Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam

Chương 68: Bị cầm tù




Edit: Tiểu Y Y

……

“Cô ấy đã ba ngày không ăn không uống, cũng không nói lời nào, còn tiếp tục bị các người cầm tù như vậy, phỏng chừng sắp không chịu nổi. Cho dù mỗi ngày tôi truyền dịch dinh dưỡng cho cô ấy, cũng không ngăn được ý nghĩ của người một lòng tìm chết a, vừa rồi lúc tôi rút kim ra, cô ấy đã giằng lấy kim tiêm rạch vào động mạch chủ! Nếu không phải tôi xử lý kịp thời, chắc chắn xảy ra chuyện lớn rồi! Các người cũng không thể vĩnh viễn không lộ mặt a!”

Một người trẻ tuổi văn nhã mang mắt kính, thần sắc phẫn nộ, vẻ mặt không tán đồng.

Anh ta rõ ràng đang chỉ trích ba người đàn ông tuấn mỹ ngang tài ngang sức ngồi đối diện.

Ba người đàn ông ngồi kia, thần sắc mỗi người đều tối đen, hỉ nộ không rõ.

Tới tận khi Kiều Vũ đứng ra, nhẹ giọng nói: ” bác sĩ Trần làm phiền rồi, đi nghỉ ngơi đi, chốc nữa…… Tôi sẽ đi xem em ấy.”

Trần Thanh đành phải thở dài, xoay người rời đi, không có biện pháp, anh có thể nói đều đã nói, chuyện khác… quản không được.

Lúc này, Giang Ly liếc mắt Kiều Vũ, âm dương quái khí hừ lạnh một tiếng: “Không phải cậu rất có năng lực sao? Ba ngày cũng không dám đi gặp cô ấy, Bạch Thiến Thiến hiện tại đã không muốn sống nữa, cậu cũng không hối hận?”

Kiều Vũ trả lời lại một cách mỉa mai: “Không phải anh cũng không có can đảm đi gặp cô ấy sao? Anh hối hận?”

Ánh mắt Giang Ly lóe lóe, mất tự nhiên xoay đầu, ngoài miệng vẫn cứng rắn: “Tôi sợ cái gì, dù sao chủ ý ngu xuẩn này đều là cậu đưa ra, Bạch Thiến Thiến hận nhất cũng là cậu, không quan hệ tới tôi.”

“Nga? Nói giống như anh là người vô tội ấy nhỉ, đừng quên, kế hoạch không chỉ có một mình tôi. Còn nữa, chẳng lẽ anh muốn tận mắt nhìn thấy cô ấy gả cho người đàn ông khác, rồi sau đó cả đời cũng sẽ không còn được gặp lại cô ấy? Anh cam tâm sao? Dù sao tôi chết cũng không cam tâm.”

Giang Ly không nói, nụ cười khóe môi cứng đờ, trầm xuống.

Kiều Vũ liếc mắt nhìn người đàn ông dựa ngồi trong một góc nãy giờ không nói gì, híp híp mắt, rồi sau đó, cũng không quay đầu lại, rời khỏi văn phòng.

Anh chân trước vừa rời đi, sau lưng Giang Ly đã không an ổn nổi.

“Nếu không chúng ta cũng đi?”

Người nọ không nói gì, từ từ đứng lên, ngẩng đầu lên.


Thân ảnh cao lớn, khuôn mặt có chứa vết sẹo, ngũ quan thâm thúy lập thể, hình dáng thiên thâm, mang theo huyết thống ngoại quốc, giống con lai.

Vết sẹo trêи mặt không những không tổn hại dung mạo của anh, ngược lại càng khiến anh thoạt nhìn có vẻ không dễ chọc.

Cặp mắt đen thâm thúy sắc bén, đã không còn vẻ tà tứ ngày xưa, mà trở nên u ám, thâm trầm, nhiều một ít tang thương không thuộc về anh.

Anh chậm rãi gật đầu, trêи mặt thoạt nhìn không có biểu tình gì, nhưng thân thể căng chặt, cánh tay rũ bên người, vẫn luôn gắt gao nắm chặt, trước sau chưa từng buông ra.

Không sai, anh cũng đang khẩn trương.

……

Xuyên qua một đoạn đường cũ nát, bước qua sân thể ɖu͙ƈ bị vứt bỏ, Kiều Vũ là người đầu tiên đi tới phòng ở mới này.

Nơi này cũng coi như là căn phòng ‘ xa hoa ‘ nhất ở nơi này, các phòng khác đều đơn sơ cũ nát, giống như phòng ở của thập niên 80, còn cái phòng này rõ ràng xa hoa hơn một chút.

Dùng chìa khóa mở cửa phòng, anh chậm rãi đi vào, trong phòng khách không ai, anh đi tới phòng ngủ tận cùng bên trong.

Nhẹ nhàng gõ gõ cửa, không ai đáp lại.

Kiều Vũ mày nhăn lại, bất chấp chuyện cô có thể tức giận, lo lắng tiến lên đẩy cửa phòng ngủ ra.

Lúc anh thấy rõ người nằm trêи giường, sắc mặt lập tức thay đổi: “Thiến Thiến!”

Hai người theo sát phía sau vừa nghe thấy tình huống trong phòng không đúng, vội vàng chạy lên, cùng đồng thời biến sắc.

Giang Ly cũng là người đã nhìn quen đủ loại phong ba, nhưng vẫn bị tình cảnh trong phòng dọa run tay, nhanh chóng quay lại, chạy đi, “Tôi đi gọi Trần Thanh!”

Dưới lúc kinh hoảng, thiếu chút nữa bị đâm vào khung cửa.

Duy độc một người đàn ông cao lớn khác, tựa hồ nghĩ đến cái gì, cố nén lại ɖu͙ƈ vọng muốn tiến lên, đứng ở ngoài cửa, sắc mặt cũng ẩn ẩn có chút trắng bệch, ánh mắt lăng lăng nhìn chằm chằm cửa phòng, phảng phất như có thể xuyên thấu qua đó, nhìn về phía người phụ nữ mà mình vẫn luôn mong nhớ.

Kiều Vũ thật cẩn thận bế Bạch Thiến Thiến lên, dùng khăn trải giường băng chặt cánh tay cô lại, ngăn nó tiếp tục đổ máu, nhìn người phụ nữ nằm trêи giường, thần sắc tái nhợt, cánh môi khô nứt, rõ ràng lúc trước còn đang khỏe mạnh, hiện tại thành bộ dáng hơi thở thoi thóp như vậy.

Tâm Kiều Vũ, bỗng dưng đau xót!

“Thiến Thiến, sao em ngốc vậy? Em không muốn sống nữa sao!” Hốc mắt Kiều Vũ ửng đỏ, cánh môi mím lại thẳng tắp, ngực từng trận co rút đau đớn, giống như người bị thương không phải cô, mà là anh!

Kiều Vũ mất khống chế, từ trước đến nay anh đều trầm ổn có tâm kế, đây là lần đầu tiên anh khống chế không được sợ hãi.

Anh hối hận……

Không phải hối hận khiến người thành ra như vậy, mà là hối hận ngay từ đầu đã không làm bạn bên người cô.

Nếu anh không đúng lúc lại đây……

Hậu quả quả thực không dám tưởng tượng!

Bạch Thiến Thiến tựa hồ còn có vài phần thần trí, cô suy yếu, thở hổn hển, chậm rãi mở mắt, vừa nhìn thấy người đến là ai, liền tự giễu: “Cư nhiên không chết, thật đáng tiếc.”

Nghe ngữ khí tiếc hận như vậy, tim Kiều Vũ giống như bị đâm một nhát, khó chịu đến cực điểm.

Thần sắc phức tạp, thả nhẹ hô hấp: “Em đây là đang trả thù anh sao? Thiến Thiến, em hận anh, đúng không?”

Bạch Thiến Thiến suy yếu cười cười, nụ cười khiến người nhìn tâm đau: “Kiều Vũ, anh huỷ hoại tôi, còn tưởng rằng tôi vẫn sẽ đối đãi với anh giống như trước sao? Tôi đã từng cho rằng anh không giống nhau bọn họ, không nghĩ tới…… Ha hả, không nghĩ tới a……”

Nói xong lời cuối cùng, một giọt nước mắt theo má chảy xuống: “Tôi không chỉ hận anh, còn càng hận chính mình, hận mình vì sao còn phải sống? Nếu tôi chết, mọi thống khổ sẽ không còn nữa, không tốt sao.”

“Không được, không! Em nói mê sảng cái gì vậy? Thiến Thiến, em thật sự yêu Lục Ngân như vậy? Anh đâu? Anh đối với em không tốt sao? Chuyện Lục Ngân có thể vì em làm, anh cũng có thể! Anh yêu em còn nhiều hơn anh ta a……” Nói xong, giọng của người đàn ông thâm trầm này thậm chí còn nghẹn ngào.

“Anh yêu tôi?” Bạch Thiến Thiến phảng phất nghe được chuyện buồn cười nhất thế giới, lắc đầu: “Không, người anh yêu không phải tôi, anh rất ích kỷ, anh chưa từng suy xét tới cảm thụ của tôi, người anh yêu chỉ có chính anh.”

Kiều Vũ gắt gao bế cô lên: “Đừng nói nữa! Vô luận như thế nào, anh đều sẽ không để em rời khỏi tầm mắt mình, anh muốn ở bên em cả đời, sao em có thể nhẫn tâm vứt bỏ anh? Anh không được…… Anh có chết cũng sẽ không để chuyện như vậy phát sinh.”

“Cho nên, anh liền cùng Lâm Nhã liên hợp lại, huỷ hoại tôi?” Thái độ Bạch Thiến Thiến không mềm xuống chút nào, mỗi một chữ đều vô cùng bén nhọn.

Kiều Vũ cắn răng, chấp nhất trong mắt giống như khói đen cuồn cuộn, không chút tiêu tan: “Em yên tâm, anh sẽ giúp em xả giận, sẽ không để cô ta sống tốt.”

Bạch Thiến Thiến bất đắc dĩ cười cười, người đàn ông này a, luôn không hiểu cô chân chính nghĩ cái gì.

Lúc này, tiếng bước chân hỗn độn của hai người khác truyền đến.

“Nhanh cầm máu cho cô ấy!” Giang Ly túm Trần Thanh đẩy lên phía trước.

Trần Thanh nhìn thấy tay Bạch Thiến Thiến vẫn đang chảy máu, cuống quít tiến lên băng bó giúp cô, băng bó xong, mới lau lau mồ hôi lạnh trêи trán, bất đắc dĩ nói: “Bạch quản giáo, cô tội gì?”

Bạch Thiến Thiến cũng không thèm nhìn Trần Thanh, nhẹ giọng trào phúng: “Bác sĩ Trần, anh với bọn họ cùng một đám, không cần giả bộ làm người tốt.”

“Tôi……” Trần Thanh muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng thở dài, đứng dậy rời đi.

Giang Ly ghé sát vào cô, ngữ khí vui đùa: ” Muốn chết như vậy cũng không phải phong cách của cô, lúc trước ở Hắc Ngục gian nan như vậy, cô còn muốn sống, như thế nào hiện tại lại muốn tìm cái chết?”

Tay đã được xử lý tốt, sắc mặt Bạch Thiến Thiến cũng dần dần ổn định, lười nhác quét mắt nhìn tên đàn ông yêu nghiệt này, giọng nói có chút châm chọc, cũng có dò hỏi: “Kiều Vũ đối đãi với tôi như vậy, về tình cảm còn có thể giải thích, nhưng mà, anh thì sao, Giang Ly? Anh có tư cách gì? Anh không phải không thích tôi sao? Sao cũng tới xem náo nhiệt?”

“Ai nói tôi không thích em!” Giang Ly bị lời cô kϊƈɦ thích, theo bản năng buột miệng thốt ra, sau khi nói xong, sắc mặt ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng: “Tôi không phải đã nói sao, tôi đối với em cũng không bài xích, nhiều năm như vậy, em là người đầu tiên, tôi không làm rõ ràng nguyên nhân, sao có thể chịu đuộc? Tự nhiên không có khả năng trơ mắt nhìn em gả cho Lục Ngân.”

Bạch Thiến Thiến cười nhạo một tiếng, một chữ cũng không tin.

Bạch Thiến Thiến đối với lời anh nói, một chút phản ứng cũng không cho, vẫn xoay đầu, nhìn nơi khác, ánh mắt cô không lưu trêи người Kiều Vũ, cũng không lưu tại người Giang Ly, giống như, ngoại trừ Lục Ngân, bất luận người đàn ông nào cũng không lọt được vào trong mắt cô.

Giang Ly thấy bộ dáng cô đạm mạc, trong lòng có chút không thoải mái, nghiêng đầu nhìn ra thân ảnh cao lớn ngoài cửa phòng, mở miệng nói với Bạch Thiến Thiến: “Bạch quản giáo, tôi mang theo một người tới thăm em, nhìn thấy cậu ta, em tuyệt đối sẽ kinh ngạc.”

Dừng một chút, Bạch Thiến Thiến lại nghe anh hô một tiếng: “Tiếu Lệ!”

Ai?

Bạch Thiến Thiến chấn động, không thể tưởng tượng, quay đầu nhìn qua.

Là người đàn ông với gương mặt có vết sẹo, cùng với cặp mắt đen thâm thúy quen thuộc.

“Anh…… Không chết?” Cô theo bản năng há mồm hỏi.

Anh chậm rãi bước vào cửa, lại nghe thấy lời này, thân hình to lớn cứng lại, ngay sau đó nhanh chóng bước tới trước mặt cô.

Anh không nói chuyện, cánh môi chỉ động đậy vài cái, cứ như vậy không chớp mắt, nhìn chằm cô chằm.

Giang Ly nhìn thoáng qua hai người, biết cô nhất định đang thắc mắc trong lòng định, liền mở miệng giải thích: “Lúc trước Trần Thanh đưa cho Lục Ngân cùng Kiều Vũ chất độc xyanua đó, căn bản không phải đồ thật, mà dùng khác loại độc khác thay thế, bọn Lục Ngân cũng không biết mấy thứ này, liền dễ dàng bị Trần Thanh lừa, tiểu tử Trần Thanh kia lá gan không lớn, không muốn liên lụy đến anh trai Trần Châu, càng không dám làm chuyện giết người, nhưng lại không thể đắc tội bọn Lục Ngân, đành phải đánh tráo đồ vật. Chẳng qua, độc Trần Thanh đưa cũng không phải vô hại, lần đó Tiếu Lệ ăn đồ ăn em làm xong, trúng độc là sự thật, chỉ là không chết, cũng coi như mệnh đủ lớn.”

Bạch Thiến Thiến nghe xong chân tướng, sửng sốt trong chốc lát, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót: “Quả nhiên, ông trời không thể để yên cho tôi. Cho đám hỗn đản các người được sống thật tốt, duy độc một mình tôi chịu tội.”

Kiều Vũ cùng Giang Ly đều trầm mặc.

Tiếu Lệ nắm tay thật chặt, một bước hai bước tiến sát gần cô, nâng bàn tay to như quạt hương bồ, hướng khuôn mặt Bạch Thiến Thiến giáng xuống.

Bạch Thiến Thiến cho rằng anh ta muốn đánh mình, theo bản năng nhắm mắt lại.

Đau đớn dự đoán không có tới, ngược lại là cái vuốt ve mềm nhẹ.

Cô mở mắt ra, đối diện với đôi mắt chứa đầy phức tạp tang thương của Tiếu Lệ.

Anh giật giật môi, muốn nói gì đó, nhưng lại nói không ra, chỉ phát ra một ít âm thanh khàn khàn, giống như đồ vật ma sát trêи pha lê, gian nan, vụn vỡ.

Bàn tay to thật cẩn thận đụng vào gò má cô, nhẹ nhàng vuốt ve, mang theo vô vàn tưởng niệm cùng quyến luyến.

Bạch Thiến Thiến ý niệm vừa động, theo bản năng hỏi: “Giọng nói của anh… làm sao vậy?”

Cô vừa dứt lời, rõ ràng cảm giác được bàn tay trêи mặt cứng đờ một chút.

Ngay sau đó, liền phát hiện ánh mắt Tiếu Lệ bắt đầu trốn tránh, không dám đối diện với hai mắt tìm tòi nghiên cứu của cô.