Nữ thần: “Cậu muốn trở thành gì khi chuyển sinh dị giới?” Tôi: “Xương sườn của dũng sĩ”

Chương 20: Hơi thở của thú triệu hồi Bahamut




Cứ mỗi mười chương, nữ thần sẽ trở nên thèm hơi người

-------------------------------------------------------------------

“Xin chào buổi sáng, nữ thần hôm nay cũng đẹp ghê.”

“Xin cảm ơn cậu, giờ là cái ôm cảm tạ.”

“Ái chà, là ngày phát tác rồi.”

“Tại sao cậu lại né tránh?”

“Tuy trong nội tâm cảm thấy diễn biến này rất mị hoặc, nhưng tôi cũng không thể mất nghị lực vào lúc này.”

“Bình thường thì cứ có sơ hở là cậu đòi ôm lấy cơ mà. Tại sao những lúc như thế này thì lại hèn như vậy chứ.”

“Cân bằng rất là quan trọng đó, và trong lúc đang nói thì nữ thần từng chút tiếp cận.”

“Trong thế giới chỉ có hai người chúng ta thì lại cần cân bằng gì chứ. Chúng ta hãy cứ thả toàn bộ… A? Mất tiêu rồi.”

“Chính là thuật thế thân.”

“Dùng nhẫn thuật để né tránh trói buộc của nữ thần sao. Cơ mà cậu có vẻ thích nhẫn thuật đấy nhỉ.”

“Vì tôi có cảm giác dùng ma pháp sẽ không có tác dụng với nữ thần.”

“Rất chính xác. Nếu tôi muốn thì còn có thể giăng kết giới phong ấn toàn bộ ma pháp trong thế giới này.”

“Thật đáng sợ.”

“Và phần thưởng cho sự chính xác ấy…”

“Đáng tiếc là tới giờ chuyển sinh rồi, và đây là chủ đề giấu sẵn mà tôi đã chọn trước.”

“Cậu chỉ vừa mới biết tôi phát tác mà lại chuẩn bị từ khi nào.”

“Nhân vật chính sẽ luôn chuẩn bị cho mọi trường hợp.”

“Lúc nào cậu cũng chuyển sinh thành thứ không phải nhân vật chính mà nói hay nhỉ.”

“Chủ đề từ bạn có bút danh Norasham, [hơi thở của thú triệu hồi Bahamut].” [note53064]

“Nghe cũng có vẻ mạnh đấy.”

“Thú triệu hồi Bahamut có bị dính bản quyền không vậy?”

“Bahamut mang ấn tượng là thú triệu hồi của mấy trò chơi nổi tiếng, nhưng thực chất thì nó là cá cơ.”

“Nhắc tới cá thì tôi lại nhớ sư phụ Benizake và Spacious, gần đây còn có cả Benishakke nữa.”

“Rõ ràng là cùng một người.”

“Ơ? Thật vậy sao?”

“Cậu vẫn quan sát kém như ngày nào.”

“Nếu anh ta nói trước thì tôi đã làm thân hơn rồi.”

“Tại vì cậu chẳng bao giờ sở hữu hình dạng giống nhau, bảo người ta nhận ra thì quá miễn cưỡng rồi.”

“Không chừng Bahamut lần này sẽ là anh ta nhỉ.”

“Nếu là thú triệu hồi Bahamut thì tỉ lệ phát sinh hàng chờ sẽ không kém đâu.”

“Tiện thể thì hơi thở của Bahamut có nổi tiếng lắm không?”

“Đáng tiếc là không.”

“Coi vậy chứ ngầu lắm mà.”

“Ít người muốn trở thành kỹ năng lắm.”

“Thiết lập thì tuỳ tiện, vậy tôi đi đây.”

“Vẫn còn một chút thời gian nhỉ. Nào, cậu hãy lại đây đi.”

“Tôi đi đây.”

-------------------------------------------------------------------

“Tôi về rồi nè.”

“Mừng cậu về, quả nhiên là không được ư.”

“…..”

“Có chuyện gì vậy?”

“Nữ thần vẫn còn đang phát tác nhỉ.”

“Không có chuyện đó đâu, nó đã hết rồi.”

“Thật tốt quá, vậy thì cái ôm mừng trở về.”

“Ừm, dĩ nhiên… A? Mất tiêu rồi.”

“Là tàn ảnh.”

“Cậu di chuyển với tốc độ mà cả nữ thần cũng không nhìn kịp sao. Hay thật đấy.”

“Nữ thần chắc cũng không phải phát tác suốt đâu hả?”



“Đúng vậy, cậu chỉ quay trở về đúng vào lần phát tác khác thôi.”

“Trước tiên thì tôi muốn báo cáo nên hãy ôm tạm chiếc gối ôm này đi.”

“Cậu nghĩ tôi có thể thoả mãn với thứ này ư… Cũng không tệ lắm.”

“Tại vì lớp bông bên trong được làm theo hình người đó.”

“Chuyện nó giống với dáng người của tôi là do tôi đang tưởng tượng thôi nhỉ?”

“Tôi xin phép báo cáo. Không cần phải nói thêm, tôi đã trở thành hơi thở của thú triệu hồi Bahamut.”

“Bị ngó lơ rồi, mà kệ đi. Nhưng ý chí của cậu sẽ tồn tại như thế nào vậy?”

“Khi Bahamut phun ra thì tôi sẽ xuất hiện bên ngoài, khi biến mất thì tôi lại trở vào trong.”

“Vậy là không chỉ mỗi một phát.”

“Thời gian duy trì mỗi lần chỉ có mười mấy giây nên cũng khổ lắm đó.”

“Tiện thể thì Bahamut là rồng hay cá đấy?”

“Là mèo.”

“Một lần nữa.”

“Là mèo.”

“Lặp lại.”

“Là m-è-o.”


“Thú triệu hồi Bahamut (mèo) ư?”

“Vâng, là thú triệu hồi Bahamut (mèo).”

“Vừa vào đã đủ sốc rồi.”

“Tạm thời thì Bahamut cũng là thú triệu hồi mạnh nhất của triệu hồi sư, đồng đội của dũng sĩ đó.”

“Thú triệu hồi mèo là mạnh nhất thì tôi thấy người đó chẳng có bao nhiêu sức mạnh rồi.”

“Tiện thể thì đây là ảnh triệu hồi lúc ấy.”

“Một con mèo to hơn quả núi.”

“Chiều dài toàn thân là 1km.”

“Ra là vậy, thế thì mạnh nhất là phải. Nhưng với hơi thở của một con mèo khổng lồ thế này thì cậu chắc cũng to không kém nhỉ.”

“Đúng vậy, đây là khoảnh khắc Bahamut phun ra.”

“Một ngọn lửa hình người xuất hiện từ trong miệng con mèo khổng lồ và tạo dáng như đang nói [Nhào vô].”

“Vì không có cơ quan phát âm nên tôi đã thử biểu hiện lời nói bằng cơ thể.”

“Thật không thể tưởng tượng nổi đây là lời của người từng nói chuyện không ít khi làm vật vô sinh không có cơ quan phát âm đấy.”

“Tiện thể thì đây là hình ảnh lúc được triệu hồi lần đầu tiên.”

“Ngọn lửa hình người đang cúi người về trước, cậu đang đưa danh thiếp ư?”

“Vì được gia nhập tổ đội dũng sĩ nên tôi nghĩ mình cũng nên chào hỏi một chút.”

“Danh thiếp bằng ngọn lửa thì sao đọc được.”

“Vì nghĩ vậy nên tôi đã đốt khu rừng lạc lối để tạo ra văn tự. Đây là hình ảnh.”

“Khu rừng lạc lối bị đốt trụi và chỉ lưu lại cây cối tạo thành dòng chữ ‘Tôi là hơi thở của Bahamut, xin được mọi người giúp đỡ.’ Cứ như hình vẽ trên cao nguyên Nazca vậy.”

“Nhưng ai không chịu đọc cả.”

“Hẳn rồi.”

“Có lẽ tôi chỉ nên đốt thành văn tự thôi nhỉ.”

“Là Oomoji à. Nếu muốn làm thì cậu nên đốt trên núi mới đúng.” [note53065]

“Tiện nói luôn là mấy người dũng sĩ trở nên sợ hãi Bahamut vì đột nhiên đổi mục tiêu tấn công mà đốt trụi khu rừng.”

“Hẳn rồi, cậu làm phiền người ta quá đấy.”

“Hơn nữa, Bahamut meo một tiếng buồn bã.”

“Nó cũng hiểu tiếng người luôn à.”

“Tuy nhiên, so với mấy người dũng sĩ thì sức mạnh của kẻ địch quá khó xơi, vì vậy họ buộc phải triệu hồi Bahamut nhiều lần.”

“Buộc phải trông cậy vào nó sao.”

“Tôi chợt nghĩ đến một chuyện. Không thể để Bahamut đáng yêu này trở thành đối tượng bị sợ hãi, tôi cần phải dẫn dắt Bahamut mới được.”

“Chính vì màn giới thiệu của cậu nên nó mới bị người ta sợ đấy.”

“Kiểu gì thì Bahamut cũng sẽ tiếp tục được triệu hồi. Thế nên vào mỗi lần như thế, tôi đều cố gắng thể hiện sự đáng yêu của Bahamut cho các dũng sĩ. Trước tiên là tấm thứ nhất.”

“Ngọn lửa tạo hình trái tim, đáng yêu thật nhỉ.”

“Heroine tu sĩ liền gục ngã.”


“Heroine dễ dụ quá đấy.”

“Tiện thể thì hơi thở hình trái tim đã biến quân đoàn ma tộc thành địa ngục ngập tràn tiếng gào thét.”

“Dù có hình trái tim thì hơi thở vẫn là hơi thở nhỉ.”

“Tiếp theo là cái này.”

“Ngọn lửa đang vẽ khuôn mặt của một người đàn ông khá điển trai.”

“Đây là khuôn mặt của pháp sư.”

“Pháp sư sẽ nghĩ gì về khuôn mặt bằng hơi thở đột nhiên xuất hiện của mình chứ.”

“Anh ta cũng lập tức gục ngã.”

“Pháp sư đấy có phải người ái kỷ không vậy?”

“Tiện thể thì hơi thở mang hình khuôn mặt pháp sư đã huỷ diệt cận thần của Ma Vương không còn mảnh xương.”

“Bị huỷ diệt không còn mảnh xương bởi loại hơi thở như thế thì chắc người đó sẽ chờ chuyển sinh rồi.”

“Giờ thì chỉ còn lại dũng sĩ và triệu hồi sư.”

“Nghĩ lại thì bộ chỉ có mỗi dũng sĩ đảm nhiệm hệ vật lý trong tổ đội ư?”

“Không phải, vũ khí chính của dũng sĩ là cung.”

“Không có cận chiến luôn.”

“Tại vì heroine đập đối phương bằng chuỳ gai đó.”

“Mấy người phụ nữ ở thế giới có cậu dính líu đều thích vũ khí cùn nhỉ.”

“Song, khác với heroine dễ dụ và pháp sư ái kỷ, triệu hồi sư cùng dũng sĩ vô cùng cứng rắn. Họ không dễ dàng bị cướp lấy con tim chỉ với một hai lần.”

“Tôi thật không muốn tưởng tượng có bao nhiêu thiệt hại xảy ra trong những lần ấy.”

“Nhưng rốt cuộc thì tôi đã thành công nắm được sở thích của triệu hồi sư, không ngờ hắn ta lại có fetish băng.”

“Fetish thật lạ kỳ, và đó là vấn đề nan giải với cậu nhỉ?”

“Không hề. Tôi có thể tự do thay đổi thuộc tính nên khi chuyển thành hơi thở băng thì đơn giản lắm.”

“Bahamut vạn năng ghê.”

“Ma thuật sư nhìn thấy tuyết ngàn năm và vô số băng nhũ được tạo ra liền gục ngã.”

“Nhưng thế chẳng phải không dính líu gì tới Bahamut sao.”

“Xét theo phương diện có thể tạo ra băng khổng lồ bất cứ lúc nào thì Bahamut vô cùng quý trọng đó.”

“Thể hiện sự đáng yêu ở chỗ nào? Mà khoan, từ thời điểm pháp sư thì đã lạ lắm rồi.”

“Tiện nói luôn là hơi thở băng đã đóng băng cả ngọn núi lửa lẫn con rồng đang sống trong đó, vũ khí bí mật của Ma Vương.”

“Uy lực còn mạnh hơn cả lửa nhỉ, cậu đã thử dùng các thuộc tính khác chưa?”

“Thuộc tính lôi, thuộc tính ám hay thuộc tính nước chanh đều đã dùng rồi.”

“Đó chẳng phải là nước chanh thôi ư?”

“Là vòi rồng nước chanh đó.”


“Nước chanh phát ra từ miệng thì trông có hại cho con mèo đấy.” [note53066]

“Bahamut cũng meo một tiếng mà lộ vẻ mặt bị chua.”

“Nét mặt bị chua chắc cũng dễ thương lắm.”

“Ngoại trừ dũng sĩ, ba người khác đều đã bại trận trước sự đáng yêu của Bahamut. Mỗi lần triệu hồi Bahamut thì họ sẽ tôn thờ nó.”

“Đến mức tôn thờ luôn ư?”

“Bahamut cảm thấy vui vẻ nên meo một tiếng đầy tự hào.”

“Trông như nó chỉ có thể meo thôi, có thật sự là nó hiểu được tiếng người không vậy?”

“Có thể đó, meo.”

“Cho dù cậu meo thì cũng không đáng yêu mấy đâu, meo.”

“Đáng yêu quá. Người còn sót lại là dũng sĩ, nhưng tôi mãi vẫn không thể biết được sở thích của anh ta. Dù điều tra cả gia phả lẫn lối sống cũng không thể tìm ra được.”

“Hơi thở của Bahamut thì làm sao điều tra thông tin cá nhân chứ?”

“Bình thường thì tôi luôn ở trong Bahamut, nhưng Bahamut lại ngụ trong thanh trượng truyền thuyết mà triệu hồi sư cầm theo.”

“Là cậu cùng hành động với triệu hồi sư và dỏng tai lắng nghe à?”

“Không phải, vì quá phiền nên tôi đã dùng ma pháp chi phối tinh thần mà điều khiển triệu hồi sư.”

“Dùng ma pháp cứ như hít thở.”

“Vì tôi là hơi thở mà.”

“Ý tôi không phải vậy. Nếu đã vậy cũng không thể điều tra được thì tức là đối phương đang cố ý giấu diếm nhỉ?”

“Đúng vậy. Đến cả heroine cũng không biết rõ nên việc điều tra rơi vào ngõ cụt.”


“Nếu chỉ thiếu mỗi dũng sĩ thì cũng có sao đâu?”

“Không được, nếu không thể truyền đạt sự đáng yêu của Bahamut cho toàn thế giới thì giá trị tồn tại của tôi sẽ gặp phải nguy hiểm.”

“Giá trị tồn tại của cậu là công kích nên thế cũng đủ rồi mà.”

“Đặc biệt là lời kể lại của người cứu rỗi thế giới như dũng sĩ sẽ lưu lại trong lịch sử, nếu không thể hạ gục dũng sĩ thì tôi không thể đạt được thành quả tốt nhất.”

“Đúng là sức ảnh hưởng của dũng sĩ rất to lớn.”

“Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện biến dũng sĩ thành người chết vì bị liên luỵ bởi hơi thở và cho triệu hồi sư kế thừa danh hiệu ấy, nhưng rốt cuộc tôi vẫn ngừng lại mà tiếp tục hành động.”

“Nếu là cậu như mọi khi thì sẽ không do dự mà làm cơ, không ngờ cậu cũng biết nghĩ tốt như vậy.”

“Nếu chỉ vì bản thân thì tôi sẽ không do dự, nhưng tất cả chuyện này đều là vì Bahamut.”

“Rốt cuộc thì ý nghĩ đó có truyền đến Bahamut không.”

“Bahamut đã vui mừng meo một tiếng đáp lại đó, meo.”

“Thế thì tốt quá rồi, meo.”

“Đáng yêu quá. Tuy vậy, trong lúc tôi nỗ lực không ngừng nghỉ thì cuộc chiến cuối cùng với Ma Vương tại nơi tận cùng lâu đài Ma Vương đã bắt đầu.”

“Cho đến cuối cùng vẫn không biết được sở thích của dũng sĩ sao.”

“Đúng vậy, và Ma Vương quả nhiên rất mạnh nên Bahamut đã được triệu hồi.”

“Triệu hồi một con thú dài 1km trong lâu đài thì có bị sụp không đấy?”

“Không sao đâu, dù sao cũng chỉ là lâu đài Ma Vương.”

“Vậy là sập rồi.”

“Và vào khoảnh khắc phát ra hơi thở cuối cùng, tôi đã đặt cược toàn bộ vào đòn công kích nghịch chuyển tình thế và lao về phía Ma Vương như một tia laze sở hữu sức công phá mà tương lai gần cũng không bằng.”

“Khung cảnh tuyệt thật đấy.”

“Ma Vương lưu lại di ngôn ‘không thể nào, đây là cái quái gì, không thể nào’ và biến mất.”

“Tôi có thể hiểu cảm xúc ấy.”

“Song, kể cả hơi thở mang sức công phá tuyệt vời ấy cũng không thể hạ gục con tim của dũng sĩ.”

“Về sức công phá thì cậu đã chứng minh nhiều lắm rồi.”

“Không còn nghĩ ra cách nào khác, tôi ủ rũ trong trạng thái thể năng lượng cao còn sót lại.” [note53067]

“Thể năng lượng cao có thể huỷ diệt cả Ma Vương mà còn sót lại thì không chỉ nguy hiểm thôi đâu.”

“Bahamut đưa chân lên và đặt ở phía trên vai tôi một chút rồi nói.”

“Đúng là sẽ rất nguy hiểm nếu chạm vào cậu.”

“‘Không sao cả đâu, anh trai đã cố gắng lắm rồi.’”

“Không thể nào.”

“Quả nhiên là cả tôi cũng kinh ngạc, sau đó thì tôi mới biết rằng Bahamut này cũng là người chuyển sinh.”

“Hèn gì là mèo nhưng lại là Bahamut.”

“Và như thế, dũng sĩ đã gục ngã.”

“Thế quái nào, meo.”

“Đáng yêu quá. Dũng sĩ thật ra thích loài động vật đáng yêu biết nói chuyện.”

“Cho dù có thể nói thì trông cái giọng sẽ trầm lắm đấy, có được không vậy?”

“Và như thế, đoàn dũng sĩ đã phủi bay toàn bộ sợ hãi với Bahamut, và Bahamut đã được lưu truyền cho hậu thế trong thân phận thú triệu hồi mạnh nhất. Đây là hình bức tượng đồng.”

“Chỉ là một bức tượng mèo.”

“Ở dưới chân cũng có đám người dũng sĩ bé như hạt gạo đó.”

“Dùng kính lúp mới có thể nhìn ra.”

“Tuy vậy, cho dù Bahamut có được triệu hồi sau này thì cũng không cần phải tấn công nữa. Vì vậy nên sự tồn tại của tôi cũng dần biến mất.”

“Dù sao cũng không thể phun ra hơi thở có sức công phá khủng bố nhằm giao lưu được.”

“Nhưng dường như cảm nhận được điều đó, Bahamut đã nói lần cuối với tôi rằng, ‘Anh trai nhất định sẽ không thể thoả mãn chỉ với chừng này, nhưng không sao đâu, đã là đàn ông thì nhất định phải thoả mãn mà lao đến tận cùng.’”

“Đúng thật là một con mèo rất ngầu.”

“Tiện thể thì quà mang về chính là thú nhồi bông Bahamut với tỉ lệ 1:100, chúng đã trở thành đặc sản trên thế giới đó. Hây dà.”

“1 phần 100 của 1km, tức là khoảng 10m nhỉ.”

“Nằm ngủ rất là sướng luôn.”

“Phải rồi nhỉ. Thế thì chúng ta hãy cùng nhau… A? Mất tiêu rồi.”