Các vị vương gia không trở về phủ mà ở lại trong cung đón giao thừa. Ngoại trừ thái tử ở Đông Cung, còn lại các vị vương gia ở tại cung điện của mẹ đẻ.
An Hưng vương ở Quế Lan cung, đây là cung điện của Hoàng quý phi khi còn sống, hoàng đế vì tưởng niệm nên không có di dời.
Quế Lan cung rất rộng, người ở nơi này lại ít đến đáng thương. Ngày thường sẽ có cung nữ quét dọn nên nơi này vẫn luôn sạch sẽ.
Diệp Vy được sắp xếp ở cạnh phòng An Hưng vương. Sau khi trở về từ bữa tiệc, hắn dặn nàng đi ngủ trưa, bao giờ cần sẽ kêu người đi gọi nàng.
Diệp Vy nghe lời trở về phòng, nhưng ở một nơi xa lạ như thế này nàng không thể yên tâm đi vào giấc ngủ được, đành phải nằm trên giường nhìn trần nhà. Nằm một lúc lâu cũng thiu thiu ngủ, ngủ một giấc thẳng đến trời mờ tối.
“Diệp Vy cô nương. Cô nương tỉnh chưa?” Thường Thuận đứng ở bên ngoài gõ cửa, nhẹ nhàng đánh thức người ở trong phòng.
“Ta, ta tỉnh rồi. Ngươi đợi ta một lát.” Diệp Vy nhập nhèm ngồi dậy, sau đó luống cuống xuống giường, chỉnh sửa quần áo xong mới mở cửa ra ngoài.
Diệp Vy: “Vương gia có việc sao?”
“Tối nay vương gia sẽ đón giao thừa với hoàng thượng, phải tới giờ sửu mới trở về. Vương gia sai ta đến đánh thức ngươi dậy ăn cơm. Cơm đã được dọn sẵn để ở sảnh chính, ngươi rửa mặt rồi lại đó ăn cơm đi.” Hắn vừa nói, vừa chỉ về một phía. Sau đó lại nói tiếp:
“Ta phải đi theo hầu hạ vương gia. Ngươi ăn xong thì đi dạo quanh đây cho đỡ nhàm chán. Nhớ đừng ra khỏi Lan Quế cung là được.”
“Đã biết.” Diệp Vy hơi hạ mắt xuống. Đợi Thường Thuận đi xa mới quay đầu đi đến sảnh chính ăn cơm.
Thầm nghĩ hôm nay thật vô dụng, vương gia mở cửa ra ngoài hồi nào cũng không hay. Cứ thế này chết hồi nào lại không biết. Nàng thở dài một cái.
Bàn ăn cũng không gọi là quá phong phú, nhưng so với một người làm như nàng thì đã quá mức tiêu chuẩn. Hai món mặn, hai món xào và một bát canh nóng hổi. Mỗi món được ước lượng vừa phải, vừa đủ cho một người ăn thoải mái. Thức ăn cũng được chế biến rất tinh tế, màu sắc mùi vị đều đủ, nhìn một cái là muốn ăn.
Diệp Vy bắt đầu ăn cơm, ở nơi này thật sự rất yên tĩnh. Một cái cung điện lớn như vậy chỉ có một mình nàng là người sống, chưa kể chủ nhân cung điện đã mất, nếu nàng hơi nhát gan một chút thì chắc chắn đã sợ chạy té khói rồi.
Ăn xong uống xong, nàng để chén bát ở đó rồi ra ngoài đi dạo, nàng biết một lát nữa sẽ có người lại đây dọn dẹp.
Lan Quế cung rất rộng, nơi nơi đều được treo đèn lồng nhìn rất xinh đẹp. Vì trời đã tối, cảnh sắc ở bên ngoài hiện lên cũng không rõ ràng, nhưng nhìn qua lại khá đẹp mắt. Có điều với khung cảnh đẹp mắt như thế lại không có người sống, mới nghĩ đã cảm thấy rợn da gà.
“Meo~.”
Diệp Vy đang ngồi thất thần nhìn ánh trăng thì nghe được tiếng mèo kêu. Xoa da gà vừa nổi ở trên tay, nàng đi về phía âm thanh của con mèo kia.
Đó là một con mèo có bộ lông màu đen tuyền, đôi mắt màu xanh lá lóe sáng trong đêm tối, hình như là mèo hoang. Con mèo này đang ngồi trên một gốc cây to nhìn nàng, vẻ mặt như kiểu ‘Người này là ai? Nhìn lạ hoắc’.
Diệp Vy chỉ đứng một bên nhìn nó, không có đến gần, cứ thế một người một mèo lăm lăm nhìn nhau. Một lúc lâu sau, phía sau nàng vang lên tiếng bước dẫm nhẹ trên mái ngói, có người đang cẩn thận bước đến nơi này.
Một người một mèo nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng nhảy lui ra sau gốc cây ẩn nấp. Nàng đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, lại không nghĩ rằng nó chỉ là một con mèo. Nhưng dường như con mèo hiểu ý của nàng, nằm yên không tiếng động, lặng lẽ quan sát người đang nằm bò trên mái nhà kia.
Trong đêm tối, một người toàn thân màu đen nằm trên nóc nhà quan sát. Sau khi xác định nơi này không có người mới nhẹ nhàng nhảy xuống dưới. Thân nhẹ như lông, hành động không phát ra một tiếng động.
Người này nhanh chóng tìm được mục tiêu, sau đó đột nhập vào một căn phòng ở gần đó. Phòng này chính là phòng của An Hưng vương.
Diệp Vy thầm chửi má nó, đây chính là ám sát trong truyền thuyết.
Khuôn mặt nàng khuất trong bóng tối, thầm nghĩ nếu hiện tại nàng đi vào đánh ngã tên kia thì xác suất thắng là bao nhiêu. Còn chưa kể người này có đem theo theo vũ khí, sơ sẩy một cái là toi mạng.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng nàng cũng quyết định đợi An Hưng vương trở về.
Trong lúc chờ đợi, Diệp Vy tìm một chỗ ở gốc cây rồi ngồi xuống. Con mèo đen dường như không biết sợ người lạ, nó quay đầu nhìn nàng rồi lười biếng nằm xuống liếm láp chân trước.
Diệp Vy ngồi nhìn nó không biết mệt, một mèo liếm chân, một người ngồi nhìn, thẳng đến cửa cung vang lên tiếng bước chân nàng mới đứng dậy. Híp mắt nhìn ra bên ngoài, phát hiện người đến là An Hưng vương và Thường Thuận.
Nàng nhặt một viên đá nhỏ, đợi An Hưng vương đi đến giữa sân mới ném tới. Hắn cảnh giác tránh qua một bên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nàng.
Diệp Vy thấy hắn phát hiện ra mình mới đưa hai tay lên vẫy vẫy.
An Hưng Vương thấy rõ người này là Diệp Vy mới thả lỏng, bước chân nhẹ nhàng đi tới. Thấy hắn muốn nói gì đó, nàng đưa tay lên ra dấu im lặng rồi kéo hắn lui sau gốc cây.
Nàng nói: “Có người ở trong phòng của ngài. Hắn mang một đồ màu đen từ trên xuống dưới, nhảy từ trên nóc nhà xuống mới vào phòng ngài.”
An Hưng vương kinh ngạc, sau đó thì bật cười, đưa tay lên xoa đầu nàng.
“Không có gì. Người của ta. Ngươi về phòng trước đi. Một lát sẽ có người đem nước tắm rửa tới.”
Diệp Vy vẫn còn ngờ vực.
“Thật sự là người của ngài? Ta thấy hắn còn đem theo dao nhỏ.” Nàng thấy rõ người kia cầm theo dao nhỏ sáng loáng.
“Dao nhỏ?” Đến lượt An Ưng vương nghi hoặc, mày hắn nhíu chặt.
“Ngươi đứng ở đây đi, ta và Thường Thuận vào xem thử.”
Diệp Vy nghe vậy thì có chút không đồng ý, người kia ở trong bóng tối, sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng nàng cũng không nói gì, không giống những lần khác nghe lời đứng yên một chỗ, mà nối gót theo sau An Hưng vương. Hắn cũng chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói nữa.
An Hưng vương đứng ở trước cửa, Thường Thuận lên trước thế hắn mở cửa. Ngày thường hắn sẽ không để Thường Thuận theo vào phòng mà đi làm việc khác, hôm nay là ngoại lệ, an toàn của hắn mới là trên hết.
Dường như người ở trong phòng biết được việc này nên mới giấu người ở bên trong, tính toán đột xuất đánh lén làm người trở tay không kịp.
Quả nhiên, Thường Thuận vừa mở cửa thì một con dao bay tới. Hắn nhanh chóng lách mình tránh thoát công kích, sau đó xoay người vào bên trong cùng người kia đánh nhau.
An Hưng vương và Diệp Vy đứng bên ngoài nhìn bọn họ, tuy rằng trong phòng tối đen, nhưng cũng không ảnh hưởng bốn người làm việc.
Lần đầu tiên Diệp Vy thấy người cổ đại đánh nhau, chiêu nào chiêu đấy ra nhanh như gió. Bây giờ nàng mới phát hiện Thường Thuận nhìn phúc hậu lại không hiền hòa tí nào, ra tay toàn nhắm vào yếu điểm của kẻ địch.
Người kia cảm giác được bản thân không phải đối thủ của Thường Thuận, nhanh chóng đẩy bàn gỗ lại ngăn chặn hắn. Sau đó hung ác chạy về phía An Hưng vương đứng ở cửa.
Dao nhỏ còn chưa chạm tới người, An Hưng vương đã biến mất tăm, đồng thời một cú đá đẹp mắt bay tới nhắm thẳng vào mặt của hắn. Chỉ một hit đã khiến người kia ngã lăn ra, răng rụng đầy đất.
An Hưng vương và Thường Thuận nhìn Diệp Vy với vẻ mặt kinh dị. Nàng xấu hổ xoa đầu cười cười.
“Xin, xin lỗi. Ta hơi mạnh chân.”
Nói rồi mặc kệ hai người kia, nàng chạy tới lấy dao nhỏ từ trong tay người kia, sau đó bóp mở miệng hắn ra. Nàng nhớ trong tiểu thuyết thường nói, trong miệng sát thủ thường ngậm thuốc độc. Quả nhiên, trong miệng người này có một viên thuốc con nhộng chưa bị cắn nát.
Diệp Vy hưng phấn moi từ trong đống răng và máu của hắn lấy ra viên thuốc. Mắt nàng sáng quắc khiến cả khuôn mặt trở nên chói lóa. Quay đầu nói với An Hưng vương:
“Vương gia. Trong miệng hắn có một viên thuốc.”
An Hưng vương thấy vẻ mặt vui mừng của nàng thì có chút nghi hoặc.
“Ta cảm thấy ngươi rất vui vẻ.”
Nàng gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy sát thủ.”
“Ngươi không sợ sao?”
Nghe hắn hỏi vậy thì đến lượt nàng nghi hoặc trả lời.
“Sợ chứ! Sao không sợ được. Đang yên đang lành từ đâu nhảy ra một tên cứa đứt cổ ta. Chưa kịp hối tiếc cuộc đời đã đi đời nhà ma rồi.”
Nói rồi, nàng quay qua hỏi: “Ngài không sợ sao?”
An Hưng vương bật cười: “Tất nhiên là sợ.”
“Vậy để ta bảo vệ ngài.” Nghĩ tới việc luôn có người muốn lấy mạng hắn, nàng cảm thấy hắn thật đáng thương. So với bản thân thì đáng thương hơn rất nhiều. Dù gì nàng cũng được cha mẹ yêu thương đùm bọc.
Nàng nghĩ, được sinh ra trong nhà đế vương cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.
An Hưng vương thấy nàng trở nên nghiêm túc thì ấm áp trong lòng. Nụ cười trên môi vẫn chưa tắt, nói:
“Được!”
Nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, tiếng trống tim của nàng đập thình thịch trong lồng ngực. Nàng nghĩ mình có lẽ đã thích hắn rồi, hạt giống thích này dường như được gieo lên từ lần gặp đầu tiên. Hắn giống như ánh mặt trời, chiếu rọi con đường giăng đầy sương mù mờ mịt của nàng.
An Hưng vương tiếp thuốc con nhộng từ tay Diệp Vy sau đó đưa cho Thường Thuận. Đúng lúc này, một người mang đồ màu đen không tiếng động chạy tới, quỳ gối trước mặt hắn.
“Vào trong rồi nói.” Nói xong, hắn quay đầu nhìn nàng. “Ngươi về phòng trước đi. Thường Thuận sẽ sai người chuẩn bị nước ấm, phía sau có bể tắm, ngươi đến đó tắm rửa cho thoải mái.”
“Vâng ạ.” Nàng đứng dậy, nhìn hắn và người nọ vào phòng mới xoay người rời đi. Thì ra đây mới là người của hắn.
Diệp Vy về phòng lấy quần áo, sau đó tìm đường đến bể tắm mà An Hưng vương nói. Bể tắm được thiết kế ở trong một căn phòng rộng rãi, xung quanh được lát đá cuội rất sạch sẽ. Bên trong bể có ống dẫn nước và ống thoát nước đầy đủ. Trên thành bể còn đặt xà bông thơm không biết được làm từ cái gì.
Đây là lần đầu tiên nàng được tắm ở bể tắm quý tộc, cảm giác thật mới lạ. Nước trong bể rất ấm áp, tắm lên cả người sảng khoái, dơ bẩn và mệt mỏi cũng tan đi.
Diệp Vy biết một lát nữa An Hưng vương sẽ lại đây tắm nên nàng nhanh chóng tắm xong rồi ra ngoài.
“Cô nương, để nô tỳ hầu hạ ngài lau tóc.” Cung nữ canh cửa thấy nàng tắm xong ra ngoài thì bước lại.
Diệp Vy nghe nàng nói vậy cũng không ý kiến, nàng biết đây là người mà An Hưng vương sai tới hầu hạ nàng.
“Về phòng ta rồi lau sau.”
“Vâng ạ.”
Về đến phòng, Diệp Vy thấy cửa phòng mình he hé mở thì nhíu mày. Cung nữ thấy nàng đứng yên thì đi tới phía trước mở cửa.
Cửa vừa mở ra, nàng ta hét toáng lên sợ hãi, nhanh chóng lui ra phía sau người Diệp Vy.
Cửa đã mở, Diệp Vy thấy rõ trong phòng có gì thì bật cười. Con mèo đen đưa đôi mắt sáng choang của nó lên nhìn nàng, thảo nào cung nữ lại sợ hãi đến thế.
Phòng bên cạnh nghe thấy tiếng la thì đi ra, An Hưng vương thấy Diệp Vy còn đứng ở cửa thì lên tiếng hỏi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì. Chỉ là một con mèo mà thôi. Làm sợ cô gái này rồi.” Vừa nãy lúc An Hưng vương đến, con mèo bỗng nhiên biến mất tăm, bây giờ lại xuất hiện ở trong phòng nàng, thật là khó hiểu.
“Không có gì thì tốt rồi.” Nói rồi hắn quay qua nhìn cung nữ. “Không cần chuyện bé xé ra to như thế. Hầu hạ cô nương cho tốt. Nếu không thì cút đi!”
“Vâng, vâng, thưa vương gia.” Cung nữ sợ hãi quỳ xuống.