Nữ Sát Thủ Phượng Hoàng

Chương 33






Không khí trong ngôi biệt thự lúc này thật nặng nề và căng thẳng kì lạ. Đinh Tử Lăng mở to mắt trừng nhìn Bạch Nhật nhưng đáp lại chỉ là một nụ cười ngạo mạn, đắc thắng của anh ta. Tuy anh không muốn thừa nhận điều anh ta nói là sự thật nhưng từ sâu thẳm trong thâm tâm anh luôn lo sợ về điều đó. Ba người bạn nhìn anh lo lắng, họ thật sự rất muốn biết hai chàng trai đang nói gì với nhau. Và tại sao những biểu hiện trên khuôn mặt anh lại trở nên trông khó coi đến thế kia? Nhưng đây là chuyện riêng của hai người họ thì ba người các anh có thể chen vào chứ. Cứ để hai người họ giải quyết với nhau khi nào thật sự cần thiết các anh mới ra mặt giúp đỡ. Như thế là công bằng cho cả hai người, công bằng cho sự chọn lựa cả cô gái. Ít nhất sau này khi nghĩ lại những chuyện này họ sẽ chẳng còn gì để mà hối hận nữa.



"Tránh xa cậu ấy ra."



Không kiên nhẫn chờ đợi họ nói chuyện riêng được nữa Đinh Tử Toàn sấn đến đẩy mạnh Bạch Nhật ra lớn tiếng nói. Đối với anh Tử Lăng không những là một người bạn thân mà còn là người anh em ruột thịt trong gia đì̀nh. Chính vì vậy anh không cho phép bất cứ ai làm hại chàng trai, nhất là Đặng Tuấn Long. Anh thật sự rất sợ những lời nói của gã đáng ghét ấy sẽ làm tổn thương bạn mình. Tử Toàn liên tục lên tiếng xua đuổi chàng trai, trong lòng nóng ran như đang có ngọn lửa thiêu đối. Anh không thể cứ đứng im đó nhìn sắc mặt tối sầm lại theo từng câu nói của Đặng Tuấn Long. Lũ cậu chủ, thiếu gia nhà giàu chỉ giỏi lăng mạ và làm người khác thêm phần khó chịu mà thôi.



"Anh về đi nơi này không hoan nghênh anh."




"Đinh Tử Toàn, cậu có nhầm lẫn không đấy. Tôi là cháu rể tương lai của Cung gia các cậu lấy quyền gì mà xua đuổi tôi."



Bạch Nhật bình thản ngồi xuống ghế nhìn họ nói với cái vẻ khinh thường. Chính thái độ ngạo mạn này của anh đã làm những chàng trai càng thêm ghét anh. Không để tất cả họ có cơ hội đáp lại, Bạch Nhật nói tiếp, đôi mắt nhìn xoáy sâu như đang đẩy họ xuống vực thẳm tối tăm. Chính câu nói của anh đã nhắc nhở cho họ nhớ về thân phận của mình, về những điều lớn lao mà chủ tịch đã làm cho họ. Không có chủ tịch thì cả bốn người họ đã không thể có cuộc sống đầy đủ, nhàn hạ như ngày hôm nay. Vậy mà Tử Lăng lại ích kỉ cướp mất đứa cháu gái duy nhất của ông, người thừa kế của Cung gia. Nhưng cậu thật sự chẳng còn cách nào khác bởi vì cậu quá yêu Như Băng và không thể để mất cô được. Và anh tin chắc cô cũng có suy nghĩ giống mình, cũng không muốn từ bỏ mối tình này. Cả anh và cô đều muốn trân trọng, bảo vệ tình yêu của mình dù phải hi sinh cả mạng sống họ cũng cam lòng chấp nhận. Chỉ cần được ở bên nhau, cùng sống những tháng ngày bình yên là quá đủ.



"Các người chỉ là kẻ gặp nạn được Cung chủ tịch cưu mang thôi. Nói dễ nghe thì các người là bốn vị thiếu gia của căn nhà này còn nói thật ra thì các người chỉ là những con chó trung thành mà thôi. Tốt nhất nên yên phận đi là vừa."



"Đặng Tuấn Long, anh nói gì hả?"



Tử Toàn điên tiết lên sấn đến túm chặt cổ áo Bạch Nhật toan vung tay đấm, mặt đỏ bừng vì giận. Nhưng rất nhanh chóng một bàn tay nắm chặt cổ tay anh ghì giữ lại. Nhìn kẻ vừa đến ba chàng trai lễ phép cúi chào, riêng Tử Toàn vẫn nắm chặt cổ áo Bạch Nhật không chịu buông. Anh biết người vừa đến nhất định sẽ rất không hài lòng về hành động này của mình nhưng Đặng Tuấn Long quả thật rất quá đáng. Anh không thể bỏ qua cho hắn ta được, phải dạy cho hắn một bài học nhớ đời. Nhìn Cung thiếu gia cả cậ và Bạch Nhật cùng lên tiếng thốt gọi như một lời chào. Nhưng vẻ mặt vị thiếu gia họ Cung cũng chẳng tí chút nào là để ý đến lời chào hỏi của hai chàng trai trai trẻ. Ông hạ giọng nói, cái giọng trầm đục của những kẻ ít nói suốt một quãng thời gian khá dài.



"Thiếu gia."




"Cậu chủ Cung, xin chào ông."



"Thả tay ra."



Cung thiếu gia hắng giọng nói, khuôn mặt nghiêm nghị giống y hệt vị chủ tịch già. Dù không muốn buông tay nhưng anh không thể không buông, không thể không nghe theo mệnh lệnh của Cung thiếu gia. Đợi chàng trai buông tay, vị thiếu gia mới chậm rãi nói tiếp. Tuy không thể để những chàng trai này gây tổn hại đến hắn nhưng không có nghĩa là ông cũng không được làm gì hắn. Dù gì ông cũng là ba của Thiên Tinh, là cậu chủ của Cung gia, không thể để một gã tầm thường như Đặng Tuấn Long coi thường được. Nhất là trước mặt đứa con rể tương lai do chính ông thừa nhận là Đinh Tử Văn, hay nói đúng hơn là Trần Hoàng Phong.



"Đặng Tuấn Long, sau này mong cậu ăn nói cho cẩn thận. Bốn thiếu gia họ Đinh cũng như bốn trụ cột chính của Cung gia. Họ là chủ không phải kẻ làm, còn cậu hiện tại vẫn chỉ là người ngoài. Đừng tưởng nhà này không có ba tôi thì cậu được làm chủ nhé, vẫn còn vị thiếu gia là tôi đây."



Từng lời ông vang lên rất nhẹ nhàng nhưng lại làm chàng trai chết lặng. Xem ra vị Cung thiếu gia này không dễ đối phó như anh đã nghĩ. Vị thiếu gia điên điên, khùng khùng chỉ mãi chìm trong nỗi đau mất vợ thật thâm sâu khó lường. Nhưng thật nực cười, Như Băng không phải con gái ruột của ông ta, cô chỉ là kẻ giả mạo, là kẻ đến để làm hại Cung gia. Vậy mà họ cứ ra vẻ ta đây là người thân của cô, đúng là lũ ngốc mà. Cứ kiểu này hai người sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi đây. Chỉ cần rời khỏi Cung gia, rời xa Trần Hoàng Phong thì anh tin một ngày nào đó Như Băng sẽ mở lòng với anh, đó nhận anh bằng cả trái tim. Nhưng ngày đó thật xa vời, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ có ngày đó.



"Những gì tôi nói đều là sự thật, dù chú có nói gì đi nữa thì cháu vẫn là chồng tương lai của Thiên Tinh còn bốn người bọn họ chỉ là kẻ ở cho Cung gia."



Bạch Nhật tiếp tục nói những lời khích bốn chàng trai. Tử Toàn lại lao tới định đánh anh ta nhưng rồi anh khựng lại. Vị thiếu gia vốn điềm tĩnh trước mọi việc bất ngờ bước nhanh đến, chộp cổ Bạch Nhật bóp chặt. Đôi mắt ông vẩn đục như đang đe doạ chàng trai trẻ. Ông gằn giọng nói, tỏ rõ uy quyền một kẻ cao quý của Cung gia. Câu nói của Bạch Nhật như đang chĩa thẳng vào bốn chàng trai, vào những cánh tay đắc lực của Cung gia. Ông tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho hành động này của Đặng Tuấn Long.




"Tôi không muốn nghe lại những lời như thế này, cậu nên biết chừng mực."



Bị người đàn ông bóp chặt cổ, theo bản lĩnh của một sát thủ anh nhanh chóng nắm chặt cổ tay anh ghì lại. Lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian làm sát thủ chưa có một kẻ nào dám có hành động như thế với anh. Nhưng rồi anh lặng người khi vô tình nhìn thấy một vết sẹo dài trên mu bàn tay trái của ông ta. Một vết sẹo anh đã từng trông thấy và rất có ấn tượng.



"Đi thôi."



Buông tay khỏi cổ Bạch Nhật ông quay người nhìn những chàng trai họ Đinh nói rồi bỏ đi. Bốn người họ vội vàng rảo bước theo sau ông nhưng mắt vẫn lườm nhìn chàng trai. Không một ai trong số họ phát hiện ra sự biến đổi sắc mặt kì lạ của Bạch Nhật. Khuôn mặt anh trắng bệt, hai môi mấp máy không nói thành lời, đôi đồng tử mở to nhìn cậu chủ Cung gia. Là vết sẹo đó không thể nhằm lẫn được, chẳng lẽ ông ta là ...



Ông chủ giấu mặt.