu chỉ vào trái tim, "Yes, lover." Nhược Duẫn gật đầu, nhìn món quà nằm trong bàn tay, nội dung khắc lên cũng rất đơn giản, nhưng cũng khiến nàng mất rất nhiều công sức. "shewilllikeit?" Nhược Duẫn không tự chủ nhìn về phía bà chủ, có chút không tự tin dò hỏi, so với vật em ấy làm cho mình, cái thứ xù xì như thế này căn bản không được gọi là lễ vật đi. "Yeah," Bà chủ gật đầu khẳng định,"it' slove, right?


Nhược Duẫn cẩn thận cất vật mua được vào hộp trang sức, thỏa mãn hé mắt, đúng vậy, bởi vì là chính mình tự làm, cho nên, Ấn Hàn nhất định sẽ thích, phải không?


"Tin nhanh mỗi ngày: Hôm nay có nhan đề 'Trái tim nữ thần cao lãnh cuối cùng cũng bị khóa chặt, quanh đi quẩn lại vẫn là nàng?' " Nhân viên văn phòng tiểu Lý mở mắt, theo thói quen lấy điện thoại di động ra xem, gõ vào weibo, chuẩn bị nhìn một chút xem có chuyện gì mới mẻ, tin tức mới nhất về hoạt động của nàng hiện ra, là cùng một nội dung, nhưng đã bị mấy trang quảng cáo che mất hình. Tiểu Lý có chút ngạc nhiên, mở ra hình ảnh, chợt xuất hiện ở trên màn ảnh, chính là Nhược Duẫn.


----------------------------------------------------


Editor: Tử Mặc