"Thật ngại quá, Cẩm Ngọc cô nương lần trước gửi thư tới ta còn bận việc ở Kinh Thành nên không về ngay được." Huyền Uyên Thành khách khí nói, nữ nhân tên gọi Cẩm Ngọc đứng đối diện nghe vậy hơi lắc đầu, tỏ vẻ không sao đáp lại: "Lần đó là Cẩm Ngọc đường đột, huynh không cần cảm thấy có lỗi."
Huyền Uyên Thành không để ý sắc mặt đối phương, ngược lại liếc mắt về phía xe ngựa, nhìn đến cái đầu nhỏ thò ra ngoài của Tân Phương Phương, chàng lập tức nói lời từ biệt với Cẩm Ngọc, vừa nâng bước chân đi về phía xe ngựa, vừa cất tiếng gọi: "Phương Phương, nàng tỉnh rồi sao? Sao không gọi ta chứ."
Tân Phương Phương xem phu quân cuối cùng cũng phát giác mình, nàng mỉm cười trả lời: "Thiếp vừa tỉnh lại thôi, tới nơi lâu chưa mà người không gọi thiếp dậy vậy?"
"Cả quãng đường nàng chăm sóc cho ta đã mệt mỏi, nên ta muốn để nàng nghỉ nhiều chút. Nào xuống xe đi." Chàng giơ tay đỡ nàng đi xuống, đồng thời chỉnh sửa mái tóc hỗn loạn cho nàng.
Mọi người xung quanh trố mắt, trông đôi phu thê ân ái giữa thanh thiên bạch nhật như thế, trong lòng mỗi người bỗng thấy chua chát làm sao, nhất là các thiếu nữ xung quanh và Cẩm Ngọc đều đỏ mắt ghen tị.
Phủ Vương Gia.
Tân Phương Phương đi vào phủ đệ của Huyền Uyên Thành, phủ đệ này không lớn, kiểu cách xây dựa trên phủ Ôn Vương ở Kinh Thành, điều khác biệt nhất chỉ là diện tích nhỏ hơn, không nhiều gia nhân.
Thời điểm nàng cùng chàng đi qua đại sảnh, những gia nhân thay phiên nhau cúi đầu cung kính, một người trong số đó tiến lên nói: "Vương gia, vương phi, Lạc công tử có tới đây nhắn rằng đêm nay mời hai người tới Lạc gia dự tiệc."
Huyền Uyên Thành gật đầu, để gia nhân lùi hết xuống chàng mới nhẹ nhàng giải thích: "Lạc gia là nơi ở của một vị trưởng lão trong Nhân Tộc, có lẽ tối nay bọn họ muốn thăm dò chúng ta."
Tân Phương Phương nghe xong nhướng mày, "Bọn họ hành động nhanh thế? Chúng ta biểu hiện ngọt ngào ở ngoài kia như vậy rồi mà họ vẫn muốn quan sát à?"
Ban đầu cả hai lên kế hoạch rõ ràng phải tỏ ra yêu thương nhau, công khai trước đám đông để người Nhân Tộc tin tưởng kia, cơ mà nàng không ngờ bọn họ dồn dập ép như vậy, còn chẳng cho người khác có thời gian nghỉ ngơi.
"Nàng chịu khó một chút, làm họ tin tưởng thì Hữu Ly bên kia sẽ nới lỏng cảnh giác." Chàng vuốt tóc nàng, khẽ khàng an ủi.
Tình thế bắt buộc, chàng cũng chẳng hề muốn nàng cực khổ giả vờ liên tục.
...
Phủ Lạc Gia.
Đại sảnh Lạc gia nhộn nhịp người qua lại, pha trộn tiếng nói chuyện xôn xao, mặc dù tiệc chưa bắt đầu nhưng trong không gian sớm tràn ngập niềm vui.
"Nghe nói Ôn vương về rồi, dẫn theo cả thê tử nữa."
"Ta trông thấy vị vương phi đó rồi, rất xinh đẹp, thậm chí hơn cả Cẩm Ngọc cô nương chỗ chúng ta."
"Người ta từ Kinh Thành đến đó, phải biết là Kinh Thành hội tụ nhiều mỹ nhân lắm, chỉ là có một thê tử đẹp đẽ như thế, thảo nào Ôn vương không để tâm Cẩm Ngọc cô nương."
"Nhắc đến thì chắc hôm nay Lạc lão gia cũng sẽ mời Ôn vương đến đó, không chừng Ôn vương mang cả thê tử tới."
Giọng bàn luận vang lên, không chút nào kiêng dè, tự nhiên nói tựa như chuyện nhà mình, mà không chú ý Tân Phương Phương mang màn che mặt đứng tại góc tối bên cạnh nghe hết lời họ nói. Nàng lắc đầu thở dài, vì đây là lần thứ N nghe thấy loại lời nói này.
Vốn dĩ ban đầu cùng Huyền Uyên Thành đến phủ từ sớm, có điều do chàng bị người lão Trưởng lão gọi đi, nàng bất đắc dĩ đứng một mình chờ chàng, do chỗ này quá xa lạ, xuất hiện nhiều nam nhân, nàng đành chọn góc tối đứng để an toàn hơn.
"Cô nương sao vậy, cô không qua kia đứng cùng mọi người sao?" Một nam nhân đeo mặt nạ bỗng nhiên bắt chuyện hỏi nàng.
Tân Phương Phương nghiêng đầu nhìn, sau xua tay đáp: "Không sao, ta đang chờ phu quân nhà ta."
Nam nhân đeo mặt nạ dường như kinh ngạc, ánh mắt chú ý lên búi tóc nhỏ xinh trên đầu nàng, nhưng chưa kịp lên tiếng liền có giọng nữ tử khác xen ngang: "Lạc công tử đừng để ý nàng quá, nàng ấy là Ôn vương phi, không chỉ vậy mà còn là nữ nhi thừa tướng, nãy giờ đứng cách xa mọi người, e rằng tính tình rất cao ngạo, không thích tiếp xúc với dân đen tầm thường như chúng ta đâu."
Tiếng nói vừa dứt, tiếp theo bóng dáng Cẩm Ngọc xuất hiện, vẻ mặt đầy khiêu khích đối chọi nàng.
Nàng bên này nhíu mày, không mặn không nhạt mở miệng: "Cẩm Ngọc cô nương chú ý về ta như vậy sao? Ta cứ tưởng cô chỉ quan tâm đến mỗi vương gia cơ."
Lời nàng rơi xuống, sắc mặt Cẩm Ngọc biến đổi, tức khắc đáp trả: "Ôn vương phi đừng nghĩ thành hiểu lầm, Cẩm Ngọc đối với vương gia là lòng ngưỡng mộ đơn thuần thôi."
"Thế sao, vậy mà nãy giờ ta đứng đây trông thấy mọi người nói rằng Cẩm Ngọc cô nương si mê vương gia lắm, từng hy sinh thân mình vì vương gia, rồi mạnh dạn theo đuổi ngài ấy đáng tiếc không thành, và nhiều những việc khác khiến ta chăm chú nghe đến thất thần." Tân Phương Phương ôn tồn thốt ra từng câu, giải đáp bản thân không phải cao ngạo, nguyên do mải nghe ngóng chuyện tình ái trước đây của trượng phu, cũng đem Cẩm Ngọc từ tự đắc chuyển đổi xấu hổ, bởi sự thất bại quá khứ.
Thật ra Huyền Uyên Thành trước đó giải thích qua về Cẩm Ngọc này, bởi vậy nàng mới biết những chuyện đối phương làm khi xưa, đáng lẽ không muốn lôi ra vì đây là chuyện ngày cũ, chả qua nữ nhân phía trước cố ý chọc ngoáy không dứt, nàng mà để yên thì danh tiếng bản thân về sau đảm bảo đen màu đít nồi. Lắm lúc im lặng là sự khinh bỉ, nhưng có khi im lặng đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.
Nam nhân là Lạc công tử híp mắt quan sát hai nữ nhân khẩu chiến, trong mắt hắn lóe lên tia gian xảo, sau giả vờ đứng ra giảng hoà: "Hôm nay Lạc gia mở tiệc là cho mọi người có thể vui vẻ, nên hy vọng Ôn vương phi và Cẩm Ngọc cô nương hãy nể mặt, mỗi người nhường nhịn một câu được chứ?"