“Yay, nữ thần đáng yêu quá. Sao chúng ta không cùng nhau hát karaoke đi?”
“Tôi có hơi ghét cái kiểu hớn hở đó. Cậu có thể cho tôi cắt cổ họng cậu không?”
“Cái đó thì không phải chỉ là hơi đâu.”
“Xin đừng một mình hát karaoke tại không gian của người khác như vậy.”
“Nhưng vào những lúc nữ thần không ở đây, nếu tôi không hát một mình thì sẽ quên cách sử dụng cuống họng mất.”
“Đúng là nếu thời gian ở một mình quá dài thì sẽ có lúc không thể phát âm bình thường được. Nhưng nếu giọng nói cậu cứ lan ra ngoài thì phiền phức lắm. Hãy đi nói chuyện với ti vi đi.”
“Ôi, sân khấu mà tôi đã cất công dựng lên…”
“Hèn gì mà có nhiều công cụ lạ như vậy, hoá ra là cậu tự làm đấy sao. Chất lượng cũng tốt thật đó.”
“Tôi cũng không phải trở thành vật dụng trong nhà để trưng đâu mà.”
“Chỉ vì trở thành vật gia dụng không có nghĩa kỹ năng chế tạo đồ vật sẽ tốt lên đâu. Với lại chẳng phải cậu là cánh cửa ư?”
“Có nghĩa đây là tài năng tiềm ẩn của tôi rồi.”
“Nào, hãy nhanh chọn lựa mục tiêu chuyển sinh kế tiếp đi.”
“Sao mà cô ít hứng thú với tôi quá đi. Vậy thì tới lượt hộp trưng cầu ý kiến, có hẳn mấy bức thư này.”
“Đáng lẽ không gian này chỉ có tôi và cậu thôi chứ.”
“Hệt như là tổ ấm tình yêu của hai người vậy.”
“Là phòng giam.”
“Sẽ ra cái gì đây ta~, ten tèn teng ten tàn tan tán tùng tang tình tùng.”
“Phát âm tốt như vậy lại khiến tôi có chút bực đấy.”
“Nào, hôm nay hẳn sẽ là một ý kiến tuyệt vời giúp cuộc đời tôi thuận buồm xuôi gió.”
“Kiểu gì cũng là dụng cụ thôi.”
“Từ bạn có bút danh Buushan, [Mảnh đất phía trước mê cung].”
“Thậm chí còn mất đi giá trị luôn.”
“Ra là vậy sao.”
“Tôi cảm thấy lòng bao dung của cậu thật tuyệt vời khi chấp nhận cái ý kiến bảo mình trở thành mảnh đất đấy.”
“Tôi chính là một bụng bao dung mà.”
“Và sắp sửa trở thành một bụng đất rồi. Có thật sự ổn không đấy?”
“Đã rút trúng rồi thì đành chịu thôi.”
“Không ngờ cậu lại có thể phó thác nhân sinh cho một cái ý tưởng nhảm nhí từ người chưa từng gặp mặt đó.”
“Tận hưởng nhân sinh cũng có rất nhiều cách mà.”
“Cậu còn có quyền lợi lựa chọn đấy. Vậy thì tới lúc lựa chọn thiết lập rồi.”
“Lần này thì bỏ thiết lập cheat có thể hạ gục dũng sĩ như lần trước đi. Nhiêu đó bất lợi là vừa đủ rồi.”
“Ngay từ thời điểm làm mảnh đất thì tôi nghĩ cậu gặp bất lợi lắm rồi đấy.”
-------------------------------------------------------------------
“Em sẽ chờ mãi~.” [note52212]
“Tôi về rồi đây. Ủa, cô có vẻ đang tận hưởng việc hát karaoke một mình nhỉ.”
“Cậu nghe thấy tiếng hát của tôi rồi nhỉ? Thế thì xin được phép xé nát đôi tai ấy vậy.”
“Lý do mà Houichi không tai cũng phải giật mình đó. Nếu đã làm đến thế thì hãy cho tôi nghe bản đầy đủ đi chứ.” [note52213]
“Xin phép từ chối. Quả nhiên mảnh đất không được sao.”
“Cũng không tệ lắm, nhưng lại thiếu đi yếu tố quyết định.”
“Thật đáng ngạc nhiên khi cậu có thể nhìn ra giá trị như vậy từ một mảnh đất đấy. Thế thì hãy báo cáo đi nào.”
“Nhờ được nữ thần gợi ý rằng mảnh đất sẽ là bất lợi lớn nên tôi đã cố gắng để trở thành mảnh đất phía trước mê cung có độ khó cao nhất thế giới đó.”
“Cách cố gắng của cậu sai rồi đấy.”
“Đây là mê cung nằm ở vùng đất biên cảnh, đại mê cung dưới lòng đất Lawnso.” [note52214]
“Nghe như cửa hàng tiện lợi nhỉ.”
“Ngoài ra còn có mê cung Thiên Không Heaven Eledun nữa.” [note52215]
“Nghe như cửa hàng tiện lợi nhỉ.”
“Tuy nói là mảnh đất phía trước mê cung, nhưng về cảm giác thì tôi chỉ có ý thức ở xung quanh lối ra vào thôi.”
“Nếu phía trước mê cung là sa mạc thì cậu chắc sẽ bối rối với độ rộng lớn của mình lắm nhỉ.”
“Tôi có thể chủ động tụ tập ý thức rõ ràng tại phạm vi hẹp. Ngược lại, nếu muốn mở rộng thì tôi có thể đạt phạm vi của Tokyo Dome đó.”
“Tokyo Dome, diện tích… Rộng thật nhỉ.” [note52216]
“Nhưng chỉ mở rộng ra thì sẽ rất khó để duy trì bản ngã lắm. Thế nên bình thường thì tôi chỉ di chuyển ý thức trong phạm vi một tấm chiếu thôi.”
“Hẹp thật đấy.” [note52217]
“Tuy nhiên, khi thu hẹp đến mức ấy thì tôi sẽ có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác khi có người đạp lên đó.”
“Không phải cậu không có cảm giác đau sao.”
“Thật ra là tôi đã thêm vào.”
“Thêm cảm giác đau cho mảnh đất thì cậu cũng rock thật đấy.”
“Không có tảng đá nào bên trên đâu.”
“Nhầm nghĩa rồi.”
“Vậy là cảm thụ âm nhạc của chúng ta có điểm khác rồi sao.”
“Tôi thì muốn sớm giải tán quan hệ với cậu đấy.”
“Ban đầu chỉ là những tháng ngày chán chường không có gì đặc biệt, nhưng vì có thể quan sát hệ sinh thái của các ma vật xuất hiện từ bên trong, cùng với trông ngóng tình huống của các mạo hiểm giả thách thức mê cung nên cũng thú vị lắm đấy.”
“Lùi lại một bước mà quan sát thế giới sao. Nữ thần như tôi cũng có hoàn cảnh tương tự nên có thể lý giải được đấy.”
“Đặc biệt nhất là được mấy cô gái đáng yêu giẫm lên nhỉ.”
“Không phải lùi một bước mà là đâm thẳng xuống dưới sao. Cậu nằm ngoài phạm vi hiểu biết của tôi rồi.”
“Sướng nhất chính là loại Lamia đó. Vì họ trườn qua chứ không phải giẫm nên thời gian lẫn diện tích tiếp xúc đều nhiều hơn. Slime dạng nữ cũng giống vậy, nhưng với mặt đất thì độ ấm có chút không đủ.”
“Slime mà biết mình được mặt đất đánh giá như vậy thì chắc cũng bất ngờ lắm.”
“Khuyết điểm là chức năng thị giác lại giống như kiểu nắm bắt không gian nên không thể nhìn từ góc thấp. Đáng lẽ tôi nên lựa chọn gắn thêm mắt mới đúng.”
“Đáng tiếc thật nhỉ. Mặc dù chắc chắn mạo hiểm giả và ma vật sẽ không ngần ngại mà tấn công cậu ngay.”
“Tiện đây thì nói đến chuyện nghiêm túc, quả nhiên là mê cung khó nhất nên khuyết điểm là rất ít người đến nơi này.”
“Dù sao cũng là mê cung có độ khó cao nhất thế giới, quả nhiên là họ cũng sẽ ngại đặt chân đến thôi.”
“Quả nhiên là ở xa quốc gia quá nên không được nhỉ.”
“Đấy không phải cửa hàng tiện lợi đâu.”
“Mê cung trong nước thì có vẻ rất náo nhiệt đó.”
“Đấy không phải cửa hàng tiện lợi đâu.”
“Bên trong còn có cửa hàng, lại còn bán nhiều thứ suốt 24 tiếng không nghỉ nữa.”
“Hoá ra là cửa hàng tiện lợi sao.”
“Tiện thể thì tên mê cung là Famely Murt.” [note52218]
“Đúng là cửa hàng tiện lợi rồi.”
“Quản lý cửa hàng là dũng sĩ.”
“Thể loại fantasy cuộc sống thường nhật sao. Trông có vẻ là thế giới bình yên không có uy hiếp từ Ma Vương mấy nhỉ.”
“Đúng vậy, tại vì Ma Vương đang phải trông cửa hàng tại mê cung Thiên Không Heavan Eledun nữa.”
“Có vẻ như đây là thế giới kinh doanh cửa hàng tiện lợi rồi.”
“Cứ mỗi năm là nội thất trong mê cung sẽ thay đổi, mấy vật phẩm quý hiếm của được làm mới nữa.”
“Trông như thế giới Rougelike nhỉ. Dũng sĩ cũng cố gắng làm mạo hiểm giả thì tốt rồi.” [note52219]
“Tại vì ra khỏi mê cung thì cấp độ sẽ bị đưa về trạng thái ban đầu nên dũng sĩ cũng chán nản lắm.” [note52220]
“Chính xác đến như vậy sao. Nhưng nếu mang thế giới quan như vậy thì chẳng phải sẽ có nhiều người thách thức mê cung đằng sau cậu ư?”
“Ai da, muốn đặt chân tới mê cung của tôi thì họ phải đi qua rừng rậm núi non nữa.”
“Ra là dạng mê cung buộc phải hoàn thành từng chặng. Thế thì phiền phức thật nhỉ, với lại đấy có phải mê cung của cậu đâu.”
“Vật phẩm rơi ra cũng tốt lắm, chẳng hạn như thân cây thế giới có thể hồi sinh cả người chết.”
“Bình thường thì phải là lá chứ.”
“Trong lá có chứa kịch độc.”
“Cây thế giới méo mó thật nhỉ.”
“Nó thuộc họ Bụt mọc nên thân thẳng lắm đó.”
“Ý tôi không phải vậy.”
“Tiếp theo là lông mi của phượng hoàng có thể hồi sinh cả người chết.”
“Đuôi không có tác dụng hồi sinh sao?”
“Trong đuôi có chứa kịch độc.”
“Phượng hoàng gì mà nghe điêu vậy.”
“Nó thuộc họ Đà điểu chứ không phải điêu đâu.”
“Ý tôi không phải vậy.”
“Ngoài ra còn có Kamatari khoẻ mạnh có thể hồi sinh cả người chết nữa.”
“Kamatari là cái gì?”
“Là tượng Fujiwara no Kamatari đó.” [note52221]
“Tại sao lại có thứ như thế ở đây?”
“Có vẻ như sau khi chết thì ông ấy đã chuyển sinh đến thế giới này.”
“Fujiwara no Kamatari chuyển sinh dị giới sao. Có lẽ dùng để tán dóc với mấy vị thần khác được đấy.”
“Và có vẻ như ông ấy đã kịch chiến với dũng sĩ Naka no Ooe no Ouji trong thân phận Ma Vương.”
“Không ngờ lại người đó làm chuyện như vậy với tâm phúc của mình. Nếu đó là Soga no Iruka thì tốt rồi.”
“Nhân vật lịch sử như Soga no Iruka thì làm sao chuyển sinh dị giới được chứ.”
“Kỳ quái thật đấy. Tôi thì vừa thấy hai người lập nên thời đại được chuyển sinh đó.”
“Nói chung là ở đây có một vật phẩm tên là Kamatari khoẻ mạnh.”
“Không có Kata*ri khoẻ mạnh sao? Úi chà, bị che mất rồi.” [note52222]
“Trong Kata*ri khoẻ mạnh có chứa kịch độc.”
“Tôi thì muốn nghe nội dung khác rồi đấy.”
“Cuối cùng là lưỡi hái tử thần có thể hồi sinh cả người chết nữa.”
“Tên với tác dụng không phù hợp gì hết. Đối với game Rougelike thì đây là khuyết điểm trí mạng rồi. Mà chẳng lẽ mê cung này chỉ có vật phẩm hồi sinh thôi sao?”
“Mấy cái khác cũng có, nhưng phần lớn vật phẩm hiếm đều có thể thu thập tại tầng cuối cùng ở mê cung khác.”
“Vậy là có thể dễ dàng đạt được vật phẩm có ích tại các mê cung trước đó sao. Nghe có vẻ mê cung này không nổi tiếng mấy nhỉ.”
“Dù vậy, vật phẩm tái sinh người chết chỉ tồn tại ở Lawnso. Thỉnh thoảng cũng có người đến để hồi sinh người quan trọng của mình đó.”
“Cũng phải. Đúng là sự tồn tại của ma pháp hay vật phẩm tái sinh cũng là yếu tố ảnh hưởng lớn đến câu truyện nhỉ. Trong thế giới của người quen tôi thì ma pháp Tái Sinh là Cấm Kỵ, nếu sử dụng nó thì sẽ trở thành Ma Vương các thứ ấy.” [note52223]
“À, là bộ tiểu thuyết được cố gắng viết ra và đăng lên mỗi ngày, nhưng lại bị tiểu thuyết hài mình viết chơi vượt mặt trong một tuần sao.”
“Chính chủ khá là để ý đó, hãy dừng lại đi.”
“Chuyện hướng tới vật phẩm tái sinh mà tiến vào mê cung cũng được thôi, nhưng có rất nhiều mạo hiểm giả gục ngã bên trong và bị đuổi ra ngoài bởi các ma vật.”
“Không kết liễu luôn thì nghe có vẻ là ma vật thân thiện nhỉ.”
“Chúng còn để lại vật phẩm luôn.”
“Thế thì không chừng lại có khả năng đạt được vật phẩm tái sinh.”
“Vật phẩm tái sinh hầu như đều ở tầng cuối nên muốn đến đó cũng khó lắm.”
“Đời không như là mơ nhỉ.”
“Các mạo hiểm giả gục ngã vừa rơi nước mắt vừa mang đất ở phía trước mê cung về làm quà kỷ niệm.”
“Là Koushien à?” [note52224]
“Có kẻ thề với lòng rằng sẽ cố gắng vào năm sau, có kẻ hừng hực như chuyến thám hiểm cuối cùng đã kết thúc.”
“Là Koushien à?”
“Tiếng kèn hiệu kêu vang.” [note52225]
“Là Koushien à? Mà kèn hiệu ở đâu ra vậy?”
“A, là thiết lập do tôi thêm vào.”
“Mảnh đất phiền toái.”
“Các ma vật tập hợp bởi tiếng kèn hiệu.”
“Còn không chỉ là phiền toái không thôi.”
“Các mạo hiểm giả bị ma vật đánh đập túi bụi và quăng trả về khu vực trước đó… Bộ dạng của họ thật đau đớn.”
“Nếu cậu không gọi ma vật tới thì đã cảm động thêm một chút rồi.”
“Một mê cung không thể đánh hạ mà các mạo hiểm giả bình thường không thể nuốt trôi, nhưng rốt cuộc người vùng dậy lại chính là dũng sĩ Naka no Ooe no Kouji.”
“Con cháu mà nghe tên giả ghê gớm.”
“Dũng sĩ Kouji dẫn theo đấu sĩ mạnh nhất, đấu sĩ truyền thuyết và đấu sĩ gần nhà mà tiến vào mê cung.”
“Kết cấu tổ đội tạp nham thật đấy, và quy mô của một người lại còn nhỏ nữa.”
“Tiện thể thì cả ba đấu sĩ đều là con gái.”
“Yếu tố harem như đính kèm, đấu sĩ gần nhà trông có vẻ gần gũi nhất nhỉ.”
“Cá nhân tôi thì cú giẫm của đấu sĩ truyền thuyết là dễ chịu nhất.”
“Cảm ơn vì thông tin không cần thiết.”
“Dũng sĩ Kouji thách thức mê cung vì để tái sinh đấu sĩ hôn thê đã mất trong tai nạn.”
“Tôi hơi lo cho tỉ lệ nghề nghiệp của thế giới này đấy.”
“Những tưởng sẽ có thể thuận lợi tiến tới, nhưng tổ đội dũng sĩ Kouji phải khổ chiến tại tầng có nhiều ma vật miễn nhiễm vật lý và nhận phải thất bại.”
“Cũng tại cân bằng tổ đội quá tệ nữa.”
“Dũng sĩ Kouji và các Heroine ôm vai nhau vừa khóc vừa hẹn rằng năm sau nhất định cố gắng.”
“Lại là Koushien sao? Nếu không thay đổi thành viên thì tôi nghĩ cũng vô ích thôi.”
“Dũng sĩ Kouji mang đất ở phía trước mê cung về làm quà kỷ niệm cho đấu sĩ làm thêm.”
“Lại là Koushien sao? Nhắc mới nhớ, tên đó đang kinh doanh cửa hàng tiện lợi nhỉ.”
“Tiếng kèn hiệu kêu vang.”
“Cậu lại gọi ma vật tới ư.”
“Ai da, tại tên đó sướng đời quá nên tự dưng tôi muốn xoá sổ ấy mà.”
“Cậu có thể tự nhận thức ư?”
“Và vì thế, cả dũng sĩ cũng bại trận trước mê cung độ khó cao nhất, nhưng bỗng lại có kẻ thách thức mới.”
“Tôi sẽ đoán là Ma Vương.”
“Số 2, Ma Vương Soga no Saruka.”
“Lại là Koushien sao? Với lại Ma Vương Fujiwara đâu rồi?”
“Tại vì Ma Vương không theo chế độ cha truyền con nối.”
“Dũng sĩ đúng là cha truyền con nối nhỉ. Nhưng tôi có cảm giác Fujiwara đã bị Soga trả thù ấy chứ.”
“Ma Vương Soga muốn khai thông thời kỳ kinh doanh khó khăn trong cửa hàng của mình, vì vậy nên kẻ đó đã đến đây để thu thập vật phẩm tái sinh làm sản phẩm chào hàng.”
“So với dũng sĩ thì lý do trần tục quá đấy.”
“Ấy vậy mà kẻ ấy chỉ có một mình, là người chưa từng có bạn gái kể từ khi sinh ra.”
“Cậu không thể quan tâm người ta mà không giải thích phần đấy sao.”
“Vì cảm thấy đồng cảm nên tôi đã khích lệ anh ta cố lên đó.”
“Được mặt đất khích lệ sao? Mà cậu nói chuyện được à?”
“Là do thiết lập.”
“Hẳn rồi.”
“Ma Vương Soga được khích lệ liền lên tinh thần mà thách thức mê cung.”
“Được mặt đất khích lệ mà lại lên tinh thần thì đáng thương thật đấy.”
“Tuy nhiên, anh ta không thể giải trừ chiếc bẫy cần có một nhóm hai người nên đã thất bại.”
“Mê cung khắt khe với người đi một mình quá nhỉ.”
“Ma Vương Soga chảy nước mắt thề rằng năm sau sẽ…”
“Lại là Koushien sao? Nếu không tìm được đồng đội thì vô ích thôi.”
“Ma Vương Soga mang đất ở trước mê cung về làm quà kỷ niệm cho mình.”
“Lại là Koushien sao? Tôi biết người này độc thân rồi, nhưng so với dũng sĩ Kouji thì đau khổ thật đấy.”
“Tiếng kèn hiệu kêu vang.”
“Cậu đúng là không tha ai hết nhỉ.”
“Là do tôi quen tay nên lỡ ấy mà.”
“Chỉ vì cậu lỡ tay mà Ma Vương lại bị ma vật đánh túi bụi thì đáng thương thật đó.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy nên mới len lén bỏ vật phẩm mình nhặt được vào túi anh ta. Là do thiết lập.”
“Được mảnh đất tặng quà chia tay sao.”
“Vì đó là vật phẩm rất quý trọng nên anh ta sẽ có thể dùng nó làm sản phẩm chào hàng.”
“Không ngờ lại kết thúc có hậu nhỉ. Mặc dù tôi không nghĩ mặt đất có thể nhặt được vật phẩm quý trọng gì mấy.”
“Lá cây thế giới, đuôi phượng hoàng, Kata*ri khoẻ mạnh.”
“Chẳng phải toàn kịch độc sao.”
“Sau một thời gian, tôi nghe được tin đồn trong gió rằng cửa hàng của Ma Vương trong mê cung Thiên Không Heaven Eledun đã ngừng kinh doanh.”
“Mảnh đất gián tiếp hạ gục Ma Vương nhỉ.”
“Sau đó, tôi cũng có rất nhiều kỷ niệm với các mạo hiểm giả, nhưng thời khắc cuối cùng đã đến.”
“Đến rồi sao.”
“Bởi vì ai cũng đều mang đất về nên chỗ tôi ở dần mất đi.”
“Họ mang về nhiều đến mức thay đổi cả địa hình sao.”
“Tôi là mảnh đất phía trước mê cung, nhưng khi đất mất đi toàn bộ và được lát bằng bê tông thì tôi đã không còn chốn về nữa.”
“Vùng biên cảnh mà văn minh cũng vươn xa thật nhỉ.”
“Vì thế nên tôi đã quay về rồi này.”
“Cậu đã trải qua thời gian dài như vậy thì đáng lẽ phải mãn nguyện rồi chứ.”
“Thật ra là thời gian buồn chán vẫn nhiều hơn ấy mà.”
“Ừ thì cũng do cậu là mảnh đất.”
“Mấy lúc rảnh rỗi thì hầu như tôi toàn hát hò một mình đó.”
“Trông có vẻ như cậu sẽ được đồn đại rằng là mảnh đất bị nguyền rủa đấy.”
“Vì chỉ có một mình nên nếu không hát thì tôi sẽ quên cách sử dụng cuống họng mất.”
“Mảnh đất mà nói gì vậy hả?”
“Tuy nhiên, điều đáng buồn là không được hát cùng với ai.”
“Không có ai lại đi hát với một mảnh đất cả.”
“Và vì thế nên tôi đã trở về để cùng hát với nữ thần này.”
“Tôi theo trường phái hát karaoke một mình nên xin miễn.”