Nữ Quyền Anh Xuyên Thành Cô Gái Nông Thôn

Chương 2




Căn nhà hai bà cháu đang ở dựa ngay chân núi. Tuy rằng nhìn có chút âm u nhưng khá yên tĩnh, diện tích đất cũng rộng rãi. Trong nhà chỉ có hai phòng, một phòng vừa là phòng khách vừa là phòng ngủ. Trong phòng có một tấm sập mỏng làm giường, ngoài ra không còn gì cả. Phòng thứ hai chính là phòng bếp, phòng bếp cũng chỉ có một cái bếp lò, còn lại trống không.

Ban đầu còn dư hơn một lượng bạc, bà Nga đều cầm đi mua nồi niêu chén đũa, chăn gối và lương thực ăn trong mấy tháng. Dư lại mua một ít hạt giống, năm con gà con và năm con vịt con. Vì gà vịt trưởng thành có thể đẻ trứng đắt quá nên bà không dám mua, dù sao mấy tháng sau chúng nó cũng lớn, lúc đó lại đẻ trứng.

Tuy nói hai bà cháu đều có thể chịu khổ, nhưng cả hai đều là tay mơ. Gà vịt vừa mua về mấy ngày đã chết một con, hạt giống cũng không biết gieo trồng như thế nào. Cuối cùng bà Nga kéo da mặt đi nhờ hàng xóm giúp đỡ. May mắn hàng xóm láng giềng đều tươi cười niềm nở giúp đỡ.

Hai bà cháu ăn mấy tháng cơm cháo rau xanh, trong miệng thèm thịt muốn chết, nhưng giá thịt cá khá đắt, trong nhà cũng không còn mấy đồng. Diệp Vy quyết định lên núi kiếm ăn.

Lần này chết đi lại sống lại, Diệp Vy tiếc nuối nhất chính là cha mẹ, thứ hai là trận đấu quan trọng nhất trong kiếp sống Quyền Anh của nàng. Chỉ là hiện tại tiếc nuối cũng không có ích gì. Bây giờ nàng có bà nội, nàng phải thay cha mẹ bù đắp cho bà.

Năm nay Diệp Vy mười hai tuổi, cơ thể vẫn là của một đứa bé. Có lẽ được mẹ vun đúc từ nhỏ nên trên người khá rắn chắc, lực cánh tay lại mạnh kinh người. Đây là nàng sau khi giải tỏa phiền muộn, đấm gãy một thân cây mới phát hiện.

Hôm nay Diệp Vy lên núi nhặt củi, đi cùng nàng là cái Hoa, con của dì Năm cách nhà nàng không xa. Hoa lớn hơn nàng một tuổi, cả người gầy gò nhưng rất rắn chắc, còn cao hơn nàng gần một cái đầu, ở trong thôn có tiếng đanh đá. Nhà Hoa có mỗi nàng và mẹ, cha nhập ngũ mấy năm trước đến nay vẫn chưa thấy trở về, nghe nói đã chết trận. Mẹ nàng mấy năm nay vất vả, trong người lâu lâu bệnh nhẹ đến không dứt. Hoa số khổ, cha chết mẹ ốm, nhà nội thì đã phân ra từ lâu, cũng không liếc mắt lấy một cái. Hoa vì giúp đỡ cho mẹ nên việc gì cũng có thể làm, Diệp Vy học hỏi từ nàng không ít.

Vì hoàn cảnh hai nhà khá tương tự, bà Nga vừa vào thôn liền làm quen với dì Năm, hai người hỗ trợ lẫn nhau rất nhiều việc, đồng thời Diệp Vy cũng kết bạn với Hoa cùng nhau làm việc.

Hai người bên ngoài nói hẹn nhau lên núi nhặt củi, nhưng sự thật là lén hẹn nhau đi bắt thỏ nhỏ. Hoa là một bé gái giỏi giang, có thể xuống ruộng, lại có thể lên núi săn thú. Nàng dấu cây nỏ trong một cái hang nhỏ trên núi, bao giờ muốn ăn thịt liền lấy ra đi săn. Tài bắn cung của nàng được thừa hưởng từ cha, sau khi cha chết vẫn không ngừng luyện tập. Tuy rằng chỉ có thể lén lút luyện tập, nhưng tay nghề vẫn rất cao.

Diệp Vy biết được thì cực kỳ sùng bái, luôn muốn Hoa dạy cho mình nhưng vẫn chưa có cơ hội. Lần này cả hai lên núi săn thỏ, cũng tiện thể đi luyện tập bắn cung.
Diệp Vy không có gì ngoài sức lực, lực mũi tên bắn ra có thể xuyên thủng một gốc cây, nhưng nhắm bắn lại không chuẩn, luyện tập có chút khó khăn. Nàng có chút ảo não thì được Hoa an ủi vài câu.

Hai người ngây người trên núi cả một ngày, vì đã xin phép nên không sợ bà Nga và dì Năm lo lắng. Hai người xuống núi vác hai bó củi lớn cùng một con thỏ và một con gà rừng đã chết. Gà rừng là do Hoa dùng cung bắn được. Còn thỏ là bị Diệp Vy đập chết. Nàng cầm cung bắn mãi không trúng con thỏ, tức giận quá liền cầm cục đá dưới chân nện thẳng ngay đầu nó.

Tuy rằng luyện cung luyện không xong, nhưng coi như cũng có thu hoạch.
Về nhà, hai người không thiếu bị ăn mắng vì tự ý chạy vào núi. Bên ngoài rìa núi tuy rằng an toàn, có thể nhặt củi hái rau dại, nhưng vào sâu một chút sẽ có rắn rết, có khi còn gặp phải thú dữ. Hai người vì thế bị cấm lên núi vài ngày.

Bà Nga hiện tại ở nhà trồng rau nuôi vịt, chọn mua một chút vải về thêu thùa. Tay nghề đương nhiên không tệ, còn rất tốt. Ngày còn là thiếu nữ, bà được cha mẹ mướn người dạy thêu thùa rất dụng công, cầm kỳ thư họa đều không thiếu. Tuy rằng đã qua rất nhiều năm, nhưng tay nghề vẫn còn đó. Đây là một khoản thu nhập thêm của hai bà cháu.

Diệp Vy rảnh rỗi không có việc gì sẽ hẹn cái Hoa lên núi săn thú. Tuy tài bắn cung không thể cải thiện, nhưng lại luyện được một thân bắt thú. Khi bắt được gà, lúc bắt được thỏ, mấy con sóc cũng không thoát, có khi không bắt được gì thì tìm mấy con rắn đem biếu Lý trưởng thôn ngâm rượu. Vì việc này hai người không thiếu bị mắng, nhưng vẫn chứng nào tật nấy, xem rừng núi như sân nhà.

Nói là vậy, thức ăn của hai nhà xem như cải thiện không ít.

Diệp Vy sau khi lui tới trên núi một thời gian thì tài bắt thú càng ngày càng lên tay. Lần này nàng không giết chết mà bắt sống gà và thỏ để trong nhà nuôi. Nàng và Hoa thương lượng nuôi thỏ bán lấy tiền.

Diệp Vy biết được thỏ rất dễ nuôi sống, sinh sản lại rất nhanh. Ngày bé trong nhà nàng có nuôi một chuồng thỏ, vì nó đẻ nhiều quá, lại phá lại bẩn nên không muốn nuôi nữa. Lần này xem như có một tay để kiếm tiền.

Ban đầu Diệp Vy nuôi ba con thỏ, hai con cái và một con đực. Vì đều là thỏ trưởng thành nên chỉ sau hai tháng, hai thỏ cái sinh được mười một con thỏ con. Nàng đưa cho Hoa năm con, nhưng Hoa sợ thỏ còn nhỏ dễ chết nên vẫn để ở nhà nàng quan sát, đợi nó trưởng thành lại đem về nhà nuôi.

Thỏ con được hơn ba tháng, thỏ mẹ cũng đã sinh thêm một lứa. Diệp Vy và Hoa mỗi người để lại ba con, đem số còn lại lên trấn bán. Lần này nàng đi cùng bà Nga và Hoa.
Đi ra thôn, không ít người hỏi lên trấn làm gì, bà Nga cười xuề xòa bảo cháu gái bắt được con thỏ nhỏ, muốn đem lên trấn đổi tiền. Không ít người bảo bà có phúc.

Hiện tại là đầu tháng mười, trời đang bắt đầu lạnh dần, trên trấn người lui tới không ít. Ba bà cháu không bày giữa chợ bán mà đi đến một tiệm cơm lớn. Vào tiệm, vừa nói đến bán thỏ thì bị phục vụ đẩy ra khỏi cửa, đuổi ra ngoài. Diệp Vy và Hoa rất tức giận, bà Nga cười xua tay làm hai người không cần nóng nảy.

Ba người lại tìm một tiệm cơm khác đi vào, lần này không bị đuổi đi. Ông chủ thấy ba bà cháu đáng thương nên mua hết, coi như thêm món ăn cho khách. Trước khi đi ông còn hẹn bao giờ có thỏ lại đến bán cho ông, ông đều mua.

Ba bà cháu cầm tiền ra khỏi tiệm cơm, cả người vui rạo rực.

Giá hàng hiện tại một cân thịt heo ba mươi đồng, thịt thỏ chỉ hơn một nửa, một cân mười bảy đồng. Một con thỏ nặng tầm bốn đến năm cân. Bốn con thỏ đều được chọn kỹ, rất chắc thịt, bán được bốn trăm đồng. Diệp Vy ba con thỏ được hai trăm bốn mươi đồng, Hoa có hai con được một trăm sáu mươi.

Hai người cầm tiền trên tay, vui vẻ muốn chết. Hoa thấy tiền sáng mắt, nói như thế này chỉ cần một năm có thể bán được một ngàn con thỏ là có thể mỗi ngày ăn thịt, còn đủ tiền xây nhà mới.

Diệp Vy nghe thấy nàng nói thì ngay lập tức lắc đầu. Muốn mở rộng nuôi thỏ là một việc rất khó khăn, nếu làm không tốt sẽ tràn ngập nguy cơ. Nếu hiện tại cả hai nuôi nhiều thỏ, sẽ có nhiều người bắt chước học theo. Khả năng sinh sản của thỏ rất mạnh, nếu không kiểm soát được sẽ gây rất nhiều trở ngại cho con người. Chưa kể, nếu thỏ được nuôi nhiều, trên trấn sẽ không tiêu thụ nổi, giá hàng sẽ càng thấp. Nếu muốn đưa thỏ đi bán ở các huyện thành khác lại là một chuyện khó khăn. Phải có tiền vốn, nhân lực vân vân, đủ loại vấn đề.

Diệp Vy lại không am hiểu buôn bán, không thể bất chấp mạo hiểm, nàng cũng sợ gặp phải rắc rối.

Tuy vậy, nàng cũng không ngăn cản Hoa, nói nếu nàng ấy muốn mở rộng nàng sẽ dơ hai tay đồng ý, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không trộn lẫn. Hoa là người thông minh, hiểu được việc này có bao nhiêu khó liền không nhắc lại nữa. Được chừng nào, bán chừng nào, đủ ăn là tốt rồi. Còn chuyện sau này, sau này lại tính.

Bà Nga nhìn cháu gái khi thì tươi cười, lúc lại trầm ổn, không nhịn được quay đầu lén lau nước mắt.

Từ ngày ấy bán thỏ đến giờ đã được hơn hai tháng, Trần Diệp Vy đã giết thịt ba con thỏ, còn có bảy con thỏ có thể đem bán, sáu con thỏ hơn hai tháng tuổi vẫn chưa đủ lớn, sáu thỏ con vừa được một tháng tuổi cùng một thỏ mẹ, một thỏ mẹ vừa đến tuổi sinh sản và một thỏ giống.

Lần này Hoa không có thỏ để bán, ba con thỏ giống ban đầu hiện tại mới bắt đầu đến tuổi sinh sản, nếu muốn bán cũng phải đợi ba bốn tháng nữa mới có một lứa. Tuy vậy, Hoa cũng mang theo dì Năm đi cùng hai bà cháu Diệp Vy lên trấn sắm tết. Số tiền ngày đó bán thỏ vẫn chưa chạm vào, lần này coi như có tiền sắm tết.

Diệp Vy lần này đem theo năm con thỏ đi bán, hai con còn lại để ăn tết. Một đường đi thẳng đến tiệm cơm cũ, bà Nga và mẹ con Hoa đứng ở ngoài, Diệp Vy cất bước vào tiệm cơm.

Hiện tại là cuối năm, trong tiệm cơm khách ra vào tấp nập. Phục vụ cũng coi như là người quen cũ, vừa nhìn thấy Diệp Vy liền chạy lại tiếp đón, nói ông chủ nhớ thương thỏ của nàng hồi lâu. Hắn không để nàng đứng đợi bên ngoài mà trực tiếp đưa nàng vào một góc nhà bếp, gọi người lại giúp nàng thu thỏ, còn mình chạy ra ngoài. Ra ngoài một lúc, phục vụ quay trở lại, trên tay cầm bốn quan tiền cùng năm cái bánh bao nóng hổi, nói đây là quà cuối năm của ông chủ, hiện tại ông chủ rất bận nên không thể tiếp đón.

Diệp Vy nhận lấy tiền và bánh bao, liên tục nói lời cảm ơn, nói vài câu lời chúc hay ho liền ra khỏi tiệm, cả người sáng láng vui vẻ.

Thấy Diệp Vy cầm sọt rỗng ra khỏi tiệm cơm, ba người đứng đợi bên ngoài mới thở phào một hơi, biết nàng đã bán hết liền yên tâm đi mua sắm. Diệp Vy đưa mỗi người một cái bánh bao, nói mọi người ăn đi kẻo đói, lại giải thích làm sao mà có bánh bao, lúc này dì Năm và Hoa mới chịu nhận lấy. Hôm nay sáng sớm liền lên đường, bốn người vẫn chưa có gì vào bụng, một cái bánh bao nóng đến vừa đúng lúc.