: Gặp Mặt Lan Lập Cung Chủ
Cưỡi ngựa đi được một đoạn. Du Hương nhìn thấy phía trước xuất hiện một bóng người áo tím đứng chặn giữa đường. Người này là một trung niên phụ nhân. Ước chừng bà ta cũng khoảng ngoài tứ tuần. Khuôn mặt lạnh lùng vẫn giữ được nét quyến rũ mặn mà bất chấp tuổi tác. Hẳn nhiên, trước kia bà ta cũng là một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người.
Du Hương kìm cương ngựa lại. Nó hí lên đầy bất mãn hai chân trước nhảy lên cao. Nhẹ nhàng hạ thân xuống chạm đất. Du bổ khoái rút ra Thủy Hàn Kiếm cầm sẵn trong tay nhìn về phía phụ nhân áo tím một cách đề phòng. Lấy tu vi tiên thiên của nàng mà không nhìn ra được sâu cạn của người này chỉ có một kết luận đó là cảnh giới của bà ta cao hơn nàng! Du Hương có tự tin cùng cấp độ nàng không đánh lại cũng tùy ý chạy đi dễ dàng nhưng đối mặt với phụ nhân áo tím này nàng cảm nhận một áp lực chưa từng có. Uy áp từ phía mụ ta tỏa ra bao trùm lên Du bổ khoái.
Nó khiến cho mồ hôi của nàng chảy ướt đẫm sống lưng. Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Du Hương mỹ phụ áo tím cất tiếng cười:
- Quả nhiên không sai với lời đồn. Dung mạo của cô nương đây đúng là xinh đẹp tuyệt trần. Thảo nào khiến cho tiểu tử nhà ta Vinh Ngộ và Hồ Du thái tử đều ngày nhớ đêm mong. Thật chính xác với câu dung nhan họa thủy của cổ nhân!
Nói đến đó đôi mắt của bà ta trở lên lạnh lùng. Đối diện cái nhìn đầy hàn ý đó Du bổ khoái cảm thấy toàn thân như trụy vào một hầm băng. Nàng kinh ngạc thốt lên:
- Nói vậy thì chắc chắn bà chính là cung chủ Bí Cung Lan Lập mẹ của thiếu cung chủ Vinh Ngộ rồi. Chuyện đã đến nước này ta cũng không thanh minh gì cả. Bà muốn bắt ta trở lại làm lễ thành hôn với thiếu chủ đúng không?
Lan Lập cung chủ vô cùng bất ngờ khi nghe giọng nói của Du Hương. Bà bật thốt lên:
- Giọng nói của nhà ngươi mang một âm điệu rất dễ nghe, hấp dẫn người khác. Không lẽ ngươi là trời sinh mang "mị cốt liên âm" chăng?
Sư phụ Ngọa Kiều của ta cũng nói giống như vậy. Du bổ khoái lạnh lùng trả lời.
Lúc này, cung chủ Bí Cung mỉm cười đầy bí hiểm:
- Quả nhiên không sai. Với thân hình dung mạo khuynh quốc khuynh thành thế này lại thêm mị cốt liên âm kèm thiên sinh kiếm tâm cùng long vận quấn thân thì trên thế gian xưa nay hiếm. Nha đầu, ta hiểu vì sao ngươi phải bỏ trốn khỏi Bí Cung. Với năng lực như vậy, chất nhi nhà ta làm sao xứng đôi được với ngươi. Thật chả khác gì cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Ta biết thái tử Việt quốc cũng để ý đến cô nương. Nhưng ta xem ra mệnh cách của cô sau này sẽ là mẫu nghi thiên hạ! Hiếm có nam nhân nào trên thế gian này có thể chế ngự được cô.
Dừng lại một lát, Lan lập cung chủ nói tiếp:
- Ta được hoàng hậu Việt quốc mời vào cung để giúp bà ta củng cố địa vị quyền lực cũng như nâng đỡ cho thái tử sau này đăng quăng nhưng từ khi gặp được cô nương xem chừng quốc vận Đại Việt có chiều thay đổi. Nói cách khác, cô chính là một ẩn số mà quốc sư Việt quốc cũng không tính ra được. Thân là tỉ muội kết nghĩa với đương kim hoàng hậu dĩ nhiên bổn phận của ta đó là phải bắt lấy cô nương giao cho bà ta. Nhưng nể tình ngươi lại là đệ tử chân truyền của Ngọa Kiều cũng coi như là môn nhân của Bí Cung ta phá lệ tha cho ngươi một lần nhưng nhớ lời của ta dặn. Đừng bao giờ lộ mặt với người của hoàng thân quốc thích. Nếu họ gặp ngươi. Một là bắt mang về phục vụ tăng thêm quốc vận cho hoàng triều hai là không do dự sát hại để tránh ảnh hưởng đến khí vận quốc gia! Hãy tự suy xét sao cho tốt.
Nói đến đó xong, Lan Lập cung chủ hướng lên trời cao bay vút đi. Du Hương nhìn theo bóng bà ta nhỏ dần phía chân trời không ngừng suy nghĩ trong đầu:
- Bà ta cũng không ác như ta tưởng. Xem ra, từ nay về sau phải hạn chế tiếp xúc với người của triều đình mới được. Còn vị thái tử Việt quốc mình càng phải tránh gặp mặt. Có ân tất báo nhưng để bảo vệ mạng sống tốt nhất không chạm mặt vẫn hơn.
Nghĩ xong, Du Hương lên ngựa phóng đi tiếp. Nàng nhủ thầm:
- Nơi an toàn nhất chính là nơi nguy hiểm nhất! Hẳn nhiên bọn họ sẽ không nghĩ là ta lại đi đầu nhập vào phủ Gia Cát Thần Hầu. Đến lúc đó ta nương nhờ chỗ Gia Cát Tiên Sinh trà trộn vào Lục Phiến Môn với một thân phận khác thì có trời cũng không tìm ra ta ở đâu.
Một người một ngựa lên đường đi thẳng. Chẳng bao lâu sau nàng đã đến cổng thành. Nhìn phía trước tường thành cao hơn ba mét binh lính tuần tra qua lại trên cao. Du bổ khoái cũng phải công nhận thành trì thời này xây dựng rất hoành tráng. Một đám dân chúng xếp hàng lần lượt để vào trong thành. Có đủ loại người, từ già đến trẻ, nam đến nữ. Đám binh lính liên tục quát tháo kiểm tra từng người một. Trong thành nghiêm cấm cưỡi ngựa chạy loạn nên Du Hương nhảy xuống cầm cương xếp hàng theo mọi người.
Thông lệ ra vào thành mỗi người phải nộp phí 1 lượng bạc. Du Hương nhanh chóng đưa cho tên lính đứng gác một thỏi bạc nặng đến hơn chục lượng. Hắn vẻ mặt mừng như điên. Bèn cho nàng đi qua không cần kiểm tra giấy tờ tùy thân, thân phận gì cả. Nhìn bóng lưng yêu kiều của nàng khuất sau dòng người tên lính gác nhủ thầm:
- Không biết tiểu thư phủ nào mà lại xinh đẹp khó tả đến nhường vậy. Đã thế lại còn ra tay rất hào phóng nữa chứ.
Qua được cổng thành Du Hương thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, trước mặt nàng là đường phố ồn ào náo nhiệt. Dòng người qua lại tấp nập. Khắp nơi có cửa hiệu buôn bán mở ra. Tiếng rao hàng bốn hướng vọng về. So với cảnh sắc ở Ba Lăng huyện thì nơi đây sầm uất hơn rất nhiều lần. Để tránh bị để ý vì nhan sắc quá đỗi xinh đẹp và nổi bật Du Hương vội vàng tiến đến một khách điếm thuê phòng.
Vào trong phòng, nàng nhanh chóng từ hệ thống thương thành đổi ra một bộ xiêm y nam nhân màu trắng. sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi vận vào người. Tóc nàng búi cao lên sửa soạn ra dáng một nam tử. Một lát sau, Du Hương đã biến thành một thanh niên hết sức tuấn tú đẹp trai. Tuy nhiên, để đề phòng vạn nhất sơ suất nàng bèn vào trong thương thành hệ thống đổi một trương mặt nạ có tên là "Vô Diện Mặt Nạ" thuộc hàng hạ phẩm linh khí. Đeo mặt nạ này lên nàng nhanh chóng biến thành một người xa lạ nam nhân trên khuôn mặt có một vết dao sẹo cắt qua mắt. Càng làm tăng thêm vẻ âm trầm lãnh khốc.
Cái hay của vô diện mặt nạ đó là nó có thể tùy ý thay đổi khuôn mặt theo mẫu sẵn có bất kì lúc nào Du Hương muốn. Hơn nữa, đeo mặt nạ này rất thoáng mát không gây khó chịu gì cả. Du bổ khoái cảm nhận như nó là mặt thật của mình. Quả nhiên hạ phẩm linh khí có khác. Hệ thống xuất phẩm đều là tinh phẩm.
Xong xuôi, nàng xuống lầu trả phòng và cưỡi ngựa tiến về Gia Cát phủ. Đến trước cổng phủ có hai lính gác chặn lại lớn tiếng quát:
- Người nào? Nơi đây phủ Gia Cát Thần Hầu cấm loạn nhập!
Du Hương xuống ngựa tiến đến mỉm cười:
- Ta đến có việc tìm Lãnh thần bổ.
Vừa nói Du Hương vừa đưa ra lệnh bài mà lúc trước ở Chu Gia Trang Lãnh Huyết đem cho nàng. Một tên lính gác cầm lệnh bài xem xét một lúc rồi chạy vào bẩm báo. Tên còn lại cầm đao đứng chắn bảo nàng chờ một lúc. Du Hương mỉm cười đứng một bên đợi. Với dáng vẻ mới này hai tên lính gác thái độ rất lạnh lùng vô cảm. Nếu để chân diện mục của nàng lộ ra thì thái độ sẽ nhanh chóng thay đổi một trời một vực ngay.