Nữ Thần Hotsearch
Kiều Tinh Lâm ngủ thẳng đến giữa trưa, bãi chiến trường trong phòng tối qua đã được Lâm Thâm dọn dẹp lại, thoạt nhìn cực kỳ sạch sẽ nhưng trong thùng rác lại hiện lên rõ “chiến tích” tối hôm qua của bọn họ. Cô thật sự không dám nhìn, nhanh chóng chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Lâm Thâm nghe thấy tiếng động của cô, liền hâm nóng một ly sữa đem vào.
“Em có ngủ ngon không?” Anh hỏi Kiều Tinh Lâm.
Kiều Tinh Lâm tức giận trừng anh một cái. Có quỷ mới ngủ ngon!
Anh tràn đầy năng lượng, trái ngược hoàn toàn với vẻ uể oải, không chút sức sống của cô. Người này thật ra là sói đúng không? Hoặc là do yêu quái biến thành. Rõ ràng bình thường cô có tập thể hình, thể năng tốt hơn mọi người rất nhiều.
“Sao hôm nay anh không đi làm?” Kiều Tinh Lâm nhận lấy ly sữa, không dám nhìn anh.
Lâm Thâm lắc đầu: “Anh ở nhà làm việc cũng giống vậy thôi. Trưa em có muốn ăn mì ống không?”
“Được.” Vốn là Kiều Tinh Lâm sẽ không thể nào chọn đồ ăn, cô phải giữ dáng cho nên rất nghiêm khắc mà hạn chế hấp thụ đồ ăn. Nhưng mà bây giờ lượng vận động của cô tăng lên rất nhiều, tiêu hao thể lực quá nhanh, luôn cảm thấy rất đói bụng.
Lâm Thâm đi vào phòng bếp, Kiều Tinh Lâm đi đến phòng khách, cô nhìn thấy rèm cửa đã bị đóng kín lại. Rõ ràng là ban ngày lại cần phải bật đèn. Nhưng mà với thân phận của anh mà nói thì việc bảo mật thật tốt là điều phải làm.
Trên bàn trà đặt máy tính của Lâm Thâm, cô đi đến, tò mò nhìn thoáng qua, tất cả đều là tiếng Anh. Cô cố gắng đọc được hai hàng rồi bỏ cuộc. Cái này chắc là cỡ trình độ bài luận tiếng Anh đúng không? Có vẻ cô mất gốc rất nhiều.
Cô lại lười mở máy tính của mình, nên lớn tiếng hỏi Lâm Thâm: “Em có thể mượn dùng máy tính của anh không?”Lâm Thâm trả lời: “Có thể, em thu nhỏ trang văn kiện lại là được rồi.”
Kiều Tinh Lâm nghe theo lời, khi nhìn đến màn hình máy tính thì cô sững sờ một chút. Trên màn hình thế mà lại là ảnh của cô! Một bức ảnh cô chụp ở trên đường phố Milan, cô mặc áo sơ mi trắng và chân váy jeans, cúi đầu cười nhẹ. Hoàng hôn rơi trên vai cô, ở hai bên ngã tư đường là kiến trúc cổ xưa, ánh sáng và bố cục đều rất tuyệt vời. Trong những tấm hình chụp trên phố, cô thích nhất là tấm này, nó cũng được đăng tải lên Weibo, nhưng mà lại không ngờ tý Lâm Thâm lại cài nó làm ảnh nền. Không phải là anh muốn nhìn thấy cô mỗi ngày đó chứ?
Nghĩ như vậy, Kiều Tinh Lâm nhịn không được mà cười, còn có hơi đắc ý.
Hình như bạn trai cô rất thích cô?
Lâm Thâm từ trong phòng bếp nhìn thoáng qua, thấy Kiều Tinh Lâm nhìn màn hình máy tính của anh mà cười ngây ngô thì anh cũng không nhịn được mà cong cong khóe miệng. Anh nhớ Chu Lập Quần từng nói một câu: “Bạn gái cậu xinh như vậy mà giấu đi làm gì?” Anh thật sự muốn cất cô đi chỉ để mình anh xem thôi, anh sợ bị người khác ngấp nghé.
Sau khi Kiều Tinh Lâm kiếm đồ xong, đúng lúc Lâm Thâm cũng đã nấu mì xong rồi, bảo cô đến anh.
Loading...
Kiều Tinh Lâm đi xuống nhà ăn ngồi, mì sốt cà chua được trang trí đẹp đẹp ở trên dĩa, trên mặt còn có rắc gia vị và rau thơm, trông rất gì và này nọ. Cô không đem điện thoại theo, nếu không chắc chắn cô sẽ chụp lại rồi. Cô nói với Lâm Thâm: “Tuần sau em sẽ vào nhóm quay chương trình thực tế. Đại khái phải nửa tháng mới có thể về, anh ngoan ngoãn ở nhà đợi em.”
Lâm Thâm ngồi xuống đối diện cô, nhìn cô: “Có hơi lâu đấy cô Kiều ạ.”
“Chỉ nửa tháng là ngắn rồi, khi em mà quay phim thường là phải ở trong đoàn nửa năm. Có phim cổ trang quay mất gần một năm…” Kiều Tinh Lâm dùng đĩa cuốn mì cho vào miệng, khóe miệng dính sốt cà chua còn không biết.
Lâm Thâm nghiêng người, ghé sát vào miệng cô, giúp cô liếm đi vệt sốt cà.
Cảm giác ẩm ướt và nóng rực quét qua, Kiều Tinh Lâm ngơ người, ngước mắt lên nhìn Lâm Thâm. Đôi mắt anh sáng như sao, hơi thở ấm áp gần trong gang tất, phun lên sườn má của cô, quấy nhiễu khiến lòng cô ngứa ngáy. Cho dù đã làm chuyện thân mật nhất nhưng mà nhìn thấy gương mặt đẹp trai của anh gần đến vậy vẫn khiến cô không chịu nổi mà mặt đỏ tim đập.
Lâm Thâm lại chạm vào môi cô một chút rồi mới về chỗ ngồi.
Kiều Tinh Lâm xấu hổ đến đỏ bừng hết cả mặt, cô đường đường mà một diễn viên nữ, thế mà lại bị ghẹo? Còn bị ghẹo đến nói không nên lời? Thật quá có lỗi cho những bộ phim tình cảm mà mấy năm qua cô đã đóng. Cô tập trung tinh thần ăn mì, không dám ngẩng đầu lên lần nữa. Lâm Thâm nhìn cô, khóe môi đầy ý cười.
Ăn xong cơm trưa, Lâm Thâm phải đi làm việc, Kiều Tinh Lâm ngồi trong phòng khách với anh. Cô ghé vào đùi của anh, cầm điện thoại, định cài tấm ảnh góc nghiêng thần thánh đẹp trai ngời ngời mà lần trước chụp trộm được ở Lục Nghệ làm hình nền điện thoại.
Lâm Thâm trong lúc tình cờ nhìn thấy chuyện cô làm liền giật lấy điện thoại: “Chụp khi nào vậy?”
“Anh trả lại cho em!” Kiều Tinh Lâm giơ tay muốn giật lại.
Lâm Thâm ôm lấy eo của cô, không cho cô đứng dậy giành, lại bấm vào trong album của cô, anh phát hiện trong đó có rất nhiều ảnh chụp lén anh. Có lúc ngủ, lúc trong phòng bếp, còn có khi thay quần áo, không biết cô đã chụp nó khi nào. Do đây là ảnh chụp dưới góc nhìn của bạn gái nên dù bố cục và màu sắc thế nào thì đều chụp anh khá đẹp, cả tấm hình đều tràn ngập tình yêu.
“Anh đang xâm phạm quyền riêng tư của em!” Kiều Tinh Lâm không vui nhưng lại không giành lại anh, tức giận nói.
Lâm Thâm đưa điện thoại trả lại cho cô, thuận thế ôm cô vào lòng, cắn lên lỗ tai cô: “Em còn có chuyện riêng tư với anh sao? Cô Kiều.”
Kiều Tinh Lâm vừa giận vừa ngại, trốn nụ hôn của anh: “Hôm nay không cho anh chạm vào em. Bà chủ của em có ý kiến với em rồi, ngày mai em phải đi làm đúng giờ!”
“Em phải rời xa anh để đi làm việc tận nửa tháng, anh muốn em bồi thường một chút cũng quá đáng gì.” Lâm Thâm nói như đúng rồi.
Kiều Tinh Lâm bị anh đặt lên sô pha, không nhúc nhích được nên chỉ có thể giơ tay ôm lấy cổ anh, mặc cho anh hôn.
Lâm Thâm cũng không biết anh bị làm sao nữa, giống như là chỉ cần đụng tới cô thì không thể nào ngừng lại được. Cô có thế dễ dàng phá hủy toàn bộ lý trí và kiềm chế của anh không chừa lại chút gì. Nhưng anh bằng lòng sa vào như thế, chẳng sợ trời có sập xuống, chỉ cần ở chung với cô thì không cần phải sợ gì cả.
Điện thoại của Kiều Tinh Lâm đặt trong phòng ngủ bỗng reo lên, cô dùng sức vỗ lên bả vai của Lâm Thâm. Lâm Thâm mới đứng dậy, rút tay ra khỏi quần của cô, cô đỏ mặt, chạy vội đến phòng ngủ lấy điện thoại.
Một dãy số lạ, Kiều Tinh Lâm chỉnh quần áo lại đàng hoàng, ổn định hô hấp rồi mới nhận điện.
“Alô, xin chào.”
“Xin chào, cô Kiều phải không, tôi là Giang Kiến Quốc của giải trí Hằng Đạt.”
Kiều Tinh Lâm phản ứng một chút mới nhớ ra Giang Kiến Quốc là ai, vội vàng nói: “Xin chào ngài, tổng giám đốc Giang.”
“Cô và Tiểu Thâm ở bên nhau đúng không?”
Kiều Tinh Lâm kinh ngạc, chuyện bọn họ ở bên nhau đã trở thành chuyện ai cũng biết? Thế mà lại kinh động đến cả ông lớn của giải trí Hằng Đạt.
“Tổng giám đốc Giang có chuyện gì không vậy?” Cô cũng không trực tiếp thừa nhận.
“Ba của Tiểu Thâm gọi cho tôi một cuộc điện thoại, hy vọng tôi có thể hủy bỏ hợp đồng với cô.” Giọng của Giang Kiến Quốc rất bình tĩnh.
Chuyện nên tới đúng là vẫn phải tới. Trong một lúc, Kiều Tinh Lâm không biết nói cái gì, giải trí Hằng Đạt được tách ra từ tập đoàn Hằng Thông, hơn nữa Hằng Thông còn là nhà đầu tư lớn nhất cho giải trí Hằng Đạt, không có gì bất ngờ khi Lâm Thế Hằng đưa ra yêu cầu như vậy. Nhưng mà hành động của Lâm Thế Hằng rất nhanh, hôm qua vừa mới đánh Lâm Thâm, hôm nay liền ra tay với cô.
“Tổng giám đốc Giang…”
Giang Kiến Quốc chuyển đề tài câu chuyện: “Nhưng mà tôi không có đồng ý với ông ấy. Cái lão già này toàn thích làm mấy chuyện mà người trẻ tuổi không thích, tôi không giống với ông ấy, tôi ủng hộ cô và Tiểu Thâm ở bên nhau. Cô yên tâm, rất cả hợp đồng ký với giải trí Hằng Đạt sẽ không xảy ra thay đổi gì.”
Kiều Tinh Lâm thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn ngài.”
“Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ là đánh giá giá trị của cô từ góc độ khách quan mà thôi. Huống chi chỉ người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương làm gì đến mức phải phong sát chứ?” Giang Kiến Quốc giống như đang khịa Lâm Thế Hằng: “Cửa này của tôi qua không có nghĩa là tương lai của hai người sẽ xán lạn. Ba của Lâm Thâm là ai cô cũng biết rồi, nếu ông ấy muốn chia rẽ mấy người thì có cả đống cách.”
“Tôi sẽ không dễ dàng chịu thua đâu.” Vẻ mặt Kiều Tinh Lâm đầy kiên định.
Giang Kiến Quốc nở nụ cười một chút: “Thế được rồi. Nhờ năng lượng trên người của cô nên đã khiến cho lúc đó tôi chọn cô làm nữ chính phim “Theo đuổi ánh sáng”. Tôi thật sự rất chờ mong biểu hiện của cô trong bộ phim. Không còn gì nữa, tôi cúp đây.”
“Giám đốc Giang, hẹn gặp lại.”
Cúp máy, bất an trong lòng của Kiều Tinh Lâm ngày càng nhiều. Cô không hy vọng Lâm Thế Hằng sẽ tìm cô và Lâm Thâm gây phiền toái, càng không muốn vì công việc của cô mà khiến cho hiềm khích của hai ba còn ngày càng lớn.
Cô đi đến cạnh cửa, nhìn thấy Lâm Thâm đang ở trong phòng khách tập trung gõ máy tính, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó mở danh bạ ra kiếm số của ông Kiều, gọi đi. Điện thoại vừa reo hai tiếng đã có người nghe máy.
“Gì?” Giọng Kiều Chấn Hưng trầm thấp lại không kiên nhẫn vang lên, nhưng rõ ràng trong giọng nói còn có sự vui sướng không kiềm lại được
“Ba à, gần đây ba có khỏe không?” Kiều Tinh Lâm rất cẩn thận hỏi han.
“Hừ, con còn nhớ tới người cha già này à?” Kiều Chấn Hưng ngạo kiều một chút: “Con đã nhận được số tiền mẹ con chuyển cho con chưa?”
“Nhận được rồi ạ.” Kiều Tinh Lâm thấp giọng nói: “Ba ơi, con yêu rồi.”
Kiều Chấn Hưng sửng sốt một chút, lập tức nổi trận lôi đình: “Là tên nhóc xấu xa nào? Yên hơi lặng tiếng cướp lấy con gái của tôi! Trông nó thế nào, cao thấp ra sao, bao nhiêu tuổi, đang làm gì, điều kiện gia đình làm sao?”
“Làm bạn học hồi trung học của con nhưng ba của anh ấy không cho hai đứa con ở bên nhau.”
“Mắt của ba nó có bị làm sao không? Con gái của ba gả cho hoàng tử còn dư sức!” Kiều Chấn Hưng gần như rít gào nói: “Ông ta gây khó dễ cho con? Con cứ nói cho ba biết, ba sẽ làm cho nhà nó phá sản.”
Khóe mắt Kiều Tinh Lâm có chút ướt: “Ba à, con hy vọng ba giúp con chứng minh không phải là con nhìn trúng tiền của nhà anh ấy.”
Kiều Chấn Hưng im lặng một lúc: “Con quen cậu ấm hả?”
“Anh ấy không phải là kiểu cậu ấm mà ba biết đâu, anh ấy thật sự rất tốt, tốt lắm luôn, khi về nhà mừng năm mới con sẽ dẫn đến cho ba xem, có được không?”
Kiều Chấn Hưng biết con gái ông luôn rất mạnh mẽ, nhiều năm vậy rồi, cho tới bây giờ chưa từng nhờ ông gì cả. Cô chịu gọi điện thoại về rồi ăn nói khép nép như vậy, chắc chắn là gặp phải rắc rối lớn. Ông nghĩ kỹ, bạn học cấp ba của cô có ai có lai lịch gì đặc biệt không? Hình như là không có mà. Mãi cho đến khi con gái nói cho ông cái tên Lâm Thế Hằng, ông mới nhớ ra là có một người như vậy.
“Sao, con đã quyết định nghiêm túc với người này rồi sao?” Kiều Chấn Hưng nghiêm túc hỏi.
“Dạ. Khi ở cùng với anh ấy, con rất hạnh phúc. Con đã thích anh ấy lâu ơi là lâu rồi, sau này vẫn muốn ở bên anh ấy.”
Kiều Chấn Hưng để ý, khi con gái nói đến thằng nhóc kia thì giọng điệu sẽ cực kỳ dịu dàng và ngọt ngào. Hẳn là đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, có muốn ngăn cản cũng không kịp rồi.
“Con không cần phải lo, giao cho ba đi.” Kiều Chấn Hưng an ủi nói.
“Con cảm ơn ba.”
Kiều Chấn Hưng kết thúc nói chuyện với Kiều Tinh Lâm, vẻ mặt ngưng trọng đi điều tra một chút về thông tin của tập đoàn Hằng Thông, sau đó cầm lấy điện thoại trên bàn.
Cùng lúc đó, Lâm Thế Hằng đang tức giận trong văn phòng vì Giang Kiến Quốc đã từ chối yêu cầu của ông ta mới nãy. Giải trí Hằng Đạt tách khỏi Hằng Thông là bởi vì Giang Kiến Quốc không quen nhìn cách làm việc của Lâm Thế Hằng, cũng không muốn bị ông ta cản trở sự phát triển của giải trị Hằng Đạt. Tuy rằng Hằng Thông chính là nhà đầu tư lớn nhất nhưng trong tay của Giang Kiến Quốc cũng nắm giữ không ít cổ phần công ty Hằng Thông, ông có nói không thì Lâm Thế Hằng cũng thật là không có cách nào để ép ông cả.
Hơn nữa Giang Kiến Quốc còn ba hoa khoác lác nói: “Ông nói đi, chuyện của tụi nhỏ ông xen vào làm cái gì? Tiểu Thâm lớn vậy rồi, không lẽ còn không biết phân biệt tốt xấu à? Mong muốn kiểm soát của cha có phải quá lớn rồi không vậy? Con mình nói chuyện yêu đương ông cũng muốn chia cắt người ta. Mà cô bé Kiều Tinh Lâm kia, tôi nhìn thấy rất là tốt luôn. Dáng vẻ xinh đẹp, giữ mình trong sạch, cố gắng làm việc, ông đừng có mà có thành kiến với người trong giới giải trí nữa. Ít nhất thì hãy nhìn qua cô gái kia rồi hẵng nói sau? Ông có điều tra gia thế của cô bé chưa?”
Lâm Thế Hằng hoàn toàn từ chối, chỉ muốn Giang Kiến Quốc phong sát cô.
“Người ta không có sai gì hết mà lại vì nói chuyện yêu đương với con của ông rồi bị phong sát? Loại chuyện như thế tôi không làm được, nó sẽ phá hủy một đời anh minh của tôi.” Giang Kiến Quốc nói xong thì cúp máy.
Lâm Thế Hằng tức giận đến mức ném văn kiện lên bàn, quát với điện thoại: “Đừng tưởng tôi không biết con cáo già ông muốn gì. Ông ước gì có thể khiến tôi phải khó chịu, muốn diệt đi uy phong của tôi, báo thù chuyện năm đó tách khỏi công ty.”
Lâm Đạt gõ của: “Chủ tịch.”
“Có chuyện gì?” Lâm Thế Hằng ngồi lại lên ghế, khôi phục vẻ bình tĩnh.
Lâm Đạt mở cửa tiến vào: “Có một vị họ Kiều muốn nói chuyện với ngài.”
“Người nào?” Lâm Thế Hằng nhíu mày: “Loại người bình thường râu ria thế này mà cần báo cáo với tôi sao?”
Lâm Đạt tiếp tục nói: “Vị tiên sinh kia nói ông ấy tên là Kiều Chấn Hưng, là luật sư Chấn Hưng của sở Sở Vụ. Ông ấy còn nói nếu ngài không có ấn tượng thì hẳn là còn nhớ đến vụ sáng lập và sáp nhập tập đoàn mười năm trước chứ?”
Lâm Thế Hằng trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhiên đứng dậy: “Lập tức chuyển điện thoại vào.”