Nữ Quan Vận Sự

Chương 327: Ngài có thay không




Nghe hắn nói vậy, Cố Khinh Âm ngẩn ra. Khi thấy đôi mắt tinh anh rực rỡ của hắn thong dong nhìn mình, không biết nghĩ đến cái gì, mặt nàng càng đỏ hơn.

"Vậy ngài cứ việc ở đây dưỡng thương, tôi còn phải quay về tiếp tục xuân tuần." Nàng cắn môi, trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc ngài có thay không?"

Hàn Cẩm Khanh hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Chưa chắc nàng được ở lại Ngự Sử đài, còn nghĩ đến xuân tuần ư?" Hắn vừa nói vừa ung dung cởi trung y ra.

Cố Khinh Âm đón lấy trung y, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, cứng giọng: "Tại sao tôi lại không thể ở Ngự Sử đài?"

Hàn Cẩm Khanh bình tĩnh nhìn nàng, "Ta thấy lạnh."

Lúc này Cố Khinh Âm mới chú ý hắn đang cởi trần, mái tóc đen rối tung trên vai, làn da như bạch ngọc trước ngực hơi hồng vì bị đổ trà nóng.

Nàng vội nhắm mắt lại, ném chiếc áo sạch lên người hắn, "Mau mặc vào."

Dù đã sắp vào hè, nhưng trong rừng trúc vẫn lạnh hơn những nơi khác một chút.

Hàn Cẩm Khanh bình thản nhìn nàng, nói: "Nàng không lau người giúp ta sao?"

Cố Khinh Âm nắm chặt chiếc khăn trong tay, mắt không biết phải nhìn vào đâu, lau qua loa trước ngực hắn hai lượt.

Rõ ràng là cách một lớp khăn, nhưng hình như nàng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn, khiến lòng bàn tay nàng cũng nóng lên.

Hàn Cẩm Khanh liếc nhìn nàng, "Vậy là xong?"

"Được rồi, " Cố Khinh Âm lớn tiếng nói: "Không phải chỉ bị đổ một ít trà thôi sao?? Mau mặc trung y vào."

"Lúc ta hôn mê, cũng là nàng lau người cho ta?" Rõ ràng Hàn Cẩm Khanh không hề lạnh như hắn vừa nói. Hắn chậm rãi hỏi, nheo mắt lại nhìn vẻ mặt khẩn trương của nàng.

"Không phải ta còn có thể là ai." Cố Khinh Âm nói: "Chẳng lẽ còn muốn phiền Tống phu nhân hầu hạ ngài?"

"Có lau sạch không?" Hàn Cẩm Khanh không quan tâm đến giọng điệu của nàng, nhưng ngữ điệu của hắn như đang chế giễu.Cố Khinh Âm đứng thẳng lên, trả lời: "Đương nhiên, tôi đã lau từ đầu đến chân. Ngài không biết lúc mới vừa rơi xuống đây ngài bẩn thể nào đâu, cũng là tôi thay quần áo cho ngài đấy." Nàng nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ.

Tất nhiên nàng bỏ qua việc tay chân vụng về lau người cho hắn như thế nào, cũng bỏ qua luôn quá trình thay y phục khiến nàng đỏ mặt tim đập.

"Ồ?" Hàn Cẩm Khanh khẽ nhướng mày, ngước mắt lên nhìn nàng một hồi. Nhìn đến khi mặt nàng lại đỏ ửng, hắn mới mỉm cười nói: "Vậy thì cám ơn."

Lúc Cố Khinh Âm mới nhận ra mình vừa nói gì, nhất thời xấu hổ đến mức mặt nóng bừng, đứng im tại chỗ, tay chân cũng không biết phải làm gì.

"Nhưng, " Hàn Cẩm Khanh tiếp tục nói: "bây giờ ta lại phải phiền nàng thêm lần nữa."

"Phiền nàng giúp ta thay trung y, nàng biết tay trái của ta hoàn toàn không làm gì được." Hắn nhìn nàng, vẻ mặt chân thành.

Cố Khinh Âm như bị quỷ thần xui khiến, khẽ nói: "Vừa rồi ngài cởi áo nhanh thoăn thoắt cơ mà, sao giờ lại bảo không làm gì được."

Nàng nghiêng người, choàng áo lên vai hắn, tóc nàng sượt qua gáy hắn, hơi ngứa.

Hắn quay đầu, vừa vặn bốn mắt chạm nhau, mắt nàng không to lắm nhưng hình dáng lại rất đẹp, đuôi mắt hơi xếch lên. Đặc biệt lúc nàng cười rộ lên, ánh mắt như muốn hút lấy người đối diện, nhưng hình như nàng chưa bao giờ cười với hắn."Từ trước đến nay ta cởi quần áo đều nhanh." Tay phải hắn đột nhiên kéo vòng eo mảnh khảnh của nàng, để nửa người nàng đè lên người hắn, "Nàng quên rồi ư?"

Giọng hắn thật thấp, truyền vào trong tai nàng, mang đến cảm giác tê dại.

Nàng giãy giụa trong ngực hắn, thở gấp: "Nói gì vậy?" Vừa nói nàng vừa đẩy tay hắn ra.

Nàng đi nhanh tới cái giá bên cạnh, tận dụng thời gian giặt khăn để ổn định tâm trí và trái tim đang loạn nhịp.

Tiếng hắn từ trên giường thong thả truyền đến, "Nàng vẫn chưa rửa mặt cho ta."

Cố Khinh Âm lại quay về mép giường, thấy hắn đã buộc chắc dây áo, liền giúp hắn lau mặt và cổ như thường lệ, cố tình lờ đi ánh mắt nóng rực của hắn.

Sau khi lau xong, nàng đỡ Hàn Cẩm Khanh nằm xuống, giúp hắn đắp kín chăn. Nàng đứng bên giường, cụp mắt, hỏi.

"Tại sao tôi không thể ở lại Ngự Sử đài?" Nàng hỏi, giọng bình tĩnh.

Hàn Cẩm Khanh thấp giọng nói: "Chức vị của Ngự Sử đại phu đương nhiệm chỉ thuộc hàng tứ phẩm, nàng ở lại đó là muốn ngang hàng với Minh Tiêu Hạc?" Giọng hắn có vài phần xem thường.

"Tôi, " Nhắc tới Minh Tiêu Hạc, thần sắc nàng hơi đổi, nhưng lập tức lấy lại sự bình tĩnh, "Lần này tôi không được tấn chức."

Một vài hình ảnh không chịu nổi bỗng nhiên hiện lên trong tâm trí, nàng nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra nhìn thần sắc Hàn Cẩm Khanh. Trông hắn vẫn như bình thường, giống như người lạnh lùng trong lầu Quảng Hàn ngày ấy không phải là hắn.

Nhưng trong lòng nàng biết rõ.

"Ai bảo nàng thế?" Khuôn mặt chìm trong đệm chăn xanh đỏ lòe loẹt của Hàn Cẩm Khanh trông vẫn hơi nhợt nhạt. Hắn tiếp tục nói: "Ngày ấy ta đang muốn nói cho nàng biết kết quả đánh giá thành tích nhưng tìm khắp nơi không thấy."

Cố Khinh Âm thở dốc, sợ hắn đang nói đến chuyện trên vách đá ngày ấy, liền vội vàng hỏi: "Ngài đích thân đến thông báo kết quả đánh giá thành tích của tôi?"