Nữ Sát Thủ Phượng Hoàng

Chương 42






Những ngày cuối thu, cái làn hơi gió se se lạnh nhẹ nhàng thoảng qua, đâu đó trong không khí mùi hương hoa giấy nhẹ dịu lan tỏa. Như Băng chầm chậm bước xuống xe và đi đến đưa tay chạm vào thân cây hoa giấy. Theo sau là Đinh Tử Toàn và Đinh Duật Luân, hai người luôn đi theo bảo vệ, chăm sóc cô mỗi ngày. Tất cả họ dường như đã bị vẻ đẹp thanh tao, thuần khiết ấy mê hoặc đến ngẩn người ra. Hay nói đúng hơn nó đang gợi nhớ đến những kí ức về người bạn, người yêu của họ.



"Thiên Tinh, chào mừng cháu trở về nhà. Trông cháu gầy quá, cháu bị bệnh à?"



Vừa thấy cháu gái đứng ngưỡng cửa Cung chủ tịch đã vội đặt tờ báo xuống ghế, đi nhanh ra và ôm chầm lấy cô. Chỉ mới một tuần không gặp mà ông đã nhớ cô đến như vậy thật không biết sau khi cô có chồng, về nhà chồng ông sẽ như thế nào. Chia cách suốt mười lăm năm trời vậy mà lúc này mới gặp lại cô đã phải lấy chồng, nói thật lòng ông không nở. Nhưng nếu không gả đi, cô sẽ tiếp tục sai lầm khi chìm đấm trong tình yêu không môn đăng hộ đối giữa cô và Tử Lăng. Ông không thể để chuyện này diễn ra, ông muốn cháu gái mình phải thật hạnh phúc, phải có một mái ấm hoàn chỉnh. Cho dù cô có hờn trách, có kêu ông tàn nhẫn, vô tình thì ông cũng phải làm như thế. Ông không thể tiếp tục mềm yếu, không thể để nỗi đâu của quá khứ tái diễn lần nữa. Những điều ông đang làm đều xuất phát từ tình yêu thương ông dành cho đứa cháu gái tội nghiệp này.



"Cháu chào ông, cháu không sao cả, ông đừng lo."




"Các người có đưa nó đi bệnh viện chưa đấy? Sao lại để nó ra nông nỗi này chứ? Thật chẳng ra làm sao cả."



Cô gái hôn nhẹ lên má ông nói, khuôn mặt trắng tái, nhợt nhạt của một kẻ vừa đau dậy. Nhận ra sức khỏe của cháu gái có vấn đề người đàn ông lo lắng xoay nhìn sang hai chàng hỏi. Khuôn mặt dịu hiền lúc nãy đa biến mất trả lại vẻ lạnh lẽo cho khuôn mặt già cằn ấy. Ông luôn như thế, luôn dành cho người thân của mình một sự quan tâm đặc biệt nhưng còn đối với người khác ông lạnh lùng, tàn nhẫn. Với Tử Lăng cũng vậy, chỉ vì địa vị và tiền tài mà ông nhẫn tâm chia rẽ tình yêu của anh và cháu gái ông. Điều đó thật tàn nhẫn.



"Là do cháu không muốn gặp bác sĩ, ông đừng trách hai người họ nữa. Ông cứ như thế làm cháu cảm thấy mình có lỗi rất nhiều với họ."



Như Băng e ngại nhìn hai chàng trai rồi nhìn Cung chủ tịch nói, cái giọng vội vả thanh minh cho hai người họ như sợ ông ta sẽ trách phạt họ gì đó nặng lắm vậy. Tất cả là tại cô, cô tự trách bản thân sao cứ liên tục làm liên lụy đến họ, gây rắc rối cho họ. Dẫu thế nhưng cô không biết làm gì khác cả, chỉ khi cô và Tử Lăng rời khỏi đây họ mới thật sự có cuộc sống của riêng mình. Vì Tử Lăng, vì bốn chàng trai và vì cả bản thân cô, cô càng phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này.



"Chào con gái."



"Chào ba."



Cung Hữu Khang bước đến hôn nhẹ lên trán con gái nhưng đáp lại chỉ là một câu chào hỏi nhạt nhẽo. Ông không trách cô bởi vì ông biết cô đang rất đau khổ khi phải xa cách người mình yêu. Ông tự thấy bản thân mình thật vô dụng khi chẳng giúp được gì cho cô cũng giống như đêm hôm đó, cái đêm vợ ông chết. Ông ôm bà trong lòng và bất lực nhìn bà trút hơi thở cuối mà chẳng làm được gì để níu giữ bà cả. Ông không thể để con gái mình phải gánh chịu nỗi đau mà ông đã chịu đựng suốt mười mấy năm qua.



"Trông con xanh xao thế này thì ngày mai sao có thể làm cô dâu được !!!??? Hay là lùi ngày cưới lại nhé."




"Không được, nếu cô ấy bệnh thì chúng con sẽ kết hôn trước còn chuyện động phòng từ từ tính sau cũng được."



Hai cha con Cung thiếu gia đang nói chuyện thì một giọng nói quen thuộc chen ngang, là Đặng Tuấn Long. Tất cả những người có mặt ở đây xoay nhìn anh ta bằng một ánh mắt ghét bỏ ngoại trừ một mình Cung Đại Vũ. Dù gì cậu ta cũng là chồng tương lai của cháu gái ông, ông nên bồi đắp cho cậu ta chút ít. Nhưng cứ nhìn cách con trai ông nói chuyện với cậu ta cũng đủ biết cậu ta bị ghét như thế nào. Ông ta không vội lên tiếng ngay mà cứ lặng trầm quan sát cuộc tranh cãi của họ.



"Có cần phải gấp thế không, giờ tôi không muốn gả con gái tôi cho cậu nữa. Loại người như cậu không xứng làm chồng nó."



Cung Hữu Khang nheo mày nói, cuối mi mắt đã có vài nếp nhăn, thời gian đã lấy đi tuổi trẻ của ông. Hay nói đúng hơn chính cái chết của vợ ông đã khiến ông trông già hơn trước tuổi. Đây là câu nói mà ông luôn muốn nói nhất nhưng đợi mãi chẳng có cơ hội. Bây giờ cơ hội mà ông luôn chờ đợi cuối cùng cũng đã đến, làm sao ông có thể bỏ qua được chứ. Vì đứa con gái này, vì người vợ đã mất ông đành phải có lỗi với Đặng Tuấn Long. Còn có cả ba ông nữa, liệu ông ta có chấp nhận những gì ông nói không? Mặc kệ cứ thử đi đã.



"Cung thiếu gia, ông ..."



"Được rôì. Thiên Tinh, con nghĩ thế nào?"



Thấy hai người họ gây nhau như thế mà không có kết quả, Cung chủ tịch đành lên tiếng chen ngang. Tất cả họ xoay nhìn cô gái chờ đợi một câu nói quyết định. Như Băng nhìn những chàng trai, nhìn Cung thiếu gia rồi nhìn vị chủ tịch già chậm rãi nói. Thật lòng cô không muốn đám cưới này diễn ra nhưng vì ngày tháng bên cạnh Tử Lăng sau này cô phải nhanh chóng lấy được dãy số bí mật của Cung chủ tịch.



"Đám cưới sẽ diễn ra đúng như quyết định ban đầu ạ, thưa ông."




Cô gái nói bằng cái giọng đanh lạnh, không một ai có thể đoán được cô đang nghĩ gì. Nhưng khuôn mặt họ xịu xuống tỏ vẻ không vui, nếu đã không muốn cuộc hôn nhân này diễn ra sao cô lại không nói thật chứ? Có thật người mà cô yêu là Tử Lăng không hay cô chỉ lừa anh đi xa để không một ai làm hỏng đám cưới này? Nếu đó là sự thật hai chàng trai tuyệt đối sẽ không để cho cô yên thân. Họ sẽ không để cô làm tổn thương Tử Lăng hay Tử Văn một lần nào nữa, một lần là quá đủ rồi.



"Cháu vào phòng gặp ta tí nhé?"



"Dạ."



Cung chủ tịch nói rồi quay người bước đi, cô gái vội rảo bước theo sau. Rẽ khỏi dãy hành lang dài và rộng, đi qua bốn tầng lầu cuối cùng cũng lên đến phòng làm việc của ông. Cung Đại Vũ đi đến ngồi xuống ghế bên bàn làm việc im lặng một lát lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng. Hai tay mờ nhẹ cái hộc trên cùng và lấy ra một mẩu giấy nhỏ đưa cho cô gái. Cô mắt nhìn cháu gái có chút do dự, ông không biết việc làm của ông là đúng hay sai nhưng nếu cháu gái ông đã là người thừa kế ông nên trao lại thứ này cho cô. Đây là một thứ mang lại chết chóc, cô có vượt qua được không còn phải xem tạo hóa của cô như thế nào.



"Đây là dãy mật mã ta đã hứa cho cháu, cầm lấy đi."



"Ông ... cháu cảm ơn ông."



Nhận mẫu giấy từ tay ông cô gái rưng rưng nước mắt nói, trong tim cô dâng lên một niềm vui sướng. Cuối cùng cô đã có thứ mình muốn, có thể hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi đây cùng với Tử Lăng để sống cuộc sống cho riêng hai người. Ngày cô chờ đợi đã đến, ngày cô và Hoàng Phong hạnh phúc bên nhau. Nhưng cô bỗng cảm thấy có lỗi với Cung chủ tịch và Cung thiếu gia, họ đã yêu thương cô bằng cả trái tim. Nhưng tiếc là cô chỉ có thể chọn ba mình và Tử Lăng. Xin lỗi ... Ông nội.