Nữ Thần Hotsearch
Vào ngày lễ độc thân, Khang Hạo tạm thời có một hoạt động cần phải tham gia thế nên đoàn làm phim kết thúc công việc rất sớm.
Uông Xuân Hòa mời tổ phó đạo diễn ăn cơm, còn mời tất cả những con cẩu độc thân tham gia.
“Đạo diễn, tôi không đi được.” Kiều Tinh Lâm xin phép ông ta: “Tôi có chuyện rồi.”
Có những tiếng ồn ào lớn nhỏ vang lên ở xung quanh.
“Đạo diễn, cô Kiều không phải là con cẩu độc thân, người ta có anh đẹp trai theo đuổi đó.”
“Là trợ lý của chủ tịch tập đoàn Hằng Thông đó nha.”
Kể từ lúc Lâm Thâm ghé đến vào lần trước, cả đoàn làm phim đã bắt đầu rầm rộ tin đồn nói rằng anh đang theo đuổi Kiều Tinh Lâm.
“Không phải đâu.” Kiều Tinh Lâm tỏ ra hết sức bình tĩnh mà nói dối bọn họ.
Uông Xuân Hòa nhìn cô rồi nói: “Đi chơi vui vẻ nhé, ngày mai cô đừng chậm trễ việc quay phim là được.”
Kiều Tinh Lâm thấy đạo diễn Uông thật ra chỉ là một con cọp giấy, chỉ cần diễn viên đáp ứng được yêu cầu của ông ta thì ông ta vẫn rất hòa nhã và dễ gần, hoàn toàn không hề đáng sợ. Mặc dù cô cũng bị ông ta mắng không ít lần nhưng nếu so sánh với lúc vừa bắt đầu thì những thứ này đều không là cái gì.
Kiều Tinh Lâm ngồi ở trong đại sảnh khách sạn và gửi tin nhắn đến cho Lâm Thâm: Anh đang ở chỗ nào? Có một buổi triển lãm rất thú vị, anh có muốn đi xem không?
Lâm Thâm: Tôi có chút chuyện, không đi được.
Kiều Tinh Lâm: Vậy tôi chờ anh. Khi nào xong thì nói tôi. Lâm Thâm đặt điện thoại di động xuống, nhìn về phía hoạt động ở trong hội trường. Hôm nay có buổi tiệc rượu do công ty của Nghiêm Hoa đứng ra tổ chức, địa điểm tổ chức tiệc là tại khách sạn năm sao, chủ yếu là theo hình thức tự đi lấy thức ăn.
Trên đầu là cái đèn chùm thủy tinh lớn, ba mặt màn hình LED đều đang phát video quảng cáo các công ty phim.
Nơi này có một số nhà đầu tư, có cả công ty kinh tế tới để thảo luận về hạng mục trong năm tới, rồi bày tỏ ý định hợp tác, trong đó có mấy cái hạng mục khiến Lâm Thâm cảm thấy có hứng thú thế nên anh tới đó để xem một chút.
Bản thân Khang Hạo cũng là cổ đông ở trong một công ty điện ảnh và truyền hình, với thân phận đó anh ta cũng có ký hợp động với các hãng studio và nghệ sĩ. Tất nhiên là những người khác cũng sẽ không vắng mặt. Khang Hạo có vẻ bề ngoài xuất chúng, anh ta lại có nụ cười ôn hòa, ngay cả các ông sếp lớn thường gặp ngôi sao cũng đều tình nguyện chen vào để chụp chung với anh ta.
Một tiêu điểm khác thu hút ánh nhìn chăm chú của cả hội trường là Lâm Uẩn Kiệt, anh ta đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc bộ phận đầu tư của tập đoàn Hằng Thông, cũng là ngôi sao sáng được vây quanh.
Còn Lâm Thâm, người ngoài chỉ biết anh là trợ lý của chủ tịch, lại chẳng biết anh là con trai ruột của chủ tịch, thế nên bọn họ cũng không tỏ vẻ nhiệt tình gì với anh.
Tại hội nghị cấp cao, Lâm Thế Hằng có nói chức vụ của Lâm Thâm chứ không đề cập tới chuyện anh là con trai ông ta, vậy nên chỉ có người thân cận của Lâm Thế Hằng mới biết được thân phận thật sự của Lâm Thâm.
Một tập đoàn lớn như Hằng Thông, bổ nhiệm một chức vụ nhỏ cũng không sẽ gây ảnh hưởng tới quyết sách hay là khơi dậy nhiều trận sóng gió lớn.
Loading...
Sau khi Khang Hạo đã xong việc chụp hình chung với mấy ông sếp lớn và ký tên theo yêu cầu thì anh ta cầm một ly rượu lên và đi tới chỗ của Lâm Thâm. Anh ta mặc một bộ âu phục, cổ áo thì được thắt bởi cái nơ màu đen, lúc này anh ta nở nụ cười thân thiết: “Mắt của đám người kia không được tốt lắm nhỉ. Thế mà lại không để ý đến người thừa kế chính thống đang ngồi ở đây, đi tâng bốc cái cậu Lâm Uẩn Kiệt mác giả kia. Cậu ta cũng cố ý không nói rõ, da mặt quá dày rồi.”
“Tôi không quan tâm đến những thứ này.” Lâm Thâm lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay.
“Nói thật, ban đầu khi Hằng Đạt đưa kịch bản bộ phim《 Theo đuổi ánh sáng》cho tôi, tôi cũng biết là nữ diễn viên mà tôi phải hợp tác là một ngôi sao nữ hạng ba hạng bốn nên tôi có hơi băn khoăn. Nghe Mã Tiêu nói là người của cậu, vì vậy tiếp đến tôi mới phải cho cậu mặt mũi vì cậu là con trai của chủ tịch tập đoàn Hằng Thông. Vậy nên cậu đừng có không coi trọng việc cậu ngậm thìa vàng.”
Lâm Thâm bưng dĩa trái cây đủ loại ở trên bàn lên: “Cho dù anh có nói như vậy thì tôi cũng sẽ không giúp anh đi dỗ Mã Tiêu đâu chị họ à.”
Vẻ mặt của Khang Hạo lập tức cứng đờ, suýt chút nữa là anh ta đã thất lễ mà phun ngụm rượu ở trong miệng ra rồi.
Một tiếng “chị họ” này khiến tâm tình của anh ta trở nên rất phức tạp. Không thể nói đúng mà cũng không thể nói không đúng.
“Gần đây tôi không liên lạc được với anh ấy, điện thoại cũng không nhận.” Khang Hạo cảm thấy hiu quạnh.
“Anh ta ra đi nước ngoài diễn xuất rồi. Ai bảo trong lúc phỏng vấn anh cố ý tỏ ra thân mật với nữ diễn viên cùng hợp tác chung chứ, lại còn đặc biệt nhắc đến tên Mã Tiêu đang là hot search. Anh ta còn chưa qua được ải của dì tôi mà anh đã muốn công khai ngay rồi à?"
Khang Hạo cảm thấy tủi thân mà nói: “Tôi là một ngôi sao nam còn không sợ, anh ấy lại còn dòm trước ngó sau. Hơn nữa, nữ diễn viên mà tôi hợp tác cùng là người của cậu, anh ấy không biết ư? Không phải là vì lúc đầu cậu biết tôi tuyệt đối an toàn nên mới đề cử tôi với tổng giám đốc Giang sao?”
Lâm Thâm nhàn nhã ăn trái cây, anh cũng không có chối.
Sau khi Khang Hạo chào hỏi với một ông sếp cá quen thuộc thì anh ta tiếp tục hỏi Lâm Thâm: “Sao đột nhiên anh lại có hứng thú với việc đầu tư vào điện ảnh và truyền hình thế?”
“Thuận tiện tới xem hạng mục một chút.”
“Tôi thấy cậu đây là đang lợi dụng chức vụ để giúp nhà nữ diễn viên của cậu vì lợi ích cá nhân. Cậu nói xem, nếu cô ấy biết con đường nghệ thuật của cô ấy đã bị cậu thao túng thì cô ấy sẽ cảm thấy ra sao chứ? Tôi thấy dáng vẻ của cô ấy cũng không phải là loại người bằng lòng làm chim hoàng yến đâu.”
Lâm Thâm lên tiếng chối: “Tôi không có điều khiển.”
“Đúng, cậu không có điều khiển, cậu chỉ đưa tài nguyên đến trước mặt cô ấy, rồi khiến cho người hâm mộ ghen tị mà thôi.” Khang Hạo tặc lưỡi một tiếng: “Trước đây sao tôi không nhìn ra cái bản chất thê nô này của cậu nhỉ?”
"Như nhau thôi.”
Lâm Thâm đã xem hết các hạng mục, vốn dĩ anh phải đi trước thì lại chợt nhận được cuộc điện thoại của chú Lương.
“Tiểu Thâm, hạng mục ở bên Âu Châu xảy ra chút chuyện, chủ tịch phải đi ra nước ngoài một chuyến. Tuần tới người bên Cao Thịnh sẽ tới, ông ấy muốn cháu phụ trách việc thảo luận về hạng mục đó.”
Từ trước tới nay, chủ tịch Lâm ngồi tít ở trên cao cũng chẳng đích thân gọi điện thoại cho anh lần nào, ngay cả việc giao nhiệm vụ cũng phải thông qua chú Lương.
“Chuyện này không nằm trong phạm vi trách nhiệm của tôi.”
Chú Lương cố ý hạ thấp giọng mà nói: “Cậu phải làm hạng mục từ thiện trước, chủ tịch đã vẽ đường sẵn giúp cậu rồi. Công ty cũng đã giúp cậu đặt vé máy bay vào ngày mai, cậu đừng cố chấp nữa.”
Lúc này, Kiều Tinh Lâm đang ngồi ở một góc trong đại sảnh, chiếc ghế sô pha có chỗ dựa cao nên sẽ không ai chú ý tới.
Cô đội mũ và bịt khẩu trang, vì không có chuyện gì làm nên cô cúi đầu lướt Taobao.
Khi phụ nữ ở không thì sẽ rất muốn tiêu tiền, và TaoBao là một sự lựa chọn tốt nhất để thỏa mãn. Hàng năm cứ vào ngày 1 tháng 10 là sẽ có rất nhiều chương trình giảm giá và hoạt động, nhưng người như Kiều Tinh Lâm sẽ không vì tiết kiệm một chút tiền lẻ mà canh đúng 12 giờ đêm khuya để nhanh chóng cướp đồ.
Cô tìm mấy loại mặt hàng túi xách, rồi cộng thêm đủ thứ loại đồ bỏ vào trong giỏ hàng. Nhưng mà suy nghĩ lại, cô còn phải ở đây bốn tháng, ở nhà thì không có người, người giao hàng hỏa tốc cũng không thể nhận tiền được, cuối cùng cô vẫn cố gắng không tiêu tiền.
“Wow, đẹp trai quá đi.”
“Anh ấy đang đi về phía chúng ta kìa.”
Hai cô nữ sinh ở bàn bên cạnh đột nhiên trở nên kích động.
Kiều Tinh Lâm cũng không để ý cho lắm, cho đến khi Lâm Thâm đi tới chỗ cô và tự ý ngồi xuống.
“Chờ tôi lâu lắm chưa?”
Trên bàn có hai ly nước, Kiều Tinh Lâm cố ý gọi thêm một ly, Lâm Thâm lập tức cầm lên và uống.
“Chưa lâu. Anh đã giải quyết xong chuyện rồi sao? Anh có muốn ăn chút gì không?” Kiều Tinh Lâm cố ý hỏi han anh.
“Tôi ăn rồi.”
Trong nháy mắt, tâm hồn của hai cô thiếu nữ bàn bên vỡ vụn.
“Người ta đã có bạn gái rồi, trông cô ấy còn rất xinh đẹp.”
“Đi thôi, lễ độc thân quá ngược cẩu rồi.”
Lâm Thâm uống nước xong, hỏi Kiều Tinh Lâm: “Không phải em muốn đi xem triển lãm sao?”
Kiều Tinh Lâm giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ đeo tay: “Giờ mà đi thì chắc chắn không kịp nữa rồi. Không thì chúng ta đi xem phim đi?”
Ánh đèn trong rạp chiếu phim mờ tối, cũng không dễ bị người khác nhận ra.
Lâm Thâm lấy điện thoại ra rồi hỏi: “Em muốn xem phim gì?”
Kiều Tinh Lâm tỏ ra rất tự nhiên mà tiến tới: “Tôi muốn nhìn phim hoạt hình. Anh muốn xem phim gì?”
Thật đúng là tính trẻ con.
“Tôi xem phim nào cũng được.” Lâm Thâm mở mật khẩu trong điện thoại di động ra, anh cũng không tránh né cô.
Phim mà cô muốn xem chỉ còn lại vài chỗ ngồi, tất cả đều là chỗ ngồi dành cho cặp tình nhân nối liền nhau.
“Bộ này đi.” Kiều Tinh Lâm đánh nhịp.
Đến rạp chiếu phim, người đứng tu ba tụ năm tụ ở xung quanh đều là cặp tình nhân. Nói là lễ độc thân nhưng thật ra những người thức thời đi ra tìm ngược cũng khá ít, phần lớn đều là các cặp tình nhân đi chơi vào ngày lễ này.
Kiều Tinh Lâm và Lâm Thâm bắt đầu tách ra.
Cô đi lấy vé vào rạp trước, còn Lâm Thâm thì đi mua bắp rang và thức uống. Thật ra thì anh rất ít khi đi đến rạp chiếu phim, trước đây lúc còn đi học, anh bị bạn cùng phòng ép đi xem một bộ phim, suýt chút nữa là anh ngủ gật rồi.
Kiều Tinh Lâm tìm được chỗ rồi ngồi xuống, một lát sau Lâm Thâm cũng đi vào và ngồi ở bên cạnh cô.
Chỗ ngồi dành cho đôi tình nhân là một cái ghế sô pha lớn, nó khác với ghế ngồi thông thường là ở giữa không có tay vịn. Nhưng mà hai người bọn cô vẫn ngồi cách xa nhau một chút, không hề giống với mấy đôi tình nhân đang dựa vào nhau ở xung quanh.
Ở xung quanh đều bắn ra những cái bong bóng màu hồng, tình ý liên miên, chỉ có hai người bọn cô là đang ngồi ngay thẳng, còn trông rất kỳ quái.
Lâm Thâm đưa bịch bắp rang và thức uống tới cho cô và hỏi: “Em ăn không?”
Kiều Tinh Lâm nhỏ giọng nói: “Anh còn mua cái này sao? Cảm ơn.”
Tôi thừa biết mà, anh Lâm.
Thật ra thì cô không thường ăn những cái này, nhưng mà xem phim cần có không khí. Đã lâu lắm rồi cô không đến rạp chiếu phim để xem phim.
Phần đầu tiên của bộ phim hoạt hình này đã giành được nhiều thành công to lớn, nó cũng là một trong những bộ phim hoạt hình ăn khách nhất trong lịch sử Disney. Thế nên khi phần thứ hai được công chiếu thì nó cũng đã gây chấn động rất lớn, gần như là kín rạp.
Kiều Tinh Lâm giả vờ nghiêm túc xem phim, nhưng tâm tư thì lại đặt ở những người bên cạnh.
Bọn họ công khai chương ngồi chung một chỗ, hơi thở và nhiệt độ cơ thể của anh cũng loáng thoáng truyền tới. Trái tim cô đập thình thịch loạn xạ cả lên, cô cũng không hề biết phim đang diễn cái gì.
Đây có được xem là hẹn hò không? Mặc dù chẳng có ai vạch rõ cả.
Lúc này, cô nhớ tới bịch bắp rang mà Lâm Thâm đang ôm trong tay, nên cô đã lập tức đưa tay ra mà mò hai hạt bắp để ăn. Nhưng khi tay của cô đụng phải tay của Lâm Thâm, cứ như có luồng điện xẹt qua vậy, cô nhanh chóng rụt tay lại.
Lâm Thâm nghiêng bịch bắp rang về phía cô một chút cứ như anh cũng không để ý lắm.
Bộ phim phim kết thúc, ánh đèn sáng lên, những người trong rạp lần lười rời đi.
Kiều Tinh Lâm vốn dĩ muốn đợi cho đám người kia đi hết rồi bọn cô mới đi.
Khi có một cô nữ sinh đi ngang qua cạnh bọn họ, cô ấy đã không nhịn được mà nhìn hai người bọn cô nhiều một chút. Một đôi trai xinh gái đẹp, muốn người ta không chú ý thì cũng khó.
“Hey, cô có phải là người…” Cô gái ấy tỏ ra hào hưng mà mở lời.
Đột nhiên Lâm Thâm nghiêng người sang, một tay đặt lên ở hàng ghế dựa lưng phía trước, một tay đặt ở phần dựa lưng ở sau lưng Kiều Tinh Lâm, anh chặn lại ở trước mặt cô.
Kiều Tinh Lâm chỉ thấy có một cái bóng đen đè xuống, hơi thở của anh vây quanh lấy cô, khiến trái tim cô đập nhanh hơn nữa.
“Ai ya, sao cậu lại không thức thời như vậy, không thấy người ta đang ngồi ghế tình nhân ư.” Cô bạn của cô nữ sinh kia vội vàng kéo cô ấy đi.
“Hình như tớ đã gặp cô ấy rồi, cố ấy là một ngôi sao đấy.”
“Ngôi sao thì sao chứ, ngôi sao thì không thể hẹn hò à? Ngôi sao thì không thể có cuộc sống riêng ư.”
Hai cô nữ sinh vừa nói chuyện vừa đi xa.
Trong rạp phim chỉ còn lại hai người là Lâm Thâm và Kiều Tinh Lâm, Lâm Thâm đứng dậy thì Kiều Tinh Lâm cũng đứng lên theo.
Trên đường trở về, Kiều Tinh Lâm vốn dĩ muốn thảo luận một chút về nội dung của bộ phim nhưng cô lại phát hiện ra bản thân cô chỉ nhớ nữ chính đã thay mấy bộ quần áo chứ phần nội dung thì cô không có ấn tượng gì cả.
Không biết là liệu anh có xem nó nghiêm túc không.
Đến trước cửa phòng khách sạn, Kiều Tinh Lâm vừa định nói lời tạm biệt với Lâm Thâm.
Lâm Thâm đã nói: “Ngày mai tôi phải quay về rồi.”