Edit: Tiểu Y Y
Bạch Thiến Thiến không trực tiếp đi khu 2, mà đi đến khu 3 trước.
Vẫn là nhà tù hai bên cũ kỹ, vào tới khu 3 ngục giam, từng đôi mắt đều dừng trên người cô, cùng khác với các khu khác chính là, đám phạm nhân khu 3 có phần lớn là chán ghét, tò mò về cô, tuy có cá biệt vài tên vẫn dám dùng ánh mắt dâm dụ̶c̶ quan sát cô nhưng khi cô trực tiếp đối diện với bọn chúng, đối phương ngược lại lại né tránh tầm mắt cô.
Rất kỳ quái.
Cô nghi hoặc, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Lần thứ hai tới khu 3, các phạm nhân hình như muốn tránh né cô?
Một thân chế phục xanh lá mạ sắc, cầm một cây gậy kích điện, cô theo phép thường, tuần tra ngục giam khu 3.
Lần thứ hai tới, cô vẫn chưa gặp được hào trường khu 3, nghe nói đó là một tên đồng tính luyến ái, dù sao cô cũng không hiếu kỳ, đối với chuyện ở khu 3 tất cả phạm nhân đều là gay, cô không có gì cảm giác, có chăng chỉ cảm thấy may mắn khi bọn họ không gần nữ sắc.
Đám phạm nhân đều rất an tĩnh, giày Bạch Thiến Thiến phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc. Ngẫu nhiên cũng có cá biệt vài phạm nhân lộ ra ánh mắt dâm dụ̶c̶, không có ý tốt, phảng phất như muốn dùng ánh mắt lột trần quần áo cô.
Cũng may cô đã quen, trực tiếp lơ qua.
“Chị?”
Nghe thấy có người kêu cô, vẫn là thanh âm quen thuộc, bước chân Bạch Thiến Thiến ngừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía nhà tù bên trái, sau khi nhìn thấy người nọ, ánh mắt sáng ngời.
Bước nhanh về hướng cậu, Bạch Thiến Thiến trên dưới đánh giá cậu một chút, phát hiện má phải có vết bầm tím, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Vũ, mặt cậu làm sao vậy?”
Đối với thiếu niên như ánh mặt trời này, cô vẫn rất có hảo cảm, chỉ cần nghĩ đến đối phương giống như em họ của mình, liền sẽ cảm thấy Mạc Tiểu Vũ rất thân thiết.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô, nụ cười vui vẻ trên mặt Mạc Tiểu Vũ hơi cứng lại, cậu mất tự nhiên đưa tay che vết bầm tím trên mặt, theo bản năng tránh né: “Không, không có gì, không cẩn thận va phải chút đồ thôi.”
Bạch Thiến Thiến đương nhiên không ngốc đến mức tin tưởng lời cậu, vết thương trên mặt cậu, rõ ràng chính là bị người khác đánh, lúc đầu cô còn muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại nghĩ, hiện tại bản thân cô còn không lo xong, nào có năng lực giúp người khác, bênh vực kẻ yếu?
Thở dài, Bạch Thiến Thiến không vạch trần lời nói dối này, chỉ lấy khăn tay tron túi, qua song sắt nhà tù, nhẹ nhàng đưa tay xoa vết thương cho cậu, ôn nhu an ủi: “Cậu còn nhỏ tuổi, con đường sau này còn dài, về sau mặc kệ gặp được bất luận chuyện gì, nhất định phải cẩn thận, bảo vệ tốt chính mình mới là quan trọng nhất.”
Mạc Tiểu Vũ nghe hiểu ý cô, ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi, chị cũng phải bảo hộ tốt bản thân.”
Trong lòng cậu cảm thấy thật ấm áp, nỗi vui mừng không nói nên lời tràn ngập trong lòng, thật tốt, chị đang quan tâm mình a.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Mạc Tiểu Vũ nhìn Bạch Thiến Thiến, càng thêm nhu hòa.
Đừng nhìn Mạc Tiểu Vũ chỉ là thiếu niên, nhưng vẫn là kiểu người tự cao, Bạch Thiến Thiến chuyên chú lau đi tơ máu còn dính trên mặt, không chú ý tới thần sắc trong đáy mắt cậu.
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, tôi cũng không thể ở khu 3 quá lâu, phải đi rồi, Tiểu Vũ, cậu phải chiếu cố tốt bản thân, biết không?”
Bây giờ là thời gian đám phạm nhân khu 2 đi tắm, cô thừa dịp Tiếu Lệ không ở, đi tuần tra khu 2 một chút, dù sao cũng chỉ là làm dáng một chút, đi quản lý sinh hoạt hằng ngày của đám phạm nhân, cần tốc chiến tốc thắng.
Mạc Tiểu Vũ hiển nhiên không muốn để cô rời đi nhanh như vậy, lần này rời đi, không biết thời điểm nào mới có thể nhìn thấy cô lần nữa: “Chị, chị có thể cho em chiếc khăn tay này không?”
Bạch Thiến Thiến nhét khăn tay vào trong tay cậu: “Cho cậu đấy, tôi phải đi rồi a.”
“Ân, chị, hẹn gặp lại.” Nhìn bóng cô rời đi, Mạc Tiểu Vũ nắm chặt chiếc khăn trong tay, xuất thần, dù trong lòng có một vạn lần không muốn, nhưng cậucó thể làm gì, cậu chỉ là một tù nhân, không nên thêm phiền toái cho chị.
Chị…… Tiểu Vũ thật sự rất thích chị a……
Anh chỉ có thể yên lặng trong lòng, một lần lại một lần lặp lại.
Lúc này, một thanh âm châm chọc vang lên, đánh gãy ảo tưởng của cậu, “Còn tiếp tục nhìn? Chẳng lẽ mày đã quên lần trước Giang Ly đánh mày như thế nào? Tiểu tử a, tà tâm không dứt, lại đi nhớ thương Bạch quản giáo, cẩn thận ngày nào đó bị Giang Ly giết chết nga.”
Không cần tưởng, cũng biết người trào phúng cậu là ai, trừ bỏ cái tên gia hỏa âm nhu kia, còn có ai đáng ghét như vậy?
Mạc Tiểu Vũ điểu cũng không điểu âm nhu nam nhân, trực tiếp bắt tay lụa phóng tới quần áo của mình bên trong, kề sát ngực bộ vị.
“Uy, ngươi tin hay không ta đem chuyện này nói cho Giang Ly? Phỏng chừng ngươi sẽ bị đánh thực thảm đi?”
“Tùy tiện!” Mạc Tiểu Vũ khinh miệt liếc nhìn tên đàn bà đo, trở về nằm trên giường nhỏ của mình, chậm rì rì bổ sung một câu: “Ai không biết Giang Ly ghét nhất là loại đàn ông khua môi múa mép? Nếu mày muốn chết, cứ việc mách lẻo.”
“Mày……” Hiện tại tên đàn bà thực sự hận Mạc Tiểu Vũ đến nghiến răng nghiến lợi, nếu ánh mắt có thể giết người, y đã sớm giết chết Mạc Tiểu Vũ hàng nghìn lần.
Mạc Tiểu Vũ nhìn y, “Mày ít nói mấy thứ vô nghĩa đi, có lẽ trước mặt Giang Ly tao sẽ đề cử mày, nói không chừng anh ấy sẽ hứng thú với mày đấy.”
Tên đàn bà nghe xong, tức khắc câm miệng.
**
**
Một giờ sau.
Bạch Thiến Thiến rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, tuần tra khu 2 xong rồi, công việc hôm nay cũng hoàn thành, hiện tại cô cần tắm rửa thoải mái một cái, sau đó đi ngủ an ổn.
Lo lắng đề phòng một ngày, cô cũng mệt tâm.
Địa hình Hắc Ngục cũng đủ phức tạp, bốn khu vực chiếm bốn phía, trung gian bất luận rẽ trái hay rẽ phải đều là đường rộng lớn, ban đêm, đèn đường tối tăm, miễn cưỡng chỉ thấy đoạn đường trước mặt.
Hắc Ngục này xem như ngục giam tư nhân, không thuộc quốc gia quản chế, Trưởng giám ngục ăn không ít tiền từ người nhà đám phạm nhân, đơn giản người nhà cũng không muốn họ chịu khổ trong này.
Nhưng mà, ngoại trừ nguồn tiền này, tất cả phạm nhân ban ngày đều sẽ làm thủ công trên bãi đất trống trong quảng trường, một cách kiếm tiền biến tướng của Trưởng giám ngục.
Theo lý thuyết, ngục giam không thiếu tiền, sao lại không tu sửa con đường cho tử tế, thay đổi mấy cái đèn đường nay đi, cứ một hai phải khiến cho bầu không khí âm trầm như vậy, hơn nữa bên đường còn có ảnh ngược của mấy cây cổ thụ, dưới ánh đèn tối tăm phụ trợ, làm sởn hết da gà, bủn rủn tay chân.
Khu 2 cách ký túc xá xa nhất, Bạch Thiến Thiến xuyên qua đường lớn, lại quẹo vào một con đường khác, đầu hạ, ban đêm có chút lạnh, cô chà xát cánh tay, nhịn không được tăng nhanh bước chân.
Đột nhiên, từ bên sườn, một bóng đen vụt ra, che miệng cô, kéo đi!
“Ngô ngô ngô……” Bạch Thiến Thiến giãy giụa nửa ngày không thoát, khủy tay vận sức, mau chuẩn tàn nhẫn, công kích vào phần bụng đối phương.
Đối phương hiển nhiên đã đoán được trước hành động của cô, dễ như trở bàn tay lách người tránh đi, tốc độ Bạch Thiến Thiến cũng rất nhanh, mắt thấy đối phương đã tránh thoát, cô đột nhiên cong chân, cẳng chân dùng sức đá vào người phía sau!
Người nọ bị cô đạp một phát thật mạnh, kêu lên một tiếng, đáy lòng Bạch Thiến Thiến cười lạnh, tay phải nhanh chóng nắm chặt, hướng tới nhược điểm bên trái thân thể anh ta mà đánh!
Nhưng mà người đàn ông kia cũng không yếu, không đợi nắm tay Bạch Thiến Thiến đánh ra, cổ tay cô đã liền bị bàn tay to thô ráp của anh ta gắt gao nắm lấy!
“Mèo hoang nhỏ, mấy ngày không gặp, có nhớ tôi không?”
Người đàn ông phía sau cười nhẹ, mười phần xấu xa, thân thể Bạch Thiến Thiến từ từ cứng đờ.