Nữ Quan Vận Sự

Chương 144: Nàng trốn không thoát đâu 3




Đôi mắt u lam của Ngụy Lãnh Nghiêu tối lại, hắn đặt Cố Khinh Âm ngồi lên mặt bàn, hôn lên cần cổ dài nhỏ duyên dáng của nàng.

Dục niệm của Cố Khinh Âm đã bị khơi mào, thân thể của nàng vẫn luôn khát vọng nam nhân, đến đêm lại càng bùng nổ dữ dội. Hai tay nàng chống xuống mặt bàn, hai chân vẫn bị Ngụy Lãnh Nghiêu kẹp chặt, dính sát vào căng thẳng hắn, cảm giác nóng rực ngứa ngay từ đôi chân trần trụi lan thẳng lên trên.

Lúc đầu hắn hôn rất nhẹ, dần dần sâu hơn, khiến người ta hít thở không thông. Nụ hôn ấy kéo xuống phía dưới, đi qua xương quai xanh, lưu luyến trên bầu ngực nàng. Đầu lưỡi hắn chậm rãi liếm láp khe ngực sâu hút của nàng, nhưng lại cố tình không chạm vào bầu ngực, mà trực tiếp vòng xuống dưới, mút nhẹ lên vùng bụng phẳng lỳ, giống như đang đánh giá miếng ngọc thượng đẳng.

Ngực Cố Khinh Âm ngứa râm ran, tiếng thở dốc của nàng dần tăng cao. Nàng hận thân thể mình bị dục niệm khống chế, nhưng lại mâu thuẫn trầm luân trong đó. Đầu nàng hơi ngửa lên, hàm răng cắn chặt cánh môi, trong mắt thoáng nét ngượng ngùng, một bàn tay từ từ vươn ra, xoa nắn bầu vú lớn.

"Ân... A... Ưm..." Nàng kiều mị rên rỉ, mê say.

Ngụy Lãnh Nghiêu bị dáng vẻ này của nàng kích thích. Hắn mút lấy bầu vú bên kia của nàng, dùng đầu lưỡi đùa bỡn quả mâm xôi, hung hăng hút nó vào trong miệng, rồi lại chậm rãi nhả ra, gặm nhấm làn da tuyết trắng non mềm của nàng, cho đến ngực nàng phủ kín nước bọt của hắn.

Hắn nâng một chân nàng lên, quấn quanh thắt lưng mình, vén y bào, lộ ra dục long đã sớm sung huyết. Thứ đó tím đen, to bằng cánh tay trẻ con, cực đại to lớn lập tức chạm vào miệng huyệt không ngừng co rút của nàng.

Cố Khinh Âm cảm thấy dưới thân nóng rực, cúi đầu nhìn thì thấy dục long tím đen, to lớn, nổi đầy gân xanh. Trong lòng nàng run lên, mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng vẫn kinh hãi không thôi. Hàng mi run rẩy, trong bụng nàng trào ra một dòng nước ấm phun lên quy đầu của hắn.

"Nàng thật mẫn cảm." Mặc dù Ngụy Lãnh Nghiêu như tên đã trên dây, nhưng vẫn ẩn nhẫn không chịu tiến lên. Hắn chỉ lấy quy đầu cọ qua lại trên khe huyệt, tách đóa hoa đầy đặn ra. Ánh mắt nhiễm dục vọng không buông tha dù chỉ là một chút biến hóa trên khuôn mặt nàng, thấy hai mắt nàng hàm chứa xuân, mặt như phấn son, tuy có ý lảng tránh, nhưng đôi mắt ấy lại nhìn thẳng vào nơi hai người kề cận. Hắn ghé sát vào tai nàng, thầm thì: "Sờ nó..." Giọng nói mê hoặc khiến tim người ta đập nhanh.

Mặt Cố Khinh Âm nóng rực, đương nhiên nàng biết hắn đang nói gì, nàng đã trải qua ba nam nhân, nhưng chưa bao giờ chủ động đụng vào chỗ đó, nàng bối rối lắc đầu, vành tai đỏ bừng, "Không..."

Hàng mày kiếm của Ngụy Lãnh Nghiêu khẽ nhếch, đâu có định cho nàng cự tuyệt, hắn bắt lấy tay nàng đặt lên dục long cứng rắn của mình, để nàng khẽ vuốt ve. Hắn biết rõ nàng đã động tình, mặt mũi đỏ bừng vì thẹn thùng. Trong lòng hắn rung động, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ tươi của nàng.

Lòng bàn tay hắn nóng đến kinh người, khiến thân thể và trái tim nàng cũng nóng bỏng. Hắn hôn vô cùng ôn nhu, giống mưa phùn gió xuân, len vào trong môi lưỡi nàng, mút lấy hương vị ngọt lành của nàng, khiến nàng hoàn toàn sa ngã, sau đó, hắn cường thế ép nàng phải triền miên cùng hắn.

Trong đầu Cố Khinh Âm trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác mềm mại mịn màng như tơ gấm trong tay, trong miệng đều là hơi thở và hương vị của hắn. Nàng thả lỏng, mặc hắn công thành chiếm đất, muốn làm gì thì làm...

Ngụy Lãnh Nghiêu thở dốc, rút lui khỏi miệng nàng. Hắn kéo đầu ngón tay nàng đặt lên nơi hai người vừa dán chặt vào nhau, kéo ra một sợi chỉ bạc, chạm nhẹ lên khóe miệng nàng, nói: "Nếm thử xem, có hương vị của ta và nàng..."

Cố Khinh Âm híp mắt, bị hắn dụ hoặc đến trầm luân. Nàng vươn đầu lưỡi ra cuốn sợi chỉ bạc đó vào trong miệng, nhấm nháp, hai mắt mê ly nhìn hắn.

Đôi mắt sắc bén của Ngụy Lãnh Nghiêu càng tối hơn, ánh mắt nàng vừa thanh thuần, vừa phóng đãng, quả thực hồn xiêu phách lạc. Hắn nhấc nàng lên, để cực đại quy đầu đi vào trong tiểu huyệt.

"Ngô..." Cố Khinh Âm chống tay lên mặt bàn, một chân quấn chặt thắt lưng hắn, một chân cố gắng tìm điểm tựa. Nàng cắn chặt răng, cố kìm tiếng rên rỉ. Dù trong tiểu huyệt đã trào đầy xuân thủy, khi bị hắn tiến vào đột ngột như vậy vẫn cảm thấy không được thoải mái.

Đôi mắt u lam thâm thúy của Ngụy Lãnh Nghiêu nhuốm màu tình dục. Hắn nhìn sâu vào đáy mắt nàng, "Nàng bắt ta đợi lâu lắm rồi..." Hắn than thở, cây gậy thô dài dưới thân không tạm dừng, mà từ từ cắm sâu vào trong, đến thẳng hoa tâm.