Nữ Quái Kiêm Nữ Phụ

Chương 16




* reng reng....*

Tiếng chuông báo thức inh ỏi không ngừng vang lên trong cái phòng nhỏ của cô.

" oáp~~, tới giờ rồi sao?!, tiểu khấu hôm nay lại phải nhờ em canh nhà giúp chị rồi, đồ ăn và nước chị đã để sẵn trong tô rồi đấy có đói thì ăn nha."

Vì sắp tới là lễ của trường nên trường cho học sinh nghỉ một ngày để chuẩn bị, cô đi tới tủ đồ lấy một bộ đồ đơn giản, áo tay dài khẻ vai dài tới đùi phối với quần jean mài, mặt đồ xong cô đi tới điểm hẹn để luyện tập, đó là nhà của Mẫn Hạ, cô nhìn địa chỉ trên bản đồ cũng khá gần trường

10 phút sau cô đã đứng trước căn nhà, à không căn hộ nhỏ trong bản đồ, cô tới bấm chuông, ở trong nhà liền hiện ra một hình ảnh ra mở cửa.

" Cậu tới rồi sao, vào đi mọi người đã tới đủ hết rồi."

" Thoại Liên, nhìn không ra cậu luôn ha."

Cô lấy ta chạm vào ngực của Thoại Liên.

" Uầy mọi bửa cậu độn ngực phải không, sao hôm nay tớ thấy nó nhỏ hơn bình thường nhỉ."

" Cậu..." *đỏ mặt*

" Xì chỉ chạm có một chút thôi mà, đều là con gái với nhau cả mà, nè cậu chạm vào tớ có sao đâu."

Cô chụp lấy tay của Thoại Liên, đưa lên ngực mình nói.

" Đó thấy chưa có gì đâu, thôi đi vào thôi mọi người đang đợi đó."

Cô đi một mạch vào trong, để vị mỗ nam nào đó đơ người, cả người đỏ ửng, chỉ thiếu điều chưa xì khói thôi.

" Hừm cái này là em đang tự đưa mình tới cửa sói đấy nhé, cảm giác * khục* không tệ."

Thoại Liên cũng đi một mạch vào trong với nụ cười bí hiểm.

-------------- bắt đầu Luyện tập ---------------------------------------------------

" Mọi người tập chung đủ hết rồi phải không, vậy chúng ta bắt đầu tập luyện nha."

" 'à nô' em có ý kiến Lập ca."

" À Băng nhi em muốn nói gì sao."

" Hôm qua quên hỏi không biết em đóng vài gì vậy?."

Khi nói tới đây mọi người đều nhìn cô đầy ẩn ý, cô khó hiểu nhìn họ rồi nhìn sang Nghiêm Lập chờ đợi câu trả lời.

* khục * " cái này à em đóng vai vú nuôi của hoàng tử."

1s.... 2s.... 3s............. 30s trôi qua trong im lặn.

Và......

" HẢ CÁI GIỀ? ???...."

Mọi người đồng loạt bịt tai lại.

Và tiếp theo là một màng, người thì cầm quạt, quạt cho cô, người thì gọt trái cây đúc cho cô ăn, người thì đấm bóp tay chân cho cô, người thì pha nước tra cho cô uống.... vân vân và mây mây. ..

" Hừm nể tình Mẫn Hạ nên mới tha cho các người đó, vì cậu ấy muốn diễn nế tôi mới ngậm đắng nuốt cay mà đồng ý đó, còn tên Mẫn Hạ khia sau này phải biết ơn tôi biết chưa."

" Cảm ơn cậu."

" Vậy chúng ta bắt đầu tập thôi mọi người."

--------------------- Chiều ------------------

" Mọi người cũng mệt rồi ta nghỉ ngơi thôi, ngày mai cô gắng phát huy nha."

" Vâng."

Mọi người đồng loạt ra về hết, cô định rủ Thoại Liên đi ăn , nhưng hình như cậu ta có việc bận nên xin lỗi cô đi về trước. Đi được vài bước bỗng cô chợt nhớ cô để quên kịch bản ở lại cô quay lại vào nhà lấy, cô thấy kịch bản của mình nằm trên bàn cô định đi lại lấy thì nghe tiếng người từ ngoài vườn vọng vào, cô lấy làm lạ đi tới xem thử. Cô nhìn thấy Mẫn Hạ và cô bạn mà cậu ấy thích đang đứng đối mặt nhau.

" Tỏ tình sao, can đảm lên anh bạn."

------------------- cuộc đối thoại ----------

Mẫn Hạ lấy tay rải đầu, ngập ngừng nói.

" Diệu Kim à tớ.... tớ .... muốn. ..."

Cô bạn đó có vẻ kiến nhẫn chờ đợi câu nói của lớp trưởng.

" Cậu muốn nói gì."

Mẫn Hạ lấy hết hơi hích thở thật sâu nói to.

" THẬT RA TỚ RẤT THÍCH CẬU, CẬU CÓ THỂ CHO TỚ CƠ HỘI KHÔNG."

Cô bạn dường như biết trước chuyện này nên không có gì bất ngờ.

" tớ đã nói rồi mà vậy là lần cá này tớ thắng nhé."

Bây giờ Mẫn Hạ và cô đồng dạng ngơ mặt ra sau khi nghe xong câu nói đó, bỗng từ đằng sau bụi cây đi ra vài bạn nữ hình như cũng trong club kịch.

" Hê cậu thật sự thắng rồi, mà tên này cũng ngốc thật."

" Nè để Diệu Kim tôi nói cho cậu biết nhé, thứ như cậu mà cũng đòi tỏ tình với tôi sao, làm ơn xem lại mình trong gương đi nhé, người thì xấu, nhà thì nghèo nên cậu bớt ảo tưởng lại đi nhé, thôi nói tới đây cậu cũng hiểu rồi nhỉ vậy tôi đi đây haha."

Sau khi bọn họ rời đi, cô bước tới trước mặt của Mẫn Hạ nói.

" Là con trai thì mấy chuyện đó cũng thường tình thôi, nhưng nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc đi tôi cho cậu mượn vai ."

Cậu ta thật sự đặt đầu vào vài cô, nhưng cậu ta dường như không khóc, cô chỉ nghe cậu ta nhè nhẹ nói.

" Giúp tôi... giúp tôi thay đổi đi được không."

Cô có hơi bất ngờ về lời cầu xin này, nhưng nhanh chóng cô chấp thuận.

" Như vậy mới là người mà tôi quen biết chớ, nếu công tử của nhà họ Mẫn đã đề nghị rồi thì tôi cung kính chi bằng tuân mệnh chứ, cậu đừng thắc mắt tại sao tôi biết vì ở TP này chỉ có đúng một nhà là mang họ Mẫn thôi, tôi thấy mấy người kia mới là ngu ngốc, nếu cậu thật sự nghèo thì làm gì vào được trường danh tiếng cơ chứ, thôi đi vào thôi sẽ giúp cậu trả thù."

Vào phòng của Mẫn Hạ, cô lấy kéo chuẩn bị cắt đi bộ tóc ngớ ngẩn này, cô gở mắt kính của cậu ta ra, sau đó vén tóc lên, sau khi nhìn được mặt cậu ta, cô hít một hơi. Bây giờ cô hiểu thế nào là gen tỵ rồi a~, cô thầm cảm thán ' Trời ạ con trai gì mà còn muốn đẹp hơn cả con gái, tội cho cái cô bạn Diệu Kim đó có phúc mà không biết để hưởng.'

" Tiểu Băng sao vậy nhìn tớ kỳ lắm sao."

" À không có, còn rất tuyệt nữa là đằng khác."

" thật... thật vậy sao?."

" Tất nhiên là thật, cậu không tin tớ sao."

" Vậy nhớ cậu rồi."