“Ồ, thế giới của tôi sắp sửa sang năm rồi.”
“Mới vừa mừng lễ giáng sinh hôm trước mà cậu làm như mới biết vậy.”
“Trước tiên thì làm mì soba nào, hây da.”
“Chuyện đấy thì đáng mừng thật, nhưng sắp tới lúc chuyển sinh rồi.”
“Không biết có lại lập tức quay về không nhỉ.”
“Tôi nói trước phòng cậu quên, thông thường thì thời gian trôi qua ở đây sẽ giống với thời gian cậu chuyển sinh đấy.”
“Lúc làm mảnh đất trước mê cung với lúc cây thế giới thì tôi nhớ là phải mấy trăm năm cơ.”
“Đúng là thế đấy. Cả Guggegderestaf mà cậu mang về cũng đã lớn bằng kích thước người thường rồi kìa.”
“Mấy món quà khác hầu như không thay đổi gì nên tôi không có cảm giác rõ ràng lắm.”
“Về khoản đó thì đều nhờ sức mạnh nữ thần từ tôi đó.”
“Quả nhiên là nữ thần ban tặng năng lực cheat.”
“Hãy tán tụng và tôn kính thêm đi.”
“Vậy thì tôi sẽ tạc một bức tượng của nữ thần.”
“Tôi không muốn đặt tượng bản thân ngay trong không gian của mình đâu.”
“Giờ thì cùng quay quay hộp trưng cầu, dạo này tăng lên nhiều ghê.”
“Thỉnh thoảng tôi cũng lắc thử để kiểm tra và đúng là nó tăng lên thật. Quá là kinh dị đi.”
“Nhưng mà nữ thần vẫn không vứt đi.”
“Suy nghĩ thứ chuyển sinh cho cậu còn phiền toái hơn.”
“Nữ thần thành thật cũng rất tuyệt vời, mà cũng đến lúc phải đổi mới thêm rồi. Từ bạn có bút danh Himajin, [chiếc túi dũng sĩ mang theo khi lên đường].”
“Lại là vật dũng sĩ mang theo sau dĩa cà ri lần trước nhỉ.”
“Nếu là túi thì quả nhiên tôi cũng muốn được mang đi thám hiểm.”
“Hãy chọn thiết lập nào. Lần này thì chọn dũng sĩ nam nhé.”
“Nếu được thì tôi muốn nữ cơ, chẳng hạn như cô ấy sẽ nhét quần áo để thay vào túi nè.”
“Vì đã xem xét chuyện đó nên tôi mới chọn dũng sĩ nam.”
“Đau khổ quá đi. Nhưng vẫn còn cơ hội, chẳng hạn như quần áo của heroine hay đồng đội nè.”
“Trong mấy câu truyện chuyển sinh gần đây thì cảnh thay đồ trong lúc thám hiểm ít lắm.”
“Cũng đúng. Nhiều cảnh thay đồ quá thì lại chuyển sang tuyến truyện người lớn mất.”
“Với cậu thì chẳng phải thích lắm sao.”
“Lộ liễu quá nhiều thì động lực sẽ giảm xuống.”
“Vậy là cậu muốn kiểu khêu gợi một mình nhỉ.”
“Nhưng điều tôi muốn suy nghĩ nhất là vật liệu.”
“Cái cậu cần suy nghĩ nhất là hệ thống chuyển sinh đấy.”
“Tôi muốn tránh vật liệu PVC.”
“Đúng là không ai muốn dùng túi nilon để thám hiểm cả.”
“Nếu mang tới chỗ Ma Vương và người ta nghĩ bọn tôi đang tiện đường ghé qua từ cửa hàng tiện lợi thì sẽ thất lễ lắm.”
“Nếu là thế giới có cửa hàng tiện lợi thì đúng vậy.”
“Tôi cũng không thể để túi nilon làm hỏng cuộc chiến phân định tương lai thế giới được.”
“Những cuộc chiến phân định tương lai thế giới từng bị cậu làm hỏng đang lướt qua đầu tôi này.”
“Để màu sặc sỡ quá cũng không tốt lắm, hay để túi vải bình thường đi nhỉ.”
“Phải rồi, thiết lập gắn chân thì không phải bình thường đâu.”
“Ôi không, thế thì sao tôi di chuyển chứ?”
“Túi thì đừng có di chuyển.”
-------------------------------------------------------------------
“Sắp sửa sang năm rồi sao. Thỉnh thoảng mình cũng nên chuẩn bị mì soba vậy. Nếu có thể tái hiện mùi vị mà cậu ta từng làm thì hay biết mấy.”
“Tôi về rồi nè.”
“Ái chà, vừa đúng lúc. Cậu làm sợi mì đi.”
“Ủa? Tôi nhớ là đã làm trước lúc chuyển sinh rồi mà?”
“Cậu nghĩ đã qua bao năm rồi?”
“Tức là tôi lại về cùng ngày sau vài năm ư?”
“Là sau mấy chục năm, Guggegderestaf cũng lớn thêm 10cm rồi đó.”
“Vậy mà không già đi gì nhỉ.”
“Chà, cậu đang muốn biến thành sợi mì sao?”
“Tôi nói bản thân cơ. Đã khá lâu kể từ khi chết đi mà tôi chẳng thấy mình trưởng thành gì cả.”
“Không phải là tôi sao. Chuyện đó có lẽ là do linh hồn cậu thích hình dạng đó. Nếu không có gì lưu luyến thì cậu đã chuyển thành hình dạng mới rồi cứ thế hoá kiếp rồi.”
“Thiết lập nghe như từ trên trời rơi xuống vậy.”
“Là do tôi vừa mới nghĩ ra.”
“Tôi không ghét kiểu tuỳ tiện đó đâu. Vậy thì tôi sẽ vừa làm mì vừa báo cáo, hây da.”
“Cậu là chiếc túi dũng sĩ mang theo khi lên đường nhỉ.”
“Vâng, đó là một thanh niên tên Namoshin, hây da.”
“Cậu không nói hây da là không làm mì được à?”
“À, cũng không vấn đề gì cả.”
“Thế thì dẹp cái đó đi.”
“Đã rõ. Namoshin là một dũng sĩ bình thường. Anh ta đã lên đường thám hiểm trong thân phận dũng sĩ vào năm 15 tuổi.”
“Dũng sĩ trước đó là dân cheat, lần này thì không mạnh đến vậy ư?”
“Lần này thì anh ta bị giết bởi bọn cướp.”
“Chưa gì đã bị tiết lộ nội dung rồi.”
“Không sao đâu, đây là chuyện xảy ra ba ngày sau khi anh ta lên đường. Cái kiểu dũng sĩ mang năng lực hồi sinh thỉnh thoảng hay gặp trong fantasy đó.”
“À, đúng là có thật. Kẻ mang oán hận với đối tượng đã giết mình và quay trở lại mà không chút tổn thương, với đối phương thì đây là chuyện kinh dị rồi.”
“Với bọn cướp thì mấy món đồ của dũng sĩ cũng sẽ lập tức biến mất nên chẳng tích luỹ được gì, thế nên chúng đã quẳng một nửa số tiền lại đó.”
“Hệ thống cứ như đã nghe ở đâu rồi.”
“A, tiện thể thì tôi được dũng sĩ vác đi như một chiếc túi bình thường đó. Kiểu thế này nè.”
“Bên trong khá ít, nhưng trông giống như túi của Santa nhỉ. Và dũng sĩ có nụ cười ôn hoà ghê.”
“Namoshin là một thanh niên dịu dàng, đến cả một con bọ cũng không dám giết.”
“Với dũng sĩ thì đó là khuyết điểm trí mạng rồi.”
“Vì nghĩ rằng chỉ cần nói chuyện thì bọn ác đảng nhất định sẽ hiểu ra nên anh ta đã đến nói chuyện với chúng rất nhiều lần. Mặc dù mỗi lần đều bị đối phương giết chết.”
“Với chúng thì đối phương bị giết bao lần vẫn trở lại nên chắc sợ hãi lắm.”
“Nhìn thấy Namoshin vẫn luôn thuyết phục bằng nụ cười thì đại đa số bọn ác đảng cũng phải suy sụp thôi.”
“Xét theo một mặt thì đây là người rất phù hợp với thân phận dũng sĩ.”
“Trong đó còn có vị vua ác đức đóng cửa đuổi anh ta đi vì quá sợ hãi.”
“Dù sao thì chỉ gặp mặt thôi cũng mệt mỏi rồi.”
“Nhưng chỉ là cổng thành thì dũng sĩ vẫn có thể thản nhiên phá huỷ.”
“Dũng sĩ bình thường gì chứ, cheat rành rành ra kìa.”
“Không đâu, anh ta đã lấy bằng kỹ sư thuốc nổ rồi mới phá cổng bằng thuốc nổ đó.”
“Bình thường thật. Khoan, ở thế giới fantasy thì làm sao có bằng kỹ sư thuốc nổ chứ.”
“Chuyện đó dĩ nhiên là nhờ tôi rồi.”
“Cái mặt vênh váo phát bực.”
“Nhờ thiết lập [biến đổi vật phẩm được cho vào trong túi một cách ngẫu nhiên (có cố tình)], tôi đã thành công biến thanh kiếm dũng sĩ thành tài liệu học tập để lấy bằng kỹ sư thuốc nổ đó.”
“Thanh kiếm dũng sĩ lại bị cậu...”
“Namoshin không định cầm kiếm nên tôi nghĩ nó cũng không cần thiết lắm.”
“Có lẽ đúng là vậy.”
“Nhưng chuyện chuẩn bị vật phẩm để giúp dũng sĩ vượt qua khó khăn cũng thú vị lắm đó.”
“Hừm, vậy cậu là chiếc túi đựng vật phẩm hỗ trợ dũng sĩ không thích tranh đấu nhỉ. Vậy thì đúng là thú vị thật.”
“Namoshin lúc đầu cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh ta đã trân trọng tôi như chiếc túi tạo ra cơ hội để anh ta khai thông tình huống.”
“Dũng sĩ lên đường mà không chiến đấu được nên vất vả lắm nhỉ.”
“Tôi đã cho nhiều lắm luôn, vì anh ta thường xuyên chết nên tôi đã tặng điểm phục sinh cho dũng sĩ đó.”
“Điểm phục sinh.”
“Địa điểm phục sinh là Suối Nguồn Tái Sinh tại toà lâu đài đầu tiên, nhưng mỗi lần di chuyển từ nơi đó đều rất mệt mỏi. Thế nên tôi đã chuẩn bị địa điểm phục sinh để anh ta có thể chọn lựa.”
“Bố trí trước khi chiến đấu thì sẽ đỡ công di chuyển nhỉ. Với vai trò chuyển sinh dị giới thì đó là vật phẩm vô cùng tiện lợi.”
“Namoshin đã bố trí tại vị trí chiến đấu và tái sinh đó.”
“Với địch nhân thì đây chính là con quái vật bất tử rồi.”
“Trên hết là dù bị đâm thì anh ta vẫn luôn giữ nụ cười.”
“Trong số dũng sĩ từ trước đến nay thì đây là người có thần kinh mạnh nhất đấy.”
“Cho dù không còn tấn công nữa, nhưng nếu đám ác đảng không sám hối thì anh ta sẽ xuất hiện không ngừng nghỉ ba ngày ba đêm.”
“Không chỉ công kích tinh thần mà còn bào mòn thể lực nữa. Nhưng nếu khó nhằn quá thì không giết mà bắt giữ cũng được mà.”
“Kỹ năng đắc ý của Namoshin chính là ma pháp Tự Sát có thể chết đi trong một giây. Ngoài ra còn có thể lập tức phục sinh và chạy trốn.”
“Bình thường cái quái gì chứ.”
“Dù sao thì trong mấy cảnh chiến đấu, vẫn có những người không thể cứu rỗi nếu không khiến họ sợ hãi. Với mấy rắc rối thường ngày thì anh ta vẫn giải quyết như bình thường đó.”
“Đó là một dũng sĩ thông minh nhỉ.”
“Khi đặt chân đến ngôi làng đang gặp nạn đói thì anh ta đã dùng cơ thể mình làm mồi.”
“Bình thường cái quái gì cơ. Người giác ngộ chắc sẽ làm vậy, nhưng thế thì dị hợm quá rồi.”
“Không phải, anh ta dùng mình làm mồi để dụ ma vật tới cho dân làng săn bắt.”
“Hoá ra là bình thường thật. Nhưng dũng sĩ một con bọ cũng không dám giết lại tham gia săn bắt ư?”
“Suy nghĩ của anh ta là sát sinh vì sinh tồn thì không thể tránh khỏi.”
“Càng lúc càng giống người giác ngộ nhỉ.”
“Tuy nhiên, vì quá phiền phức nên tôi đã bảo anh ta rằng cứ bỏ đá cuội vào trong túi là sẽ biến thành bánh.”
“Lần này lại nhại người bị đóng đinh ư, rốt cuộc chuyện này có sao không đấy?”
“Namoshin cũng rất bất ngờ vì chiếc túi bỗng dưng nói chuyện. Cơ mà nữ thần không chịu nhắc đến điểm đó.”
“Tôi không có nghĩa vụ phải phản ứng mỗi khi vật vô sinh nói chuyện đâu.”
“Sau khi giải thích đại khái mọi chuyện, Namoshin ném nhiều thứ vào để biến thành lương thực và phân phát cho dân làng.”
“Hiếm khi cậu có ích một cách đàng hoàng đấy nhỉ.”
“Vì vậy nên tôi đã trộn rất nhiều wasabi vào trong ruột của một chiếc bánh.”
“Biết ngay mà.”
“Tiện thể thì vị trưởng làng sau khi ăn xong đã mừng đến chảy nước mắt.”
“Hẳn rồi.”
“Nhờ lương thực, công cụ trồng trọt và sách dạy nghề nên ngôi làng đã được cứu sống qua nạn đói.”
“Ngoài sát thương với trưởng làng ra thì mọi thứ đều tốt đẹp.”
“Ngoài ra thì khi nhìn thấy chiếc cầu bị sập, dũng sĩ đã lấy bằng kiến trúc sư hạng nhất mà xây dựng cây cầu.”
“Bình thường thật đấy, có thật sự cần phải lấy bằng không?”
“Cây cầu được xây bởi dũng sĩ (gà mờ) và dũng sĩ (kiến trúc sư hạng nhất) sẽ có khác biệt rất lớn trong độ tín nhiệm.”
“Cũng phải.”
“Vì Namoshin quá nghiêm túc nên những lần pha trò của tôi gần như bị tiêu diệt hết nên khó chơi lắm luôn.”
“Qua lời kể của cậu thì người đấy giống như thánh nhân vậy.”
“Cho dù tráo đổi chiếc chăn với tấm hình có chút gợi cảm của nữ thần mà tôi luôn tàng trữ, Namoshin vẫn chẳng hề phản ứng.”
“Nhanh đưa tấm hình đó ra, tôi sẽ lập tức xử lý nó.”
“Dựa vào sự nghiêm túc của Namoshin cùng với khả năng biến hoá của tôi, dũng sĩ đã vượt qua rất nhiều gian truân, nhưng quả nhiên vẫn có những thời điểm chúng tôi gặp khó khăn.”
“Tôi thì thấy thuận buồm xuôi gió lắm.”
“Đó là khi đi qua cánh cửa phong ấn sẽ không mở ra nếu không có thanh kiếm dũng sĩ, khi diện kiến nữ vương không công nhận thân phận nếu không đưa ra thanh kiếm dũng sĩ, cuộc chiến với Golem không thể bị phá huỷ nếu không có thanh kiếm dũng sĩ.”
“Hình như cậu đã biến nó thành tài liệu học bằng kỹ sư thuốc nổ nhỉ. Không phải biến lại như ban đầu là được sao?”
“Thanh kiếm dũng sĩ chứa đựng sức mạnh đặc biệt. Tuy có thể sử dụng vật mà thanh kiếm đã biến thành, nhưng tôi không thể dùng vật khác để biến nó thành thanh kiếm.”
“Tài liệu học bằng kỹ sư thuốc nổ đâu rồi?”
“Tôi đã biến nó thành chiếc bánh chứa đầy wasabi.”
“Vậy là trong bụng trưởng làng ư.”
“Khi thử dẫn trưởng làng theo để quét lên cánh cửa thì phong ấn đã mở ra.”
“Cảnh tượng vẫn như mọi khi.”
“Khi đưa trưởng làng tới thì nữ vương đã công nhận Namoshin là dũng sĩ.”
“Cô ta đã công nhận với tâm tình thế nào vậy?”
“Có vẻ như trưởng làng là gu của nữ vương.”
“Yếu tố thanh kiếm dũng sĩ đâu rồi.”
“Đương nhiên là với diễn biến ấy, ai cũng nghĩ rằng trưởng làng sẽ có thể đánh bại Golem.”
“Hiển nhiên rồi, nhưng không được ư?”
“Vì trưởng làng quá yếu ớt.”
“Người ta là dân làng mà.”
“Bởi vì là vật vô sinh không có suy nghĩ nên lời thuyết phục của Namoshin hoàn toàn vô hiệu. Vì vậy nên anh ta đã huấn luyện trưởng làng.”
“Trưởng làng được huấn luyện bởi dũng sĩ.”
“Có vẻ như ông ta 60 tuổi.”
“Độ khó hơi bị cao quá đấy.”
“Namoshin lấy bằng huấn luyện viên thể thao và huấn luyện cho trưởng làng.”
“Thể loại bị loạn rồi.”
“Tôi cũng chuẩn bị thức ăn dành cho các tuyển thủ thể thao mà cổ vũ.”
“Hãy nghĩ ra đề xuất khác đi.”
“Dĩ nhiên là tôi cũng trộn từng chút wasabi.”
“Chuyện chọc phá trưởng làng có ý nghĩa gì vậy?”
“Tại vì khi cho xem tấm hình của nữ thần thì ông ta bảo nữ thần hốc hác.”
“Tôi cho phép. Ngược lại, cậu còn đang quá nhẹ tay đấy.”
“Nhờ sự kết hợp giữa huấn luyện viên Namoshin đã học lý thuyết hoàn hảo và bí quyết của người chuyển sinh dị giới, trưởng làng liền trở nên mạnh hơn trông thấy. Đến mức mà ông ấy có thể dùng một tay đập vỡ Golem.”
“Mạnh quá rồi.”
“Tuy nhiên, lại có vấn đề khác xảy ra. Trưởng làng đạt được sức mạnh đã đánh bại Ma Vương và tự mình lên ngôi Ma Vương mới.”
“Cái này không chỉ là quá mạnh nữa rồi.”
“Vị trưởng làng nhận sự gia hộ của thanh kiếm dũng sĩ sở hữu sức mạnh vô cùng phù hợp với cái tên Ma Vương.”
“Tôi có thể cảm nhận được chấp niệm của thanh kiếm không được kể đến bao nhiêu mà lại bị biến thành sách, thành bánh rồi chui vào bụng của trưởng làng.”
“Tuy nhiên, trong trận chiến giữa người với người thì không ai có thể đánh bại dũng sĩ Namoshin.”
“Bên này cũng là người bất tử nhỉ.”
“Namoshin vừa thuyết phục trưởng làng vừa bắt trưởng làng ăn lượng lớn wasabi.”
“Là tra tấn sao?”
“Hơn nữa từ đầu đến cuối đều mỉm cười.”
“Đúng là tra tấn rồi.”
“Trưởng làng đau khổ chảy nước mắt. Đúng vậy, không ngờ nhược điểm của trưởng làng lại là wasabi, thứ có thể khiến cơ thể của ông ta xảy ra phản ứng đào thải.”
“Là tại cậu còn gì.”
“Và rồi nhân lúc trưởng làng run sợ, Namoshin chụp tôi lên đầu ông ta.”
“Dũng sĩ định biến đổi trưởng làng nhỉ.”
“Nữ thần anh minh. Nhờ sức mạnh của tôi, trưởng làng đã trở thành một trung niên điển trai bình thường đã mất đi sức mạnh từ thanh kiếm dũng sĩ.”
“Lại còn trẻ lại nữa.”
“Đây là nguyện vọng của Namoshin, với lại ông ta cũng đã được công nhận chiến tích từng phá huỷ Golem và đánh bại Ma Vương.”
“Cũng hợp lý.”
“Sau đó thì trưởng làng kết hôn với nữ vương. Chỉ là chuyện đấy cứ để qua một bên đi.”
“Nhắc mới nhớ, ông ta là gu của nữ vương nhỉ.”
“Tuy đã cứu rỗi thế giới, nhưng thế giới không đánh giá quá cao người không chiến đấu mà lại cứu thế giới như Namoshin. Những kẻ không tim không phổi cho rằng đó là điều mà bất cứ ai cũng có thể làm.”
“Tôi thì nghĩ không phải ai cũng có thể tái sinh vô hạn dù bị giết và mỉm cười bước đến đâu.”
“Người biết điều đó chỉ có ác nhân mà thôi.”
“Thật khổ sở.”
“Thế nhưng, Namoshin cũng không quan tâm mà đi khắp thế giới. Anh ta đi thuyết phục mọi người rằng anh đã cứu thế giới mà không làm gì đặc biệt, tức là ai cũng có thể cứu rỗi người khác.”
“Quả nhiên đây là người giác ngộ hơn là dũng sĩ đấy.”
“Kết cục, Namoshin không còn đòi hỏi vật gì đặc biệt từ tôi nữa. Thứ anh ta yêu cầu chỉ là lương thực và sách mà thôi.”
“Đúng là cậu có thể biến đổi cả thanh kiếm dũng sĩ nhỉ, nếu muốn thì cậu vẫn có thể đưa ra nhiều thứ.”
“Tôi cũng có thể tạo ra thanh kiếm sở hữu khả năng biến cả đại lục thành phấn bụi chỉ bằng một cái vung đó.”
“Nguy hiểm vừa thôi.”
“Sau cùng, trước lời của kẻ không tim không phổi rằng nếu không có chiếc túi đó thì anh ta không thể làm được gì, Namoshin vừa mỉm cười vừa đốt tôi.”
“Dường như cũng không phải chỉ là bị khích tướng nhỉ.”
“Namoshin đã nói rằng, “Đúng là như anh nói, cứ trông chờ vào chiếc túi kỳ diệu này thì tôi chẳng thể chỉ dẫn được ai. Đã vậy thì tôi sẽ dẫn dắt mọi người như một kẻ bình thường không sở hữu thứ gì.’”
“Cho đến cuối cùng thì anh ta vẫn là người mà khó có thể nói rằng đấy là dũng sĩ.”
“Không đâu, anh ta là dũng sĩ đó. Sau khi không còn ai nữa, Namoshin vừa thu thập tro tàn của tôi vừa khóc mà xin lỗi. Bởi vì muốn dẫn dắt càng nhiều người hơn nên anh ta đã thể hiện dũng khí vứt bỏ cộng sự luôn ở bên cạnh mình trong thời gian dài.”
“Ra là vậy. Anh ta đúng là dũng sĩ thật.”
“Nếu không phải là vật vô sinh thì chắc sẽ có chút kịch tích hơn nhỉ. Cơ mà vì là vật vô sinh nên bản thân mới trải nghiệm được màn chia tay cảm động đấy.”
“Với câu chuyện trước khi sang năm thì không tệ chút nào.”
“Sợi mì cũng xong rồi, chúng ta cùng chui vào Kotatsu mà ăn thôi. Nữ thần muốn xem Kouhaku hay là chương trình hài cùng giờ?” [note52849]
“Kouhaku, chương trình kia thì lưu lại rồi xem.”
“Được rồi, giờ thì cùng cắt mì nào. Ái chà, không có dao. Thôi cứ dùng thanh kiếm dũng sĩ vừa mang về vậy.”
“Cậu lại mang cái gì về đấy. Mà đúng là dũng sĩ ở thế giới ấy cũng không cần nó.”