Editor: Tiểu Ốc
Mộc Nhiễm mở tủ quần áo trắng đen đan xen ra, cẩn thận chọn trang phục, nên mặc bộ nào bây giờ? Cô cầm quần áo rồi ném từng chiếc lên giường, ướm thử từng cái lên người, "Bộ này quá đơn giản, bộ này quá rập khuôn, bộ này quá thoáng mát..."
Chọn nửa ngày, cô vẫn không lựa được trang phục hài lòng, mệt mỏi ngồi trên giường nhìn đống lớn quần áo rầu rỉ, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, thời gian hẹn càng ngày càng đến gần, "Bây giờ đi mua không biết có kịp không nhỉ?"
Cô bỏ điện thoại vào trong túi, đang định đứng dậy, "Cộc! Cộc! Cộc!" Trên cửa truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó là giọng nói trong trẻo của Mộc Linh: "Chị, chị ở trong phòng à?"
Mộc Nhiễm đứng dậy, đi ra mở cửa, nhìn nụ cười rực rỡ của Mộc Linh bên ngoài cửa hỏi "Linh Linh, có chuyện gì tìm chị à?"
"Chị, em có thể vào không?" Cô ta mỉm cười dò hỏi.
Mộc Nhiễm gật đầu một cái, đi vào trong phòng, đối với yêu cầu của người em gái này, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ từ chối.
Mắt Mộc Linh thoáng qua một tia kỳ lạ, đi vào theo.
Mộc Linh ngồi trên giường Mộc Nhiễm, cầm chiếc túi nhỏ tinh xảo màu đen cô đặt ở trên giường lên, tán thưởng, "Chị, chị mua chiếc túi đẹp này ở đâu vậy?"
"Ồ! Đó là Kích Phàm mang từ nước ngoài về đấy." Mộc Nhiễm không yên lòng nói, quay đầu nhìn lên đồng hồ treo tường.
Mắt Mộc Linh khẽ nheo lại, sâu trong đáy mắt lướt qua sự oán hận, cô ta dùng sức cắn môi, vẻ mặt hâm mộ nói: "Chị, anh Phàm đối xử với chị thật tốt!"
Nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm trạng của Mộc Nhiễm càng ngày càng không ổn định, cô có lỗi nhìn về phía Mộc Linh, "Linh Linh, hôm nay chị có chuyện không thể hàn huyên với em, nếu em có chuyện gì, ngày mai chúng ta nói tiếp được không?"
"Chị rốt cuộc có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là hẹn hò với anh Phàm? Chị thật đúng là thấy sắc quên em!" Mộc Linh chớp mắt mấy cái, vẻ mặt chế nhạo nói.
Mặt Mộc Nhiễm khẽ ửng hồng, "Linh Linh, em dám trêu chọc chị, xem chị đối phó với em như thế nào?" Cô vươn hai tay cù nách Mộc Linh, người em gái này của cô cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mỗi bị người ta cù.
"Ha ha... Đừng mà chị, thật là nhột... Em không... dám, chị... tha cho em đi." Mộc Linh nhanh chóng cầu xin tha thứ.
Mộc Nhiễm ngừng tay, nhìn sắc mặt cười đến đỏ bừng, hai mắt long lanh của Mộc Linh, "Được rồi! Lần này tạm tha cho em, lần sau đừng trêu chọc chị, nếu không sẽ không tha cho đâu!" Cô giơ tay làm bộ như sắp cù tiếp.
Mộc Linh trưng ra vẻ mặt hơi sợ sệt của cô gái nhỏ, giơ một tay lên bảo đảm nói: "Không dám, lần sau Linh Linh sẽ không dám trêu chọc chị nữa."
"Được lắm, không làm loạn nữa, chị phải đi rồi, nếu không thì sẽ thật sự không đến kịp đấy." Mộc Nhiễm cầm lấy túi xách trong tay cô ta, đi ra ngoài cửa.
Mộc Linh cũng đứng lên, thân mật kéo taycủa cô, làm nũng nói: "Chị, để bày tỏ lòng thành ý của em, em quyết định giúp chị ăn mặc thật xinh đẹp xuất hiện bên cạnh anh Phàm."
"Linh Linh! Chị thật sự không kịp nữa rồi." Mộc Nhiễm nhẹ nhàng vỗ mái tóc đen của cô ta dỗ dành nói.
"Chị! Đi theo em đi! Em nhất định sẽ cho chị một bất ngờ." Mộc Linh nũng nịu nói xong, lập tức kéo tay Mộc Nhiễm đi tới phòng cô ta.
Mộc Nhiễm bất đắc dĩ, em gái của cô cái gì cũng tốt, nhưng mà lại rất cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì thì chính là mười đầu bò kéo cũng không được, không thể làm gì khác hơn là để Kích Phàm uất ức chờ một chút rồi.
Mộc Linh lôi kéo Mộc Nhiễm tới phòng của cô ta, làm mặt quỷ với cô, "Chị, vui vẻ lên đi! Linh Linh sẽ không hại chị đâu..., em nhất định sẽ khiến chị thật vui vẻ, thật xinh đẹp đi đến buổi hẹn."
"Được rồi! Quỷ nhỏ!" Mộc Nhiễm khẽ cười, bất đắc dĩ nói.
Mộc Linh lấy một bộ váy đỏ rực từ trong tủ quần áo ra, thiết kế trang nhac, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, thiết kế thấp ngực, mang theo một chút quyến rũ.
"Chị mặc bộ váy này nhất định sẽ rất đẹp, đến lúc đó nhất định sẽ khiến đầu óc anh Phàm u mê choáng váng, ha ha..." Mộc Linh đưa cho Mộc Nhiễm giống như hiến vật quý, đẩy cô vào phòng thay quần áo, "Chị, nhanh thay đồ đi, em đảm bảo là sẽ rất đẹp!"
Mộc Nhiễm nhìn thấy bộ váy kia cũng rất thích, hơn nữa cô cũng không tiện từ chối thành ý của em gái, cô gật đầu một cái đi vào phòng thay quần áo.
Đôi mắt Mộc Linh khẽ nheo lại canh chừng bóng lưng của cô, khóe miệng nhếch lên thoáng hiện sự mưu mô.
Mộc Nhiễm đi ra từ phòng thay quần áo, cô mặc bộ váy đỏ giống như biến thành một người khác, hoàn toàn khác xa so với dáng vẻ nhã nhặn lịch sự thanh tao thường ngày, mái tóc đen đẹp hơi xoăn dài tới eo, da thịt trắng như tuyết được chiếc váy đỏ tôn lên càng thêm óng ánh trong suốt, giống như một khối bạch ngọc thượng hạng, xương quai xanh khêu gợi, khe rãnh như ẩn như hiện, giống như yêu tinh quanh thân tỏa ra sự quyến rũ.
"Chị thật đẹp đó! Em đã nói là chị hợp với bộ váy này mà." Mộc Linh vui vẻ tán thưởng.
Mộc Nhiễm khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt sống mũi của Mộc Linh, "Nha đầu ngốc, chúng ta là chị em sinh đôi, chị xinh đẹp thì không phải là em xinh đẹp sao?"
"Chị, bây giờ chị có thể lên đường hẹn hò với hoàng tử bạch mã rồi, đáng thương cho em đây một mình cô đơn chỉ có thể hâm mộ." Mộc Linh thở dài, vẻ mặt ai oán nói.
"Linh Linh, đã đến giờ rồi, chị đi đây." Mộc Nhiễm mỉm cười vẫy tay với cô ta rồi đi ra ngoài cửa.
Mộc Nhiễm ngồi lên xe, bắt đầu nổ máy, thử mấy lần, cũng không thấy xe có một chút phản ứng nào. Cô bất đắc dĩ xuống xe, quyết định gọi tài xế trong nhà lái xe đưa cô đi.