Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta

Chương 70: Mang thai




- Editor: Hàn

- -----------------------

Giấc ngủ này của Mục Tiểu Phàm rất dài, đến buổi tối mới tỉnh lại.

"Thật đói." Mục Tiểu Phàm xưa nay chưa từng cảm thấy đói bụng như bây giờ, bưng dạ dày khó chịu ngồi dậy, mờ mịt liếc nhìn gian phòng có chút tối, sau đó xuống giường ra khỏi phòng ngủ.

"Học tỷ." Mục Tiểu Phàm theo mùi thức ăn hướng về phía phòng bếp, liếc mắt liền thấy bóng học tỷ xào rau, nhất thời làm nũng từ phía sau đem người ôm lấy, "Học tỷ ~ "

Hứa Hạ đầu ngửa ra sau dựa vào, đụng một cái vào đầu nữ nhân, ôn nhu nói: "Đói bụng không, một hồi liền xong rồi."

"Em cảm giác hiện tại em đói bụng đến có thể ăn một con trâu." Mục Tiểu Phàm khoa trương nói.

Hứa Hạ nở nụ cười, mi mắt cũng cong lên, cưng chìu nói: "Có thể ăn một con trâu được, một hồi ăn nhiều một chút."

"Ừm." Mục Tiểu Phàm nằm nhoài sau lưng nữ thần, động cũng không muốn động.

Trong lúc nhất thời, trong phòng bếp chỉ có âm thanh xào rau.

Qua hồi lâu, Mục Tiểu Phàm nói: "Học tỷ, chị có thể nói cho em một chút sự tình trước khi em mất trí nhớ không?"

"Có thể a." Hứa Hạ một bên xào rau một bên nhớ lại nói.

"Hai chúng ta là ở ba năm trước, cũng chính là thời điểm năm thứ nhất đại học nhận thức."

"Năm nhất đại học?!" Mục Tiểu Phàm trợn mắt há mồm, lập tức liền vội vàng hỏi: "Cái kia sau đó thì sao?"

"Em chờ chị từ từ nói." Hứa Hạ nghiêng đầu cười nói.

"Được." Mục Tiểu Phàm ngoan ngoãn im lặng.

"Khi đó lần đầu tiên chị nhìn thấy em, là ở bên trong KTV, lúc đó em đầu gà lửa, mê man đứng trong hành lang, giống một con gà con lạc đường vậy." Nghĩ tới đây, Hứa Hạ khóe miệng cong lên, nói tiếp: "Lúc đó bạn cùng phòng của chị nói em học tập không giỏi, còn chuyên môn theo người đánh nhau..."

"Bạn cùng phòng này của chị tại sao như vậy? Này không phải là phá hủy hình tượng của em luôn sao?" Mục Tiểu Phàm trợn mắt lên khó mà tin nổi nói, nàng hiện tại hận không thể nhớ lại lúc đó chính mình làm sao lén lút đánh bạn cùng phòng kia.

Nghĩ đến hình ảnh hai người vừa thấy mặt đã cãi nhau, Hứa Hạ cười nói: "Kỳ thực chị lúc đó liền đang nghĩ, cô gái lợi hại như thế, nếu như có thể trở thành bằng hữu của cô ấy, nhất định chị rất vinh hạnh."

"A? Em cặn bả như thế, chị còn muốn theo em làm bạn?" Mục Tiểu Phàm chính mình cũng có chút ghét bỏ bản thân năm đó, quả thực nghĩ lại mà không chịu nổi.

"Đúng, bởi vì chị yêu thích người thân thủ khá là lợi hại." Hứa Hạ thịnh [1] thức ăn ngon xoay người lại nói: "Năm đó ba ba em đã cứu một nhà chúng ta."

[1]: 盛 Thịnh??._.

"Ba em?" Mục Tiểu Phàm sửng sốt một chút, rõ ràng không biết nữ thần làm sao nhắc đến ba ba mình.

Bởi vì mất trí nhớ, đối phương đã quên lời chính mình đã từng nói cũng là về tình cảm có thể tha thứ.

Hứa Hạ lần thứ hai đem chuyện năm đó nói lại một lần, lần này lúc nói, tâm tình của nàng thay đổi, không còn là trầm trọng như vậy, có thể là bởi vì nữ nhân trước mặt, "Vì lẽ đó, tại sao chị yêu thích cảnh sát, thậm chí muốn làm một cảnh sát, cũng là nguyên nhân này."

"Nhưng em hiện tại không phải một cảnh sát." Mục Tiểu Phàm nhíu mày nói.

Hứa Hạ kéo ghế để cho nàng ngồi xuống, mà nàng ngồi xuống ở đối diện Mục Tiểu Phàm, mỉm cười nói: "Từ sau khi gặp em, chị cũng đã không để ý em có phải là cảnh sát, chỉ cần là em liền được rồi."

Mục Tiểu Phàm tim phốc thông thốc thông nhảy cỡn lên, tay che ngực, khóe miệng đều muốn toét ra phía sau tai.

Nhìn bộ dáng kia của nàng, Hứa Hạ cũng nở nụ cười, gắp khối thịt gà bỏ vào chén nàng nói: "Mau ăn, ăn xong nói tiếp."

"Được."

Sau đó hai người hết sức chuyên chú ăn cơm tối, bữa cơm này Mục Tiểu Phàm ăn ước chừng gấp đôi bình thường, cuối cùng chống cái bụng dựa ở trên ghế salông, cảm khái nói: "Nếu em mỗi ngày đều ăn như vậy, một tháng sau nhất định phải mập một vòng."

Hứa Hạ thu thập chén đũa nói: "Đói thì ăn, đừng giảm béo."

"Học tỷ, chị không cảm thấy ngày hôm nay em ăn rất nhiều sao?" Mục Tiểu Phàm nằm nhoài trên salông nhìn nữ thần.

Hứa Hạ khóe miệng cong lên, cười nói: "Khá tốt."

Mục Tiểu Phàm: "..."

Nhìn nữ thần tiến vào nhà bếp, Mục Tiểu Phàm cũng đi vào theo, xắn tay áo lên nói: "Em rửa chén."

"Không cần, em đi phòng khách xem ti vi đi, chị chỉ rửa có hai cái bát hai cái mâm, rất nhanh." Vừa nói vừa giúp Mục Tiểu Phàm lấy tay áo xuống, đẩy đối phương ra khỏi nhà bếp.

"Học tỷ, em như vậy sẽ phế." Mục Tiểu Phàm vừa đi vừa quay đầu nói.

"Phế chị nuôi." Hứa Hạ không chút nghĩ ngợi nói.

Mục Tiểu Phàm ngọt ngào ngồi ở trên ghế salông, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía cửa phòng bếp, chờ nữ thần đi ra.

"Đinh đông đinh đông."

"Lúc này ai vậy, cũng đã tối thui." Mục Tiểu Phàm thì thầm đi đến cửa, ghé vào chỗ ngắm mắt mèo trên cửa liếc mắt một cái, nhất thời ngây ngẩn cả người, như thế nào như vậy quen mắt?

Hứa Hạ sau khi rửa sạch bát đi ra, nhìn thấy Mục Tiểu Phàm nằm ở trên cửa thật lâu không động tác, đi tới hỏi: "Làm gì vậy?"

"Học... Học tỷ, bên ngoài có người, rất giống nữ ma đầu năm đó." Mục Tiểu Phàm khóe miệng co giật nhìn về phía nữ thần sau lưng.

"Cô ta tới làm cái gì?" Hứa Hạ nhíu mày nói.

Mở cửa, Hạ Tình tay cầm một túi hoa quả liền muốn xông vào.

"Không cho phép tiến vào!" Trong trí nhớ Mục Tiểu Phàm, nữ ma đầu trước mặt năm đó cắt tóc nàng, kết cục khiến nàng không thể không cạo trọc, thậm chí mặt sau không ngừng tìm những sai lầm của nàng, nghĩ vậy, nàng nổi giận đùng đùng nhìn đối phương.

"Làm sao?" Hạ Tình nghi hoặc nhìn về phía nàng.

"Thật không tiện huấn luyện viên, Mục Tiểu Phàm đang cùng cô nói đùa." Vừa nói vừa ôm lấy vai Mục Tiểu Phàm, ở bên tai nàng nói thầm mấy câu, Mục Tiểu Phàm nhất thời ngoan ngoãn.

Hạ Tình đi tới nhìn biệt thự hai người mua, xoay người lại nói: "Các em dự định lúc nào kết hôn? Đến lúc đó có thể nhất định phải mời tôi."

"Cô tại sao lại muốn tới nơi này?" Mục Tiểu Phàm nhíu mày nhìn nàng. Thực sự là nàng sau đó, cùng nữ ma đầu một điểm giao tiếp đều không có, có thể giờ khắc này nữ ma đầu đột nhiên xuất hiện ở đây, điều này khiến nàng làm sao không thèm để ý.

Hạ Tình còn không biết Mục Tiểu Phàm mất trí nhớ, đem hoa quả đưa cho Hứa Hạ nói: "Trước đây không lâu chúng ta không phải đã hẹn sau khi nhiệm vụ kết thúc, chờ tôi rảnh rỗi lại đây chơi sao? Làm sao, em đã quên?"

"Tôi..." Mục Tiểu Phàm vừa muốn nói, Hứa Hạ đánh gãy nàng.

"Thật không tiện, Tiểu Phàm gần đây bởi vì có chút bận bịu, vì lẽ đó đã quên." Hứa Hạ còn nhớ năm đó, nữ nhân trước mặt này cùng với nữ nhân yêu thích nàng kia vì các nàng thiết kế cạm bẫy, cho nên nàng vẫn là đừng để cho Mục Tiểu Phàm nói ra chân tướng.

Hạ Tình luôn cảm thấy giữa hai người bọn họ rất lạ, mới vừa muốn tiếp tục cùng các nàng nói, nhưng mà lúc này điện thoại di động vang lên, nàng áy náy nhìn hai người một chút, đi tới bên cạnh nghe điện thoại.

Mục Tiểu Phàm lúc này nằm nhoài nữ thần bên tai nói: "Học tỷ, chị một hồi nhất định phải nói cho em chuyện lúc trước."

"Ừm." Hứa Hạ gật đầu.

Vừa vặn lúc này Hạ Tình cũng nói chuyện điện thoại xong, đối với hai người nói xin lỗi: "Tôi hiện tại có việc đi trước, chờ sau này tới chơi nữa."

"Được." Hứa Hạ nói.

Mục Tiểu Phàm trợn mắt lên nhìn nàng.

Hạ Tình nhìn bộ dáng kia của nàng, tay tự nhiên sờ sờ đầu nàng cười nói: "Thực sự là mấy ngày không gặp, đã quên tôi và em là bạn cùng chung hoạn nạn."

"Cùng chung hoạn nạn?" Mục Tiểu Phàm cau mày.

"Đúng đấy, đừng nói tôi em mất trí nhớ."

Hạ Tình nói một câu, nhất thời khiến hai người Mục Tiểu Phàm khẩn trương.

Hạ Tình nhìn các nàng như vậy, híp mắt nhìn về phía các nàng, sau đó đột nhiên không kịp chuẩn bị tới gần Mục Tiểu Phàm, Hứa Hạ vội vã che ở trước mặt nàng.

Hạ Tình cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ không cùng em cướp em ấy, nếu không Tiểu Tiểu nhà tôi sẽ ghen." Hạ Tình nói xong, liền đối với hai người khoát khoát tay đi mất.

Đóng cửa lại, Hứa Hạ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, Mục Tiểu Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm theo, thở dài nói: "Nữ ma đầu rốt cục cũng đi rồi."

"Học tỷ, chị nhanh nói cho em một chút." Mục Tiểu Phàm lập tức không thể chờ đợi được nữa nói.

"Được."

Hứa Hạ lôi kéo tay nàng tiến vào phòng ngủ từ từ nói.

Này nói chuyện chính là một đêm, đến ngày thứ hai, Mục Tiểu Phàm đến buổi trưa mới dậy, thời điểm mở mắt ra, còn có chút ngốc.

Hồi ức tối hôm qua nữ thần nói, cùng với hồi ức trước đây của nàng, một điểm đều không giống chút nào, hơn nữa trong hồi ức của nữ thần, có nhiều câu chuyện ngọt ngào như vậy, khiến nàng hận không thể hiện tại liền khôi phục ký ức.

Ngay lúc nàng suy tư vô ích, nàng có loại cảm giác nôn mửa, tiếp sau đó cái cảm giác này càng mãnh liệt, nàng vội vã vén chăn lên xông về phía phòng vệ sinh.

Hứa Hạ đi vào phòng ngủ, liền nghe đến phòng vệ sinh truyền đến âm thanh nôn mửa của Mục Tiểu Phàm, nàng liền vội vàng đi tới.

"Tiểu Phàm." Hứa Hạ nhẹ nhàng vỗ lưng Mục Tiểu Phàm, lo lắng nói.

"Học tỷ, em thật khó chịu a." Mục Tiểu Phàm khó chịu nước mắt đều muốn chảy xuống, nhìn thấy nữ thần, nàng không thể kiên trì được nữa khóc lên.

Vừa rồi suýt chút nữa đều đem ruột phun ra.

"Không khóc, học tỷ ở đây." Hứa Hạ ôm nàng, ôn nhu dụ dỗ nàng.

Chờ sau khi Mục Tiểu Phàm ổn định lại tâm tình, Hứa Hạ đem nàng lôi ra khỏi phòng vệ sinh, ngồi ở bên giường nghiêm túc nói: "Chị phải nói cho em một chuyện."

"Chuyện gì?" Nữ thần vẻ mặt nghiêm túc như thế, khiến Mục Tiểu Phàm sốt sắng lên, môi có chút run rẩy, "Lẽ nào em mắc bệnh ung thư?"

Hứa Hạ dùng ngón tay trỏ búng xuống trán của nàng sủng nịnh nói: "Nói bậy, có người nguyền rủa mình như thế sao?"

Mục Tiểu Phàm tay che cái trán có chút hơi đau, ủy khuất nói: "Vẻ mặt của chị nghiêm túc như vậy, em liền cảm thấy rất nghiêm trọng mà ~ "

"Dĩ nhiên nghiêm trọng!" Nói đến đây, khóe miệng Hứa Hạ cong lên, thậm chí càng cong càng lớn, cuối cùng cười đến Mục Tiểu Phàm cũng không dám nhìn thẳng, Hứa Hạ mới nói: "Em mang thai, chuyện lớn như vậy chẳng lẽ không nghiêm trọng?"

"Vậy cũng không thể... Cái gì?" Mục Tiểu Phàm sững sờ nhìn nữ thần, lúc nhìn thấy ánh mắt khẳng định của nữ thần, nàng không dám tin tưởng nhìn mình cái bụng, sờ sờ cái bụng còn bình thường, ngẩng đầu hỏi nữ thần, "Em... Em chỗ này có hài tử?"

"Ừm." Hứa Hạ mỉm cười gật đầu.

Mục Tiểu Phàm nhất thời ngây ngốc vuốt cái bụng, có chút cảm thấy không chân thực, lập tức nàng nhíu mày, cuối cùng khóc lên, "Học tỷ, đứa nhỏ này là của ai? Em không muốn, em chỉ cần học tỷ, con của người khác em không muốn." Nói xong càng lớn tiếng khóc lên.

Hứa Hạ bị nàng nói sửng sốt một chút, lập tức bật cười đem nữ nhân ôm vào trong ngực, hôn một cái mí mắt của nàng, ôn nhu nói: "Đây chính là con của chúng ta, hai chúng ta."

"Có thật không?" Mục Tiểu Phàm đình chỉ tiếng khóc, con mắt mang lệ nhìn nữ thần.

Hứa Hạ dùng tay ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt cho nàng nói: "Đương nhiên, đây là con của học tỷ cùng Tiểu Phàm."

"Em dĩ nhiên mang thai đứa nhỏ của học tỷ, em dĩ nhiên bất tri bất giác mang thai hài tử của nữ thần?!" Mục Tiểu Phàm triệt để sung sướng đến phát rồ, dẫn đến nàng một tháng kế tiếp, gặp người liền nói mình mang thai, điều này trực tiếp khiến toàn bộ người ở tiểu khu của các nàng đều biết nàng mang thai.

- --------------------------

Tác Giả có lời muốn nói: Cập nhật muộn, tối hôm qua viết một hồi ngủ mất 囧rz, đêm nay còn có một canh yêu, yêu yêu đát ~

- ------------------------------

- Hàn: Còn 3 chương nữa hoàn rồi.... Cố từ đây tới Chủ nhật nhai cho hết, 2 phiên ngoại từ từ =)))

Mệt mỏi quá..lười quá ~~~ ahuhu~~~