Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta

Chương 51: Lính đặc chủng




- Editor: BlackObs

Mục Tiểu Phàm kéo nữ thần chạy vào đồn cảnh sát, đám đầu gà phía sau buộc phải thắng chân lại.

​"Làm sao giờ?".

​"Đại ca, chúng ta không thể để tụi nó thoát như vậy, phải bắt được tụi nó".

​Gã cầm đầu vỗ vào ót tên thuộc hạ, "Mày nghĩ sao mà đòi vào đồn cảnh sát cướp người?". Hắn nhìn hướng cửa đồn nói tiếp: "Chắc lát nữa tụi nó sẽ bị tống ra cửa thôi, chúng ta cứ chờ ở đây".

​"Dạ". Đám tiểu đệ gật đầu, theo đại ca ngồi xổm bên đường đối diện đồn cảnh sát.

​Nhưng ngoài dự liệu của bọn chúng, Mục Tiểu Phàm không những không bị tống ra ngoài mà còn được cảnh sát châm trà hàn huyên.

​"Khỉ con, không ngờ con đã lớn đến vậy". Người đàn ông cảm khái, "Chú nhớ hồi đó con chỉ có chừng này", vừa nói ông còn đứng lên giơ tay đo ở khoảng ngang hông mình, "Hồi nhỏ con chẳng khác gì con trai, nháy mắt thôi mà đã ra dáng thiếu nữ thế này rồi".

​"Chú Hồ, con giống con trai hồi nào chứ, khi đó con vẫn tóc dài mà". Mục Tiểu Phàm dở khóc dở cười phân bua.

​Khi còn bé cô quả thực nghịch ngợm, cũng bởi vì cô quá nghịch cho nên ba mẹ mới đặt nhũ danh cho cô là khỉ con.

​Hứa Hạ ngồi bên cạnh nghe hai chú cháu nói chuyện nhẹ nhàng mỉm cười.

​Hai người trò chuyện với chú Hồ cùng một vài cảnh sát trẻ tuổi cho tới mười giờ mới đi ra khỏi đồn.

​"Tụi con về nhà cẩn thận, chú không tiễn hai đứa được".

​"Dạ, con chào chú Hồ". Mục Tiểu Phàm vẫy tay.

​Chú Hồ đi vào, Mục Tiểu Phàm nắm tay nữ thần tính rời đi thì mắt thấy đám người kia vẫn kiên trì ngồi chờ bên đường. Cô quay qua nói với Hứa Hạ: "Học tỷ, chị ở đây chờ em chút". Tiếp theo cô bước qua đường.

​Đám người thấy cô một mình đi qua đều đứng lên.

​Đối phương có thể ở trong đồn cảnh sát tận ba tiếng lại còn được cục trưởng cười híp mắt tiễn ra cửa??

Bọn chúng nhìn cô gái đang mỉm cười trước mặt, không biết có nên động thủ hay không.

​Chúng nhận thức được cô và cục cảnh sát có quan hệ, chẳng những thế còn là quan hệ rất đặc biệt.



​"Mấy người giở trò chọc ghẹo chúng tôi trước, sau đó tôi mới đánh mấy người, chuyện này xét cho cùng không phải do chúng tôi".

​"Là do đàn em tôi bất kính, xin hãy bỏ qua, chuyện hôm nay giữa chúng ta coi như xoá bỏ". Tên cầm đầu bước ra.

​"Ok". Mục Tiểu Phàm thâm ý liếc nhìn hắn rồi quét mắt qua mấy người phía sau, cô nói: "Về sau nếu mấy người có chuyện gì cần giúp thì cứ tìm tôi, miễn không phải giết người phóng hỏa là được, nhưng tôi vẫn nghĩ các người cải tà quy chính thì tốt hơn".

​"Mày là cái thá gì mà dạy đời tụi tao". Một gã trong đám tức giận lớn tiếng.

​Mục Tiểu Phàm vẫn điềm tĩnh nhìn tên cầm đầu: "Anh là đại ca của bọn họ à?".

​"Phải".

​"Tôi thấy anh nên đổi lính thì hơn, mấy người này...chậc chậc...sớm muộn gì cũng làm anh dính hoạ sát thân". Mục Tiểu Phàm tỏ ra có kinh nghiệm.

Lúc cô làm cảnh sát có chuyện gì mà chưa từng thấy qua, một lời nói bất cẩn của thuộc hạ cũng có thể làm cho cả nhóm bị diệt.

​Tên cầm đầu chăm chú nhìn Mục Tiểu Phàm, theo hắn đánh giá mặc dù gương mặt cô nhìn có vẻ trẻ con nhưng nhuệ khí trong mắt thì thật không thể khinh thường.

​"Đi trước đây". Mục Tiểu Phàm xoay người phất phất tay.

​Chờ bóng dáng cả hai mất hút, gã đại ca xoay người đạp một cước vào bụng thằng em phát biểu khi nãy, hắn lên tiếng cảnh cáo mọi người: "Lần tới làm việc cẩn thận cho tao, may là không xảy ra chuyện gì, nếu con nhỏ lúc nãy là con gái thằng cha lãnh đạo nào thì tụi mày và tao đều không gánh nổi".

​"Đại ca, sợ cái gì chứ, chúng ta nhiều người như vậy, hơn nữa có khi là con nhỏ đó bày đặt hù doạ thôi". Một tên khác lắm mồm.

​Bình thường bọn họ vốn quen diễu võ dương oai, đâu nghĩ ngợi nhiều làm chi, thích đánh ai thì đánh, nhìn không vừa mắt thì đánh, thích chọc gái thì chọc, chưa từng bị nghẹn khuất như lúc này.

​"Hù doạ mà có thể ngồi trong đồn cảnh sát ba tiếng? Hù doạ mà có thể để cho cục trưởng cảnh sát cười híp mắt tiễn ra cửa? Tụi mày thừa biết cục trưởng Hồ, ông ta bình thường mặt mũi lạnh tanh, có gặp qua ổng cười như vậy bao giờ chưa hả?". Lời gã đại ca nhất thời làm bọn đàn em câm miệng.

Thấy bọn chúng xìu xuống, hắn nói tiếp: "Đi, về thôi, mấy ngày nay tụi bây cũng đừng gây chuyện, tao có chút chuyện riêng cần xử lý".

​Lời Mục Tiểu Phàm nói khi nãy không phải là hắn chưa từng nghĩ tới. Hôm nay lại nghe được làm cho hắn thêm kiên định, xem ra cần phải thay đổi một ít đàn em rồi.

​Riêng Mục Tiểu Phàm giờ khắc này đang phá lên cười, kể lại chuyện vừa rồi cho nữ thần nghe, "Chị biết không, mặt gã đại ca lúc nghe em nói mấy lời đó trông buồn cười lắm, ha ha ha ha".

​Hứa Hạ bất đắc dĩ nắm chặt tay cô, cũng không biết Tiểu Phàm là lớn gan hay là không biết sợ hãi nữa.

​Lúc hai người về đến nhà, ông bà Mục đã lên giường ngủ.

​Ngày hôm sau, Mục Tiểu Phàm thức dậy xuống nhà đã thấy ba mình ngồi ở ghế sopha tại phòng khách, cô thắc mắc hỏi: "Ba, ba không đi làm sao?".

​"Con theo ba vào thư phòng, ba có chút chuyện muốn nói". Ông Mục đứng lên nói.

​"A...dạ". Mục Tiểu Phàm xoay người nói với Hứa Hạ đang đứng sau lưng: "Học tỷ, chị ngồi xem ti vi nha, xíu nữa em trở ra".

​"Ừ". Hứa Hạ gật đầu.

​Mục Tiểu Phàm đi theo ba vào thư phòng.

​"Về chuyện mấy tấm ảnh chụp lan truyền trong trường, con tính giải quyết thế nào?". Ông Mục lên tiếng hỏi.

​"Con chưa nghĩ ra". Mục Tiểu Phàm ngồi trên ghế thành thật trả lời.

​Ông Mục cau mày nhìn đứa con gái lớn của mình, "Ba có một người bạn gần đây đang chiêu tuyển, chuẩn bị lập ra một nhóm lính đặc chủng, con nghĩ sao?".

​"Lính đặc chủng?" Mục Tiểu Phàm bất ngờ.



Cho dù là trước kia hay sau khi sống lại, cô cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, đột nhiên nghe tới không tránh khỏi ngẩn người.

​"Vừa vặn chiều nay ba có hẹn gặp ông ấy, con cũng đi chung xem sao". Ông Mục gợi ý.

​"Con cần suy nghĩ thêm đã". Mục Tiểu Phàm đứng lên nói.

​"Cũng được, tháng sau bọn họ mới tập hợp, chiều nay con cứ đi cùng ba xem thế nào rồi về cân nhắc". Ông Mục nói.

​"Dạ".

​Mục Tiểu Phàm mặt mày buồn thiu đi ra thư phòng.

​Hứa Hạ nghe tiếng động, quay đầu nhìn lo lắng hỏi, "Em sao vậy?".

​"Học tỷ, nếu em không trở thành cảnh sát, chị vẫn sẽ thích em chứ?".

​"Vẫn thích. Tóm lại em có chuyện gì?".

​Mục Tiểu Phàm ngồi xuống cạnh nàng, giải thích, "Ba em đã biết vụ ảnh ọt ở trường rồi, ba muốn cho em đi làm lính đặc chủng".

​"Nguy hiểm lắm phải không?" Hứa Hạ nhíu mày nói: "Chị xem trên ti vi thấy đảm nhiệm việc truy nã đuổi bắt mấy phần tử khủng bố đều là lính đặc chủng".

​"Thật ra thì cảnh sát cũng có tham gia những chuyện như vậy". Mục Tiểu Phàm nắm tay nàng nói.

​"À...." Hứa Hạ cúi đầu trầm tư ít giây rồi thẳng thắn nói, "Vậy em đi đi".

​"Hả?" Mục Tiểu Phàm đần người ra.

​Nhìn bộ dáng đối phương, Hứa Hạ buồn cười, "Không phải em nói sẽ đi lính đặc chủng à?".

​"Học tỷ, chị không phản đối sao?" Mục Tiểu Phàm ngạc nhiên.

​"Chị nghe theo ý của em". Hứa Hạ đáp.

​Buổi chiều, Hứa Hạ trở về trường còn Mục Tiểu Phàm theo ba cô đến chỗ bạn ông.

​"Học tỷ, chị tới trường thì gọi cho em nhen". Mục Tiểu Phàm không yên tâm dặn dò.

​"Biết rồi, em đừng lo". Hứa Hạ nói tiếp: "Dù em quyết định thế nào, chị cũng sẽ ủng hộ, nhớ đó".

​"Cảm ơn học tỷ". Mục Tiểu Phàm ôm nàng, trong lòng rất vui.

​Nhìn theo dáng học tỷ lên xe lửa, chờ xe lửa chạy rồi Mục Tiểu Phàm mới cùng ông Mục ra xe lái về cơ sở quân đội.

​"Nếu con chọn gia nhập lính đặc chủng, ba sẽ không phản đối chuyện hai con quen nhau, nhưng nếu con không chọn, ba sẽ không tán thành chuyện hai đứa". Ông Mục tỏ rõ thái độ.

​"Tại sao ạ?!" Mục Tiểu Phàm tròn mắt quay qua nhìn ông.

​Ông Mục thản nhiên phân tích, "Con nghĩ xem, một kẻ vô tích sự chuyển hết trường này tới trường kia, tâm tính thay đổi như chong chóng không có chút kiên trì nào như con thì hỏi ba làm sao để con ra ngoài hại đời con nhà người ta được?".

​"Con hại đời con nhà người ta hồi nào!!". Mục Tiểu Phàm cười khổ.

Cô còn tưởng ba nói thế để áp bức cô phải chọn đi lính, ai dè là vì lo cô sẽ hại đời người khác...🙄

​"Con khoe là học tỷ của con năm nào cũng đứng nhất trường, dáng vẻ lại xinh đẹp, khẳng định có rất nhiều nam sinh nữ sinh ưu tú theo đuổi nó, con không làm được tích sự gì cứ tò tò bên cạnh nó không thấy mất mặt sao?".



​Mục Tiểu Phàm: "..."

​"Cho dù da mặt con dày không thấy gì đi nữa thì con cũng phải nghĩ cho cảm thụ của con bé chứ?". Ông Mục tiếp tục công kích.

​Mục Tiểu Phàm: "..."

"Chưa kể tới lúc tốt nghiệp thì sao đây? Con nói muốn kết hôn cùng người ta, mà một cái văn bằng cũng không có, công việc cũng không có, tác phong ở trường học thì bất hảo, đứa nào dám cưới con, con cũng đừng mơ đến lúc đó ba đút lót cho con đi cửa sau, tự thân mà giải quyết".

​Mục Tiểu Phàm: "..." Cô thật muốn khóc mà, sao đột nhiên miệng lưỡi ba cô sắc bén vậy chứ?!

Cô lập tức ngồi thẳng, nghiêm túc nói với ba mình, "Ba, con quyết định rồi, con nhất định tham tuyển lính đặc chủng, con sẽ để cho ba và học tỷ thấy khả năng của con, còn nữa...phải để cho lão bằng hữu của ba biết là con gái của Mục Quốc Chánh cũng không phải dạng vừa".

​"Cái gì... Cái gì lão bằng hữu." Ông Mục có điểm chột dạ nhìn cô.

​Mục Tiểu Phàm ha ha cười rộ lên, choàng vai ông, "Ba, con còn không biết rõ ba sao, sĩ diện hảo, trước mặt người khác kiểu gì cũng khoe con lên tận mây xanh, lần này không phải là đã thổi phồng con với ông bạn của ba cho nên mới nói một đống thứ khích tướng con hả?".

"Ba chỉ nói sự thật". Ông Mục liếc mắt, đẩy tay cô ra nói: "Dám kéo cổ chụp vai ba mình như vậy, không ra thể thống, ngồi ngay vào".

​"Dạ, cục trưởng". Mục Tiểu Phàm nháy mắt ngồi thẳng trở lại, làm động tác tuân thủ, hô to đáp.

Ông Mục bị cô làm cho giật mình nhưng khóe miệng lại cong lên.

​*Cơ sở quân đội

​Một người đàn ông cao ngất, lưng thẳng tắp, đứng chắp tay nhìn tốp mười người lính trước mặt, dõng dạc nói, "Chút nữa tôi có người bạn cũ tới thăm, tất cả đều lên tinh thần cho tôi, ai mà để tôi mất mặt tôi sẽ cách chức người đó".

​"Anh Tiền, là bạn cũ nào vậy? Có phải là vị thiếu uý lần trước không?". Mấy người lính kia một điểm cũng không sợ, còn to gan trêu chọc.

​"Hay là tình đầu của anh?". Hôm nay anh Tiền vậy mà lại chú trọng mặc quân trang mới, chắc chắn là tình đầu đến thăm rồi.

​Anh Tiền trừng mắt, "Cái gì mà tình đầu, rõ ràng hắn là tình địch! Là tình địch đoạt đi mối tình đầu của tôi!".

​Vừa dứt lời, từ xa truyền đến tiếng xe hơi.

​"Tất cả lên tinh thần cho tôi!".

​"Rõ, anh Tiền, nhất định không làm mất mặt anh". Tình nhân của tình đầu, thù quá lớn. Nhóm binh lính ngầm hiểu đưa mắt nhìn nhau.