Dũng sĩ cô độc đã cứu rỗi thế giới. Mặc dù bản thân được gọi như vậy, nhưng tôi vẫn có một người bạn thân từng sướng khổ cùng nhau.
Tuy sở hữu sức mạnh dũng sĩ, tôi vẫn không thể thực hiện hành vi chiến đấu mà thế giới mong muốn ở một người dũng sĩ. Bản thân không thể hoàn toàn căm hận cái ác và luôn né tránh việc tước đoạt sinh mệnh.
Nếu đối phương cũng có trái tim, nếu họ cũng có thể thông hiểu ngôn ngữ, tôi tin rằng họ nhất định sẽ đồng ý lắng nghe vào một lúc nào đó và chọn con đường cùng đối thoại.
Chính vì sở hữu khả năng bất tử của một dũng sĩ nên tôi mới có thể chọn con đường này.
Song, thỉnh thoảng tôi lại nghĩ đến một điều.
Tôi đã trông cậy quá nhiều vào sức mạnh dũng sĩ. Chính vì có sức mạnh này nên tôi mới chọn con đường đó. Nếu không có sức mạnh này thì tôi chỉ là một kẻ hoàn toàn vô lực.
Cho dù lợi dụng sự bất tử của dũng sĩ mà thuyết phục, nhiều người từng tận mắt chứng kiến đều mang cảm xúc khó chịu và nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi.
Anh không phải là dũng sĩ, anh chỉ là một con quái vật thiếu sót cảm xúc của con người. Khi nhận ra có người nói như vậy, đã có những đêm tôi run rẩy mà khóc trước đống lửa trại.
Tôi là dũng sĩ. Tôi cần phải dẫn dắt thế giới đến với hoà bình. Tôi không thể yếu đuối. Tôi đã luôn động viên bản thân như vậy mà tiến tới, nhưng nếu chỉ có một mình thì tôi chắc chắn sẽ gục ngã vào một lúc nào đó.
Ngay từ trước khi nói chuyện, anh ta đã luôn hỗ trợ tinh thần của tôi. Khi tôi lạc lối hay đứng trước bức tường gian nan, anh ta luôn nhanh chóng chỉ ra con đường khác biệt để tôi bước đi.
Kể cả lúc buộc phải sử dụng sức mạnh dũng sĩ, anh ta cũng hỗ trợ như đang bảo rằng, “Nếu anh không muốn thì cũng không sao. Có vô số con đường để anh tìm tới kết quả mình mong muốn.”
Anh ta đã khiến con đường tôi chọn trở nên dễ dàng hơn. Công cụ chưa được biết đến như điểm phục sinh, và cả quyển sách ghi chép kỹ thuật mà chỉ cần lý giải thì ai cũng có thể làm được.
Cho dù khác người cũng không thành vấn đề, cho dù sợ hãi cũng không thành vấn đề. Con người luôn sợ hãi với thứ khác biệt với mình nên không cần phải đau buồn. Điều quan trọng nhất chính là không được kết thúc với sự sợ hãi trong lòng. Đó là những điều tôi đã học được từ anh ấy.
Nhận được sự trợ giúp của anh ta, tôi đã tìm ra được cách sống hiện giờ. Tôi tự tin với cách làm của mình và sở hữu dũng khí để tiếp tục tiến bước. Tôi cảm nhận được rõ ràng rằng mình đã bước lên con đường của dũng sĩ.
Thế nhưng, khi trò chuyện với anh ấy thì tôi lại có thêm cơ hội mở rộng thế giới của mình hơn.
“Tự mình hy sinh cũng được, nhưng hãy học cách làm đáng tin cậy hơn. Nhìn kìa, hãy bỏ viên đá dưới chân vào trong tôi đi. Tôi có thể cho ra những chiếc bánh ngon lành hơn cả đống thịt hôi tanh ấy.”
Khi tôi đang chần chờ muốn làm mồi cho thú vật như mọi khi để mọi người có được thức ăn, anh ta đã nói chuyện với vẻ vô cùng thân thiết như đã ở cùng nhau từ ban đầu.
Anh ấy kể rằng mình từng mất đi mạng sống tại thế giới khác, trở thành kẻ lặp đi lặp lại những lần chuyển sinh bằng nhiều hình dáng khác nhau, và lần này anh ta đã chuyển sinh thành chiếc túi cùng bước đi với dũng sĩ là tôi.
Tôi đã hỏi rất nhiều chuyện. Tại sao anh lại im lặng từ trước đến nay? Tại sao anh lại giúp đỡ tôi bằng sức mạnh kỳ lạ ấy?
“Cách sống của anh vô cùng thú vị nên tôi đã quên mất lời mình vì mải ngắm nhìn điều đó. Anh là một dũng sĩ kỳ quặc, nhưng lại vô cùng thú vị. Chính vì thế, tôi cũng muốn cùng sánh bước trên con đường của anh. Mặc dù tôi cũng không đi lại được.”
Anh ấy không cho rằng tôi là kẻ lập dị. Anh ta chỉ thuần tuý cảm thấy thú vị, cảm thấy lối sống này không hề tệ nên đã chấp nhận tôi như lẽ hiển nhiên và cùng sánh bước.
Anh ấy đã dạy cho tôi rất nhiều thứ, đã giúp tôi học được nhiều điều. Cho dù không sử dụng sức mạnh đả thương người khác, con người vẫn sở hữu sức mạnh tìm ra con đường để giải quyết vấn đề. Cho dù không trông cậy vào sức mạnh của dũng sĩ, tôi vẫn có thể dẫn dắt thế giới đến với hoà bình bằng phương pháp ai cũng có thể thực hiện.
Vào một ngày, khi lục tìm chiếc chăn để ngủ, tôi đã tìm thấy một bức tranh. Đó là bức tranh của một thiếu nữ vô cảm được vẽ rất sống động. Tôi hỏi anh ta đây là người nào.
“Cô ấy là người mà tôi muốn nở nụ cười nhất đó.”
Anh ấy nói rằng bản thân đã đi qua sinh tử nhiều lần và luôn kể lại những câu chuyện ấy cho một người thiếu nữ. Giọng nói khi kể về thiếu nữ của anh ấy vô cùng dịu dàng và hạnh phúc đến mức tôi cũng có chút ghen tị. À mà tôi đã không tìm thấy chăn. Chắc là anh ta đã biến nó thành bánh rồi. Ngày hôm ấy, tôi đã trùm anh ấy lên người mà ngủ. Khá là ấm áp.
Chuyến hành trình với anh ấy rất vui vẻ. Khi gian nan xuất hiện trước mặt, chúng tôi đã hăng say bàn luận làm thế nào để vượt qua khó khăn ấy.
Kể cả lúc cần đến sự tồn tại của thanh kiếm dũng sĩ đã bị biến thành bánh, tôi cũng được trợ giúp bởi ý tưởng không thể nào tưởng tượng nổi của anh ấy… Ừ thì do ảnh hưởng ấy mà đã sinh ra một người đáng thương bị quay cuồng bởi sức mạnh, nhưng tôi cũng đã thành công cùng anh ấy giải quyết vấn đề đó. Chắc chỉ có mỗi lần ấy là tôi có thể trải nghiệm chuyện nhét thức ăn vào miệng người khác. Bản thân có chút vui mừng vì trải nghiệm vô cùng mới mẻ.
“Namoshin là dũng sĩ không ham muốn mà lại còn thích hiến dâng nữa.”
Giữa cuộc hành trình, anh ấy đã nói thế với tôi mà cười. Nhưng theo góc nhìn của tôi, không hề có ai không ham muốn mà lại hiến dâng nhiều hơn anh ấy.
Ma Vương đã bị đánh bại, nhưng thế giới vẫn chưa hoàn toàn trở nên hoà bình. Ngược lại, chính vì cái ác khổng lồ mất đi nên những cái ác nhỏ nhặt lại càng nổi bật.
Con đường mà tôi đã chọn vẫn giống như trước. Đối mặt vấn đề và suy nghĩ, nếu tìm ra câu trả lời thì không cần sử dụng sức mạnh đặc biệt cũng có thể khai sáng con đường. Tôi thuyết phục mọi người rằng ai cũng có thể cứu giúp người khác. Cho dù không thể làm được một mình, nếu chúng ta có thể bắt tay với ai đó thì nhất định sẽ tìm ra được con đường ấy.
Tôi muốn càng nhiều người hơn biết được những điều tôi đã học từ anh ấy. Tôi nghĩ rằng đó chính là vai trò mà tôi cần làm trong thân phận dũng sĩ.
Khi cất bước quanh thế giới, vị vua của đất nước không nghĩ tốt về tôi đã nói rằng, “Nếu ngươi không có chiếc túi kỳ diệu ấy thì sẽ chẳng làm được gì.”
Lời nói ấy đã đâm thật sâu vào trong trái tim tôi. Anh ấy là chiếc túi kỳ diệu. Sức mạnh biến đổi vật thể không hề liên quan đến điều đó. Sự kỳ diệu mà anh ấy mang lại chính là khả năng hỗ trợ lòng người. Nếu không có anh ấy thì hẳn tôi đã dừng bước, sẽ không thể tiếp tục bước đi trên thế giới như thế này.
“Namoshin, lấy lửa.”
Anh ấy nói bằng giọng mà chỉ có tôi nghe được. Những ngày tháng cùng chung sống đã giúp tôi hiểu được anh ấy có ý gì. Tôi vừa lấy lửa vừa nhăn nhó mặt.
“Phải cười lên, Namoshin. Anh đã quyết định rằng phải dẫn lỗi mọi người bằng nụ cười. Vậy thì hãy chứng minh cho họ thấy đi. Chứng minh cho họ biết rằng anh vẫn có thể cất bước dù không có tôi.”
Giọng nói của anh ấy rất dịu dàng, rất ấm áp như lúc kể về thiếu nữ ấy. Vì vậy nên tôi đã có thể nở nụ cười, đã có thể châm lửa vào anh ấy rồi hướng tới mọi người mà cất giọng.
“Đúng là như ngài nói, cứ trông chờ vào chiếc túi kỳ diệu này thì tôi chẳng thể chỉ dẫn được ai. Đã vậy thì tôi sẽ dẫn dắt mọi người như một kẻ bình thường không sở hữu thứ gì.”
Hành động và lời nói ấy đã khiến vị vua công nhận tôi là dũng sĩ. Sau đó, câu chuyện này đã xúc động nhiều người và trở thành dịp để lan rộng lời tôi ra khắp thế giới.
Tuy bản thân có thể tái sinh, nhưng sinh mệnh của anh ấy chỉ có một. Ý nghĩa trong việc dâng lên tính mệnh hoàn toàn khác biệt. Dù thế, anh ấy vẫn không do dự mà làm vậy. Đó là sự hỗ trợ cuối cùng để tôi có thể bước tiếp con đường của mình.
“Namoshin, anh chính là dũng sĩ. Nó không hề liên quan tới kẻ khác, mà chính tôi đã công nhận anh là dũng sĩ. Tôi rất vui với quãng thời gian vừa qua, cảm ơn anh.”
Dù nghe thấy lời của anh ấy đang dần cháy rụi, tôi vẫn giữ vững nụ cười của mình. Nụ cười để người bạn thân, người đã công nhận kẻ từ chối chiến đấu như tôi là dũng sĩ, có thể quay về với niềm tự hào.
Sau khi mọi người tản đi và chỉ còn một mình, tôi bắt đầu thu thập tro tàn của anh ấy. Nước mắt tuôn rơi, tiếng khóc nghẹn ngào, tôi liên tục xin lỗi không biết bao nhiêu lần.
Trong lúc thu thập, những kỷ niệm trải qua với anh ấy lướt qua đầu tôi. Giọng nói của anh ấy, sự ấm áp ấy đều vẫn rất sống động. Tại nơi không còn một ai, tôi chỉ là một Namoshin bình thường mà tiếp tục khóc cùng người bạn.
Tôi tiếp tục bước đi. Thế giới không ngừng xảy ra tranh chấp, những người đáng thương liên tục sinh ra. Vì vậy, tôi muốn tiếp tục dẫn lối mọi người cho đến cuối cùng để có thể cứu càng nhiều thêm một người càng tốt.
Rất nhiều người công nhận tôi là dũng sĩ và cảm thấy tự hào. Song, cho dù nhận được bao nhiêu lời tán tụng, nó vẫn không thể nào bằng lời nói của anh.
Kể cả bây giờ, tôi vẫn nhớ lại những câu chuyện mà anh đã kể. Tuy chúng đều là những câu chuyện khác thường, nhưng chúng lại cho tôi thêm dũng khí, đã trở thành dấu mốc giúp tôi nhớ lại những tháng ngày cùng bước bên cạnh anh.
“Tôi muốn gặp lại anh một lần nữa. Không, chúng ta hãy cùng gặp lại. Vào lúc ấy, chúng ta hãy cùng kể về câu chuyện của nhau.”
Chính vì thế, tôi vẫn đang tiếp tục cất bước. Bước đi nhằm thừa kế câu chuyện mà anh ấy tự hào, giống như những gì mà anh ấy đã từng kể với tôi.